Tỷ Phú Trời Cho

Chương 111: Đám người cắn mãi không nhả



“Được rồi, được rồi, cười cái gì?”

Thấy mọi người cười ầm ï, Viên Linh có chút không vui. Đối với người bạn thân Trâu Nhan này Viên Linh có chút bắt lực, cái tính cách này của cô ấy Viên Linh cũng không làm gì được.

Mặc dù Trâu Nhan miệng lưỡi sắc bén, luôn chế nhạo Lục Nguyên khi có cơ hội, nhưng Viên Linh biết Trâu Nhan không phải là loại người hợm hĩnh, chỉ là cô ấy thích như vậy.

Về phần Lục Nguyên có phải tên nghèo khổ hay không, Viên Linh cũng không quan tâm.

Dù sao thì cô thích Lục Nguyên bởi vì anh là Lục Nguyên, chứ không phải là vì thân phận của anh.

Viên Linh vừa nói vừa kéo Lục Nguyên đi đến chỗ ít người, sau đó ngồi xuống.

Bây giò cô cũng đã nhìn ra sự khinh thường của mọi người đối với Lục Nguyên, trong lòng dường như đã hiểu tại sao vừa rồi Lục Nguyên lại miễn cưỡng đến cùng mình.

Phải rồi, anh nhất định biết rằng bạn bè của mình đều là con nhà giàu, biết rằng cùng mình đến sẽ bị sỉ nhục, thế nên mới không muốn đến.

Nghĩ đến đây, trong lòng Viên Linh có vài phần tự trách.

Mình có phải ích kỷ quá rồi không? Chỉ vì mình thích liền ép Lục Nguyên đến đây mà không hề nghĩ đến cảm giác và suy nghĩ của anh.

Vì vậy, Viên Linh cố ý chọn một phòng riêng ở nơi ít người, chính là vì không muốn Lục Nguyên bị chê cười.

Nhưng mà rõ ràng là đám người kia không muốn bỏ qua cho hai người.

Cũng đúng thôi, Viên Linh là ai cơ chứ? Một cô nàng giàu có và xinh đẹp trong giới con nhà giàu, băng thanh ngọc khiết, từ trước tới nay chưa từng yêu ai. Có biết bao người muốn theo đuổi cô, người theo đuổi xếp hàng đến vài con phố, những người yêu thầm lại càng không đếm xuẻ.

Nhưng bây giờ sao thế này, cô vậy mà lại chọn một tên nghèo khổ làm bạn trai?

Một số người ghen tị, một số lại thấy kỳ lạ, một số không vui, một số thì lại hận thù…

“Chị Linh, chuyện gì vậy, sở thích của chị đổi rồi sao, sao chị lại chọn một tên bạn trai nghèo khổ chứ?”

“Đúng vậy, chị Linh, cách của chị thật tuyệt. Có phải gần đây chị bị kích thích nên tinh thần suy sụp không? Bọn em không thể hiểu nỗi tại sao chị lại làm như vậy.”

Một vài tên con trai chủ động xúm lại gần.

Càng nhìn Lục Nguyên, trong lòng bọn họ càng cảm thấy thất vọng. Đúng vậy, bọn họ có chỗ nào không bằng tên nghèo khổ này cơ chứ, tại sao Viên Linh lại coi trọng anh ta?

“Tôi hiểu rồi.”

Một tên con trai đột nhiên nói.

“Sao vậy cậu Hoàng, anh hiểu cái gì?”

Mọi người quay sang nhìn cậu trai kia.

“Hì hì.” – Cậu Hoàng cười thần bí: “Mấy ngày trước cậu Phan theo đuổi chị Linh, chuyện anh ta chặn hết các đường trong trường để tỏ tình với chị Linh các cậu đều biết rồi đi.”

“Đúng, biết chứ.”

“Nhưng mà chị Linh không đồng ý.”

“Cậu Phan quả thật là cuống lên làm liều. Đối với người đẹp đẳng cấp như chị Linh sao có thể vội vàng chứ, cần phải từ từ.”

“Đúng vậy, thật đáng tiếc, chị Linh, thật ra cậu Phan đó không tồi đâu.”

Mọi người ngoài miệng đều nói thật đáng tiếc, vẻ mặt đều là tiếc hận thay cho Phan Thụy Tường.

Nhưng trong lòng lại thầm hả hê việc Phan Thụy Tường tỏ tình thất bại.

Thực ra, trong vòng tròn của hội con nhà giàu cũng phân ra lớn nhỏ, loại giống như Phan Thụy Tường chính là thuộc vòng lớn khá đáng gờm.

