Tỳ Nữ Vương Phi

Chương 25: Thu nhận người hầu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Đánh giỏi!” Thấy người áo xám chỉ một quyền đã đánh bay hán tử say xỉn, Đoàn Tử là người phản ứng đầu tiên, sau đó lộ bộ dáng cáo mượn oai hùm vỗ tay đi lên thét to, quả như suy nghĩ, vào lúc đặc biệt Đoàn Tử sẽ có phản ứng.

Khóe miệng co quắp liền hạ xuống, Lâu Hướng Vãn không biến sắc kéo khoảng cách với Đoàn Tử, người hầu mất thể diện như vậy cùng với mình tuyệt đối không có quan hệ, bất quá lúc tiến sát đến nam nhân áo xám bên cạnh thì Lâu Hướng Vãn phát hiện hô hấp đối phương rất nhẹ nhàng, tựa hồ khiến người khác không phát hiện được, quả thật cao thủ có nội lực thâm hậu, khó trách lúc mình sắp bị đánh, lại không nhận ra được đây là một cao thủ.

"Thiếu nợ thì trả tiền, đạo lý hiển nhiên, đây chính là quy củ của sòng bạc!” Còn sót lại mấy tên tay chân cà lăm nói, sau đó hoảng sợ nhìn ma bạc thu sạch tiền ở trước mắt, nếu như biết rõ đối phương chỉ dùng một quyền có thể đánh ngất xỉu người giỏi nhất trong đổ phường này, có cho hắn thêm lá gan cũng không dám ném đối phương ra ngoài cửa chính.

"Họ không liên quan." Thanh âm của nam nhân áo xám rất trầm thấp, nghe rất mông lung, trên người cũng không có chút sát khí.

Chẳng lẽ mình gặp được một Cao Thủ Võ Lâm ngu ngốc sao? Ra đời không lâu, nên mới đơn thuần như vậy? Ánh mắt Lâu Hướng Vãn hướng thẳng, sau đó nhìn bóng dáng màu xám tro đưa lưng về phía mình. Tạm gác lại mọi chuyện, liền nở nụ cười gian trá, hào phóng đem hầu bao đưa ra,  khí khái mười phần hướng bọn hung ác trước mắt, "Hắn thiếu bao nhiêu, ta trả.”

Mặt Đoàn Tử tràn đầy sùng bái nhìn thái độ của Lâu Hướng Vãn, lần nữa muốn gào thét cổ vũ, nhưng đối với ánh mắt cảnh cáo của Lâu Hướng Vãn, Đoàn Tử mới vừa vươn hai tay ra lại cứng ngắc thu trở về, sao  Mộc Mộc lại có phong thái rất giống Vương gia.

Nhận lấy hầu bao của Lâu Hướng Vãn, mấy tên tay chân kia cũng xem như tìm được lối thoát, trực tiếp kéo hán tử say xỉn bất tỉnh vào bên trong sòng bạc, sau đó phịch một tiếng đóng cửa lại, như sợ sẽ chọc giận đến sát tinh.

Lâu Hướng Vãn ngẩng đầu lên quan sát nam nhân áo xám trước mắt, mặt thon gầy, ngũ quan khắc sâu, con ngươi màu nâu nhạt, khiến ánh mắt lạnh nhạt vô sắc, toàn thân quanh quẩn hơi thở lạnh nhạt.

"Đa tạ!” Nam nhân áo xám xoay người đưa lưng về phía mọi người, khiến người khác cảm thấy có chút dơ bẩn, nhưng khi nhìn thấy gương mặt, phát hiện hắn tuyệt đối là một nam nhân thanh nhã lạnh nhạt, tóc đen dài có chút xốc xếch, kèm theo vết bẩn màu xám tro dính trên y phục, xem ra rất nghèo túng, tuy nhiên nó giống như loại Cô Lang (nghĩa chắc xương rồng quá) ở hoang mạc, làm cho người ta sợ hãi, Cô Hàn cùng với Lãnh Ngạo.

Trúng độc? Lâu Hướng Vãn hơi ngẩn ra, y phục bên trên không phải vết bẩn, mà là vết máu khô khốc, chỉ vì thời gian dài nên biến thành màu đen. Trời nóng, cho nên mới khiến nam nhân tuấn tú cô lạnh thoạt nhìn rất nghèo túng, hơn nữa hắn dùng nội lực áp chế độc trong thân thể mình, nên lúc bắt đầu Lâu Hướng Vãn đã không hề phát hiện, đến khi nam nhân áo xám động thủ, độc tố trong thân thể lập tức chiếm thượng phong, phá vỡ độc cùng nội lực đang giữ thăng bằng, lúc này Lâu Hướng Vãn mới cảm giác không thích hợp.

Thấy Lâu Hướng Vãn không mở miệng, nam nhân áo xám hơi gật đầu rồi lại xoay người cất bước chuẩn bị rời đi, gò má lạnh lùng như tảng núi, làm cho người ta bỗng dưng trải qua một trận tang thương, bi thống cùng đau thương.

"Chờ một chút, ta mới vừa thay ngươi đưa bạc, coi như ngươi là người của ta rồi." rốt cuộc Lâu Hướng Vãn vẫn mềm lòng, mặc dù nàng không biết đây là độc gì, cũng không dám tùy tiện mở miệng nói ra, tuy nhiên cũng không nhẫn tâm nhìn nam nhân này cứ vậy trúng độc bỏ mình, thầy thuốc là phải hành y tế thế, sư phụ đã dạy, Lâu Hướng Vãn không dám quên.

