Tỷ Phú Trời Cho

Chương 115: Địa vị bốn người phân cao thấp



“Thật sao, cục cưng, mau lấy ra cho anh xem.”

Trong lòng Lưu Triều Phong vui mừng khôn xiết.

Đừng nghĩ tên này bị đội mũ xanh, chẳng qua là Lưu Triều Phong từ nhỏ đã chơi đùa với rất nhiều phụ nữ, đa số đều là loại phụ nữ lẳng lơ, đương nhiên cũng không quan tâm đến quá khứ của bọn họ, dù sao thì mỗi tháng đều đổi một cô.

Nhưng nếu Lục Nguyên thực sự quỳ liếm Lý Mộng Dao thì thật là tuyệt.

Bạn trai mối tình đầu của chị họ anh ta vậy mà lại quỳ liếm người phụ nữ dưới đũng quần anh ta, thật là thú vị.

Mặc dù Lưu Triều Phong và Viên Linh là chị em họ, sinh nhật của Lưu Triều Phong, Viên Linh cũng đến.

Nhưng đây chỉ là bề ngoài, trên thực tế, quan hệ anh em họ hàng của hai người rất bình thường, đầu tiên chính là vì Viên Linh bất mãn với cách cư xử của Lưu Triều Phong.

Sau đó ấy à, Viên Linh luôn là con cưng cháu cưng của người lớn trong nhà, là người giỏi nhất trong số những người cùng trang lứa. Điều này khiến Lưu Triều Phong – người cùng trang lứa với cô – rất căng thẳng mỗi khi gia đình tụ họp.

So với Viên Linh, anh ta không có gì để nói, có thể nói thì là rất bình thường, không đáng coi trọng.

Đương nhiên, so với Viên Linh, Lưu Triều Phong không có gì đáng nói, nhưng dù sao anh ta cũng là con nhà cực giàu, trước mặt người khác luôn làm mưa làm gió, không coi ai ra gì.

Hơn nữa Viên Linh quả thực rất kiêu ngạo, rất nữ thần, từ trước tới nay chưa từng làm chuyện gì trái với lẽ thường, cũng không có hành vi nào khiến người khác phi nhổ.

Có thể nói, Viên Linh không chê vào đâu được.

Có đôi khi Lưu Triều Phong chính là cố ý trấn áp Viên Linh, nhưng lại không tìm được điểm đột phá, hoàn toàn không có lỗ hồng nào.

Nhưng bây giờ, nếu những gì Lý Mộng Dao nói là sự thật, vậy thì đây chính là một vết nhơ lớn đối với Viên Linh.

Lưu Triều Phong cũng có thể tận dụng điều này rửa sạch nỗi nhục, mạnh mẽ trả đũa Viên Linh.

Lưu Triều Phong lấy chiếc iphone xsplus màu vàng hồng từ trong tay Lý Mộng Dao.

Lục Nguyên nhớ chiếc Apple X mà Đỗ Lượng mua cho Lý Mộng Dao lúc trước đã bị Đỗ Lượng giật lại trong quán ăn, xem ra cái điện thoại bây giờ có lẽ là Lưu Triều Phong mua cho cô ta.

Trong điện thoại mới vẫn còn ảnh chụp màn hình của các cuộc trò chuyện trước đó, có thể thấy tâm cơ của Lý Mộng Dao sâu đến mức nào. Thật ra cô ta vẫn luôn giữ mấy ảnh chụp màn hình trò chuyện.

Có lẽ cô ta cảm thấy, một ngày nào đó những ảnh chụp màn hình này sẽ có ích.

Xem ra, ngày này cuối cùng cũng đến rồi.

“Xem đi, chúng ta cũng xem thử xem.”

Mấy tên đứng đằng sau Lưu Triều Phong cũng túm tụm lại, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

“Dao Dao, tại sao, tại sao lại chia tay vậy, là do anh có chỗ nào không đúng sao? Chúng ta hãy quay lại đi.”

Lưu Triều Phong nhìn điện thoại, mồm đọc to tin nhắn.

“Dao Dao, bây giờ anh rất nhớ em, anh đợi em ở khu rừng nhỏ được không?”

“Dao Dao, anh đã đợi em ba tiếng rồi, em không đến anh sẽ không về.”

*Dao Dao, anh đã đợi năm tiếng rồi.”