Vì vậy, khi Phan Thụy Tường nói rằng anh ta muốn theo đuổi Viên Linh, rất nhiều người trong lòng đều mắng chửi, bởi vì nếu Phan Thụy Tường muốn theo đuổi, rất ít người dám cạnh tranh với anh ta.

Đặc biệt là ngày hôm đó nghe nói Phan Thụy Tường đã mua mấy chục nghìn tệ tiền hoa hồng, bóng bay và socola đề tỏ tình với Viên Linh.

Rất nhiều người đều tan nát cõi lòng, bởi vì với thân phận của Phan Thụy Tường, rất nhiều cô gái đều muốn quỳ liếm anh ta.

Tiêu tiền mạnh bạo như vậy, sợ là thật sự có thể tỏ tình thành công.

Sau đó, khi nghe tin Phan Thụy Tường tỏ tình thất bại, nhiều người trong lòng âm thầm mừng rỡ, nhưng ngoài mặt ai cũng không dám đắc tội Phan Thụy Tường, chỉ có thể biểu thị thật đáng tiếc.

“Cậu Hoàng, rốt cuộc cậu muốn nói gì. Cậu nói đi, rốt cuộc cậu hiểu được cái gì?” – Một số người không kiên nhẫn hỏi.

“Tất cả chúng ta đều biết tiêu chuẩn của chị Linh rất cao, ngay cả cấp bậc như cậu Phan chị ấy cũng coi thường. Nhưng có quá nhiều người theo đuỏi chị ấy, chị ấy cũng rất phiền.” – Cậu Hoàng dừng lại, khơi dậy sự quan tâm của mọi người, sau đó chậm rãi nói: “Vậy nên chị Linh dứt khoát tìm một tên nghèo khổ đóng giả bạn trai. Như vậy khi chúng ta thấy chị ấy có bạn trai rồi, ai lại dám theo đuôi chứ?”

“Mẹ kiếp. Cậu Hoàng thật trâu bò, đúng là nghe vua nói một câu, hơn mười năm đèn sách.”

“Đúng vậy, sao tôi lại không nghĩ ra nguyên nhân xảo quyệt này cơ chứ? Không sai, chị Linh là đang tìm một lá chắn.”

“Chậc chậc. Tôi đã nói rồi, chị Linh sao có thể tùy tiện tìm một tên nghèo khổ làm bạn trai của mình cơ chứ, chắc chắn là có trá.

Mọi người bừng tỉnh, sau đó tất cả đều tỏ ra phấn khích.

Đúng vậy, vừa nãy khi nhìn thấy Viên Linh ôm tay Lục Nguyên ra vẻ thân mật, trái tim mọi người đều tan nát, nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ nghèo khổ của Lục Nguyên, bọn họ càng thêm ghen tị.

Bây giò đã biết được chân tướng của sự việc, tự nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hon.

“Nhưng mà tôi không hiểu, tại sao chị Linh tìm lá chắn lại đi tìm một tên nghèo khổ cơ chứ. Chúng ta nhiều người như vậy, bất kể là ngoại hình, gia thế, phẩm chất, ăn nói hay khí chất, chúng ta đều tốt hơn tên nghèo khổ đó rất nhiều, sao chị ấy không chọn một người trong số chúng ta?” – Đột nhiên có một người lên tiếng.

“Đúng vậy, chị Linh, chị tìm lá chắn sao không chọn một người trong số bọn em.”

“Đúng vậy, đúng vậy. Chị Linh, nếu chị chọn em đóng giả làm Chương 111: Đám người căn mãi không nhả.

bạn trai của chị, em hứa toàn bộ sẽ nghe theo chị, cũng sẽ không bao giò lợi dụng chị.”

Lúc này mọi người đều tỏ ra không cam tâm. Đúng vậy, không phải chỉ giả làm bạn trai thôi sao? Chúng ta cũng có thẻ.

Mặc dù là giả vờ, nhưng nếu có thể được ôm lấy Viên Linh trong tay, đi bên cạnh cô, cùng cô đi chơi, thật sự là rất tuyệt VỜI.

“Ôi trời, các cậu thật sự rất ngốc.” – Cậu Hoàng khinh thường liếc Lục Nguyên một cái, nhàn nhạt nói: “Các cậu dùng não nghĩ xem, tại sao chị Linh lại chọn một tên nghèo khổ chứ? Câu trả lời rất đơn giản. Đó chính là vì nếu chọn một trong số đám con nhà giàu chúng ta giả làm bạn trai, nhưng mà dù là giả vờ thì cũng sẽ luôn ở bên nhau, lâu dài chắc chắn sẽ nảy sinh tình cảm. Nhưng nếu chị Linh chọn một tên nghèo khổ đóng giả làm bạn trai, cậu nghĩ chị ấy liệu có thích tên nghèo khổ đó không?