Đoàn Tử trợn to đôi mắt lớn chừng hạt đậu, nhìn thấy người áo xám dừng bước lại, còn đưa lưng về phía Lâu Hướng Vãn, không khỏi hoảng sợ lôi kéo tay Lâu Hướng Vãn. Lá gan Mộc Mộc quá lớn rồi, đây là cao thủ giang hồ, Mộc Mộc không sợ đối phương ra tay, cả hai sẽ đi tong ư.

Nam nhân áo xám xoay người lại, ánh mắt nâu nhạt trống rỗng lẳng lặng nhìn Lâu Hướng Vãn, tựa hồ như xuyên thấu qua người nàng đến nơi xa xôi nào đó, sau đó thu hồi ánh mắt, thanh âm trong trẻo vẫn lạnh lùng như cũ, "Dạ, tiểu thư."

"Vậy hãy đi cùng ta.” Lâu Hướng Vãn yên lòng, nếu nam nhân áo xám vừa rồi đi thật, vậy Lâu Hướng Vãn cũng sẽ buông tay, nhưng xem ra hôm nay mình quả thật rất may mắn, đã thu được một nô tài là Cao Thủ Võ Lâm, tuyệt đối so với Đoàn Tử đáng tin hơn

Mọi người trên đường đều nhìn theo bóng ba người rời đi, tất cả đều đã giải tán, chỉ là vài người tụm năm tụm ba bàn về đến chuyện kỳ quái xảy ra, rõ ràng cao thủ, lại bị ném ra cửa chính sòng bạc, rõ ràng là nha hoàn lại đột nhiên thu nhận Cao Thủ Võ Lâm, chuyện lạ hàng năm đều có nhưng năm nay đặc biệt nhiều hơn.

Xéo đối diện đổ phường là một tiệm trà, tại lầu hai bên trong Nhã Các gần bên cửa sổ, Tả Ngôn bưng tách trà sứ liếc mắt nhìn Phượng Kính Dạ ngồi trước mặt, trầm giọng mở miệng, "Người trong phủ của ngươi sao?"

"Đúng,là nha đầu gây chuyện, ở trong vương phủ rất nhu thuận, ra ngoài lại có mấy phần phong thái, người nào cũng dám thu nhận!" Phượng Kính Dạ cười sáng rỡ, mắt phượng hẹp dài, trên khuôn mặt tuấn mỹ phản phất nụ cười, nhưng thanh âm kia lại làm người nghe cảm thấy lạnh lẽo thế nào.

Tả Ngôn bất ngờ vẻ mặt giận quá hóa cười của Phượng Kính Dạ, quen biết nhiều năm, lần đầu tiên Tả Ngôn phát hiện Phượng Kính Dạ nổi tiếng là Phượng vương gia ưu nhã cao quý, thế nhưng cũng có bộ mặt tức giận đến như vậy.

"Bất quá chỉ là cao thủ." Phượng Kính Dạ cảm thấy hứng thú về nam nhân áo xám, đầu ngón tay thon dài như ngọc quơ quơ ở tách trà, cúi đầu khẽ nhấp một hớp, môi mỏng cười như không cười lạnh nhạt cong lên. Tiểu Mộc đầu ở trong vương phủ cứ giả vờ như thật!

Rượu đưa đến Phượng vương phủ mà hắn cũng dám làm giả, quản sự phụ trách đã nếm rượu đưa ra lời phê phán. Lúc này chưởng quầy lén đưa cho Lâu Hướng Vãn ngân phiếu năm mươi lượng, đó là tiền để tránh kiếp nạn lần này, nhằm giải thích mọi hiểu lầm.

"Mộc Mộc, Vương gia muốn ngươi đến thư phòng.” Lâu Hướng Vãn mang theo Đoàn Tử cùng người áo xám —— Dịch Quân Hàn mới vừa trở lại Phượng vương phủ. Lâu Hướng Vãn đang suy nghĩ cách giải thích Dịch Quân Hàn với Lôi quản gia, kết quả mới vừa trở lại phủ, liền có tiểu nha hoàn nhanh chóng chạy tới công khai khẩu dụ của Phượng Kính Dạ.

"Đoàn Tử, ngươi mang Dịch Quân Hàn đi gặp quản gia trước, sau đó an bài ở tại Thu Phong Viện.” Mặc dù không biết Vương gia tìm mình làm gì, nhưng bản thân là nha hoàn của vương phủ, Phượng Kính Dạ là chủ tử nên dù Lâu Hướng Vãn không muốn đi,  vẫn không thể không đi đến Kỳ Lân Viện.

Thư phòng của Phượng Kính Dạ là cấm địa của cả vương phủ, mặc dù là viện độc lập ở trong Kỳ Lân Viện. Cả thư phòng nối liền với bốn gian phòng khác, phía sau thư phòng còn có một gian phòng nghỉ ngơi, u tĩnh trang nhã.

Chung quanh thư phòng ở vương phủ đều được Long Vệ canh giữ, không có lệnh Phượng Kính Dạ, cả vương phủ thậm chí bao gồm cả lão Vương phi đang ở hậu viện lễ Phật cũng không có tư cách tiến vào thư phòng, nếu không thì Long Vệ có quyền tuyệt đối tiền trảm hậu tấu.

Lâu Hướng Vãn đứng ở cửa thư phòng, cong eo xuống không dám mở miệng quấy rầy Phượng Kính Dạ đang xem tấu chương, cúi đầu suy nghĩ, ngày hôm qua mình mới bị đánh, không lẽ lần này vương gia lại muốn hại mình nữa hay sao.

Phượng Kính Dạ đang chuyên chú thẩm duyệt tấu chương, ngón tay phải thon dài nắm chặt bút lông sói. Sau khi viết xong tấu chương, mặt mũi tuấn mỹ ưu nhã, đuôi lông mày hơi nhíu cùng mắt phượng hẹp dài, cười như không cười, khiến không ai có thể phỏng đoán được lòng của Phượng Kính Dạ.