*Dao Dao, anh đã đợi suốt mười hai tiếng rồi, cũng đã đợi một ngày rồi mà em vẫn không đến. Anh không trách em, nhất định là em có việc riêng. Không sao, anh từ từ đợi, em cứ bận việc của em trước đi…”

Đọc tới đây, bọn Lưu Triều Phong cười phá lên: “Mẹ kiếp, đây có còn là đàn ông không, đúng là một con chó.”

“Đúng là đồ vô dụng, làm mất mặt cánh đàn ông chúng ta.”

“Ông đây cũng phục rồi, đợi tận mười hai tiếng ở khu rừng nhỏ.

Người ta đã cho mày leo cây rồi mày lại còn nghĩ cho người ta.

Là một thằng đàn ông mà lại tỉ tiện đến mức độ này, đây là lần đầu tiên tao gặp đấy.”

“Ha ha ha ha.”

Đám người Lưu Triều Phong ha ha cười lớn.

“Dao Dao, em có khỏe không? Em có thể nói cho anh biết rốt cuộc tại sao lại chia tay không? Anh thật sự rất buồn. Có phải là vì lần trước anh không mua chiếc áo khoác lông chồn mà em muốn không? Nhưng mà Dao Dao, anh thực sự không có tiền, chiếc áo khoác đó giá tám nghìn tệ lận. Nhưng em có thể đợi vài tháng không? Hàng ngày sau giờ học anh sẽ đi làm, đợi anh kiếm đủ tiền, anh nhất định sẽ mua nó.”

“Dao Dao, anh nói thật với em vậy. Thật ra anh… Tóm lại, Dao Dao à, chỉ cần em có thể thay đổi ý định, nhất định có một ngày anh sẽ mua cho em tất cả những thứ em muốn. Xe sang, du thuyền, biệt thự, máy bay tư nhân, anh đều sẽ mua hết cho em.

Hãy tin anh, những gì anh nói tuyệt đối là sự thật.”

Lúc Lưu Triều Phong đọc đến đây, anh ta và đám người lại càng cười to hơn.

“Mẹ kiếp, kỹ thuật chém gió của tên nghèo này cũng được đó.”

“Đã chém gió đến mức này rồi, máy bay tư nhân cũng mua nỗi cơ đấy. Mẹ nó, mày cũng chả phải là con nhà giàu nhất thế giới, cười chết ông đây rồi.”

“Mau mau mau, anh Phong đọc tiếp đi. Tên nghèo khổ này càng ngày càng thú vị, tôi muốn xem sau đó nó còn nhắn gì „ nữa.

“Đúng đúng đúng, anh Phong, anh đọc tiếp đi, không được dừng. Lâu lắm rồi chưa gặp được chuyện nào kỳ lạ như này.”

Đám người đều giục giã, Lưu Triều Phong bắt đầu tiếp tục đọc tin nhắn.

“Đúng rồi, còn nữa, Dao Dao, chiếc điện thoại oppo mà anh dành hai tháng đi làm thêm để mua cho em em đừng vứt đi vội.

Cho dù em muốn vứt đi thì hãy tháo sim ra và dùng tiếp nhé. Lý do thì bây giờ anh chưa thể nói, nhưng chỉ cần em tiếp tục dùng cái sim đó, sớm muộn gì em cũng sẽ hiểu ra mọi thứ, em hãy nhớ nhé.”

“Dao Dao, tại sao em vẫn không trả lời anh? Anh cầu xin em, trả lời anh một lần đi được không, cho dù chỉ là một lần thôi cũng được. Chúng ta đã quen nhau hơn ba tháng rồi, dù không còn tình cảm thì cũng vẫn còn tình người, em hãy trả lời anh một lần đi được không. Nếu em không còn yêu anh nữa thì làm ơn hãy nói cho anh được không, như vậy ít nhất là trong lòng anh cũng sẽ hiểu rõ, sẽ không làm phiền em nữa. Anh có thể khóc một trận say một trận, sau đó đứng dậy và mạnh mẽ hơn.

Em trả lời anh đi được không, Dao Dao.”

