Two

Chương 2



Cái này còn có thể chăm giùm nữa sao?

Tim Đằng Cận đập thình thịch, ánh mắt vô thức liếc nhìn chỗ khác lạ kia của đối phương. Cậu nghĩ mình nên để bài tập xuống rồi chạy đi ngay lập tức nhưng chân cứ như bị đóng đinh tại chỗ, làm thế nào cũng không nhúc nhích được.

Trong căn phòng tối tăm này còn có một mùi thơm hết sức kỳ dị.

Cậu xoa cổ mình, cố gắng dời mắt đi rồi đỏ mặt nói: "Nhưng để tớ làm...... thì có kỳ lắm không?"

Hình như Xà Cương cũng rất ngại ngùng, thấp giọng bảo cậu: "Với bộ dạng này tớ chẳng có cách nào ra ngoài cả."

Đúng vậy...... nếu để trạng thái này ra ngoài bị nhìn thấy thì kiểu gì cũng bị xem là biến thái.

Đằng Cận suy nghĩ một hồi, sau khi bắt gặp ánh mắt Xà Cương thì quỷ thần xui khiến thế nào lại gật đầu.

Xà Cương cười nói với cậu: "Đằng Cận, cảm ơn cậu nhé."

Chuyện đến nước này, người ta đã nói cảm ơn mà mình đổi ý cũng không ổn lắm. Đằng Cận đành phải kiên trì đi tới ngồi xuống chỗ trống chừa sẵn bên cạnh Xà Cương rồi hỏi: "Vậy tớ...... giờ tớ có thể giúp gì cho cậu đây?"

Xà Cương nhìn bàn tay run run cậu đưa sang: "Tớ tắm kỹ rồi nên không có mùi gì đâu."

Đằng Cận nói: "À, ừ......"

Xà Cương ngồi trên giường bảo cậu dời ghế tới ngồi đối diện mình.

Đây là đang nghiêm túc giúp bạn học nên chẳng có gì phải khẩn trương hết.

Đằng Cận tự thôi miên mình rồi cố gắng giữ bình tĩnh, cúi đầu nắm chặt cây phía dưới bằng cả hai tay. Cậu có cảm giác như vật này nhảy lên trong lòng bàn tay mình, nóng hừng hực, sau khi cậu vuốt ve thì nó càng to dài hơn, còn rỉ ra chất lỏng sền sệt.

Dịch nhầy ẩm ướt chảy dọc xuống cổ tay làm Đằng Cận giật mình, vừa định buông tay ra để lau sạch thì Xà Cương đột ngột nắm cổ tay cậu rồi thở hổn hển nói: "Đằng Cận, sướng quá......"

Cây phía trên ngóc lên rất cao, khi cúi đầu xuống Đằng Cận tưởng như nó sắp đụng vào cằm mình.

Cậu cảm thấy giọng Xà Cương vô cùng mập mờ, không khí trong phòng cũng có vị ngọt rất kỳ quái. Cậu muốn đứng dậy chạy ngay về nhà nhưng đã lỡ hứa nên bất kể thế nào cũng phải làm cho xong lần này.

Tuốt mười mấy phút vẫn chưa bắn, tay Đằng Cận đã mỏi nhừ.

Bỗng nhiên cậu thấy thông cảm với Xà Cương, nghĩ thầm hèn gì Xà Cương nhờ người giúp đỡ, thời gian tuốt hai cây này thật quá lâu, nếu bắn xong lại cứng lên thì phải tuốt thêm lần nữa, hệt như Sisyphus đang đẩy tảng đá vậy (*).

Sau gáy cậu lấm tấm mồ hôi, nghe tiếng thở dốc nặng nề của Xà Cương thì mang tai càng thêm nóng bừng.

Là hàng xóm giúp nhau, là bạn học giúp nhau thôi!

Cậu không nên nghĩ nhiều quá.

Trong lúc cậu ngẩn người, ngón tay vô tình vuốt ve phần đỉnh cây kia làm Xà Cương rên rỉ, chất lỏng đặc sệt màu trắng sữa bắn lên áo đồng phục của cậu.

- --------------------------------------

(*) Trong thần thoại Hy Lạp, Sisyphus bị các vị thần trừng phạt bằng cách suốt đời phải đẩy một tảng đá lớn lên đỉnh núi, khi lên tới đỉnh, anh phải đứng nhìn tảng đá lăn xuống chân núi và Sisyphus phải đẩy lại tảng đá lên đỉnh, cứ thế lặp đi lặp lại trong vô hạn.