Câu trả lời là không, hoàn toàn không thẻ. Vì vậy, các cậu hiểu tại sao chị Linh lại tìm một tên nghèo khổ để giả làm bạn trai rồi chứ.

“Mẹ kiếp, đúng vậy. Cậu Hoàng, cậu đúng là một câu đánh thức người trong mộng.”

“Không sai không sai, tôi đột nhiên cảm thấy mình có thể thở lại rồi, cảm ơn cậu, cậu Hoàng.”

“Thảo nào, chị Linh thật sự là quá giỏi, làm việc không có lỗ hồng.”

“Này, chị Linh, chị đã bỏ ra bao nhiêu tiền để thuê tên nghèo khổ này đóng giả làm bạn trai của chị vậy?”

“Cậu bị ngu à, chị Linh còn phải tiêu tiền sao? Tôi thấy tên nghèo khổ này chắc chắn là miễn phí. Nhìn xem, tên này rất có trách nhiệm, rõ ràng biết là đến đây sẽ bị chế nhạo, vậy mà vẫn chủ động đi theo chị Linh đến đây, chậc chậc…”

Lúc mọi người biết Viên Linh thuê tên nghèo khổ đóng giả bạn trai, tự nhiên tâm trạng tốt vô cùng.

“Các người đã nói xong chưa?”

Viên Linh đột nhiên tức giận nhìn mọi người.

Mặc dù mối quan hệ của Viên Linh với họ khá tốt, bình thường đùa giõỡn chút cũng không sao. Nhưng bây giờ bọn họ không những công khai chế nhạo Lục Nguyên, lại còn nói Lục Nguyên chủ động đi theo. Viên Linh biết rõ Lục Nguyên không muốn tới, cô phải thuyết phục nài nỉ nhiều lần anh mới chịu tới đây.

Hơn nữa, cô thích Lục Nguyên như vậy, sao có thể chịu đựng bọn họ nói những điều này trước mặt cô?

“A? Sao vậy, chị Linh?”

Mọi người vẫn có chút khó hiểu, không hiểu tại sao Viên Linh lại đột nhiên nghiêm túc như vậy.

“Đúng thế, làm gì vậy chị Linh? Dù sao thì bọn em đều biết tên nghèo khổ này là do chị thuê để đóng giả làm bạn trai, để bọn em trêu anh ta một chút cũng không sao mà.”

“Sao vậy?”

Viên Linh khit mũi một tiếng, đột nhiên đứng lên, trực tiếp hôn Lục Nguyên đang đứng bên cạnh.

Ôi trời ơi.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Chuyện này là thế nào?

Chị Linh vậy mà lại hôn tên nghèo khổ đó.

Mẹ nó, không thể nào. Đây không phải là sự thật.

Mọi người đều bối rối, ngay cả Trâu Nhan cũng vậy.

Đây là Viên Linh, chị Linh, người đã khiến rất nhiều tên con nhà giàu đều vắt óc theo đuổi, ngay cả tay cũng không cho nắm, lại đi hôn tên nghèo khổ này?

Sau đó, trong lòng mọi người lại nảy lên. Đúng thế, nếu đã hôn như vậy rồi, sao có thể là giả bộ được.

Lễ nào thật sự là một đôi?

Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn Lục Nguyên và Viên Linh trước mặt.

Lục Nguyên vốn đang ngồi, nhưng không ngờ Viên Linh lại đột nhiên xông tới hôn. Đợi đến khi Lục Nguyên phản ứng lại đã cảm thấy trước mặt có một làn gió thơm, đôi môi như giọt sương trong vắt, mềm mại, dịu dàng đã dán lên môi anh.

Cảm giác đó mạnh mẽ đến nỗi tay Lục Nguyên thậm chí không tự chủ được ôm lấy eo của Viên Linh.

Viên Linh lúc này đang đứng, một chân quỳ lên ghế giữa hai chân Lục Nguyên, thân thể nghiêng về phía anh, nhìn như thể cô đang ôm lấy thân trên của Lục Nguyên, cúi thấp đầu hôn anh.

Vòng eo của cô mảnh mai và mềm mại, phần hông đầy đặn, bởi vì cúi người nên càng lộ ra vòng eo thon và chiếc hông đầy đặn.

Càng đặc biệt hơn là vì cô đang cúi người nên chiếc áo vốn đã ngắn cũn cỡn của cô bị vén lên, để lộ vòng eo sau lưng trắng ngần và làn da mềm mại.

Nhưng lúc này Viên Linh không quan tâm.

Cô gần như tập trung toàn bộ chú ý vào việc ôm hôn Lục Nguyên.