“Ôi mẹ ơi, ông đây thật sự không đọc nổi nữa. Một thằng đàn ông hèn mọn như vậy, tỉ tiện như vậy, yêu ớt như vậy thật khiến tao ghê tởm, làm tao tê hết cả da đầu…”

Lưu Triều Phong ném điện thoại cho Lý Mộng Dao, sau đó nhìn Viên Linh: “Chị họ, vừa rồi chị nghe rõ rồi chứ. Đây chính là bộ mặt thật của bạn trai chị, đã nhìn thấy chưa? Vừa nãy chị còn ghét bỏ hành vi của bọn tôi, nhưng mà cái tên nghèo khổ bên cạnh chị, chị có nghe thấy anh ta cầu xin bồ tôi quay lại với anh ta không? Chị đã thấy anh ta dùng thủ đoạn gì chưa? Nói năng hùng hồn thật đấy, lại còn muốn mua cho bồ tôi xe sang với chả du thuyền…”

Nói đến đây Lưu Triều Phong cười khà khà, giọng điệu có chút giễu cọt: “Đáng tiếc là ngay cả bồ tôi cũng có thể nhìn thấu thủ đoạn vụng về đó của anh ta, nhưng chị họ à, chị không nhìn thấu hả? Bình thường không phải chị thông minh lắm sao, sao lại không nhìn thấu được thủ đoạn lời ngon tiếng ngọt của tên nghèo này vậy?”

“Còn nữa.” – Lưu Triều Phong đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để chế nhạo này, nói tiếp: “Chị họ chị xem đi, bốn người chúng ta bây giờ, tôi, bồ tôi, tên bạn trai nghèo của chị và chị, địa vị của bốn người chúng ta là như thế nào nhỉ, để tôi sắp xếp cho nhé. Có thể thấy chị đối xử rất tốt với tên bạn trai nghèo kia, còn bênh vực anh ta khắp nơi, ừ, có vẻ như địa vị của anh ta cao hơn chị rồi. Nhưng mà vừa nãy chị cũng thấy rồi đó, tên bạn trai nghèo đó của chị lại quỳ liễm bồ của tôi, quỳ liếm rất được đó. Điều này cho thấy tên bạn trai nghèo của chị có địa vị thấp hơn bồ tôi. So ra thì địa vị của ba người xếp theo thứ tự cao thấp như sau: Bồ tôi Lý Mộng Dao, bạn trai nghèo Lục Nguyên của chị và tháp nhát chính là chị đấy chị họ.”

“Còn như tôi ấy, ha ha.”

Nói đến đây, Lưu Triều Phong có ý dừng lại một chút: “Giữa tôi và bồ tôi, ai có địa vị cao còn ai có địa vị thấp hơn nhỉ, ừ, cái này thì…”

Nói đến đây, trên mặt Lưu Triều Phong đột nhiên nở một nụ cười tự mãn, sau đó đột nhiên nắm lấy mái tóc dài của Lý Mộng Dao, thấp giọng nói: “Quỳ xuống.”

Vì vậy, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, hai tay Lý Mộng Dao để trên người Lưu Triều Phong giống như đang ôm một cây trụ, chậm rãi trượt xuống, sau đó, cô ta vậy mà thật sự quỳ xuống dưới chân Lưu Triều Phong.

Tóc của cô ta lúc này vẫn bị Lưu Triều Phong giữ chặt khiến cho cô ta hơi hơi nghiêng đầu, giống như là đang ngẳắng đầu nhìn Lưu Triều Phong.

Lưu Triều Phong tiếp tục cười đắc ý nhìn Lục Nguyên và Viên Linh, sau đó từ từ đưa ngón trỏ vào miệng Lý Mộng Dao.

Lý Mộng Dao liếm ngón trỏ của Lưu Triều Phong, đầu lưỡi lướt qua, hai mắt mê ly.

Tóc vẫn đang bị Lưu Triều Phong nắm lắy.

Đây là một loại chỉnh phục.

Là tư thế của một loại bị chinh phục.

Lưu Triều Phong càng thêm đắc ý: “Ha ha ha ha, chị thấy chưa? Đây chính là quan hệ địa vị giữa tôi và bồ. Chị họ, xem ra trong bốn người chúng ta, tôi có địa vị cao nhất, còn chị có địa vị thấp nhất đó. Chị họ, không phải lúc nào chị cũng luôn xuất sắc sao, không phải vẫn luôn thích dùng cảm giác ưu việt chỉ tay năm ngón để trách móc dạy dỗ tôi sao, nhưng giờ chị đã thấy chưa, chị còn có tư cách dạy dỗ tôi sao?”

Vẻ mặt Viên Linh lúc này vô cùng lúng túng.