Tỷ Phú Trời Cho

Chương 128: Sân bay Lộc Khẩu ở thành phố Kim Lăng



Thật ra, tình cảnh vừa rồi Lục Nguyên đứng ngoài cửa ra vào đã nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện.

Thấy Lục Nguyên bước vào, Đào Tử sững sờ, cô vẫn còn nhớ rõ Lục Nguyên.

Dù sao lúc trước ngay lúc đợi Lục Nguyên đã cho cô tiền bo tám mươi tệ, chuyện này rất hiếm gặp.

“Cô đang muốn đi đâu thế? Tôi muốn mua vài bông hoa, có có thể giới thiệu một chút cho tôi không?” – Lục Nguyên cười mỉm nhìn Đào Tử.

“Hả?”

Lòng Đào Tử thả lỏng trong phút chốc, gấp gáp vội vàng gật đầu: “Được, được.”

Bây giờ Lục Nguyên đã đến, vậy thì cô đã có chuyện để làm rồi, tất nhiên cũng không cần giúp cậu Mã giao hoa.

Lúc này Đào Tử thật sự có cảm giác biết ơn với Lục Nguyên, anh thật đúng là đến quá kịp thời mà.

Nói xong, Đào Tử vội vàng buông thùng giấy con: “Chào anh, mời anh đi theo tôi, anh muốn mua hoa thế nào?”

“Khoan đã.”

Bà chủ rồi lại chặn ngang, kéo Đào Tử qua một bên: “Vị khách hàng này, cậu muốn mua cái gì cứ nói với tôi là được rồi.”

Nói xong, bà chủ lại trừng mắt lạnh lùng trừng liếc Đào Tử: “Cô mau đi làm chuyện của mình đi.”

Đào Tử đang thở phào, thoáng cái đã trở về tâm trạng bất an không ổn định lần nữa.

Thế nhưng cô cũng không còn cách nào, buộc lòng phải chuyển dời thùng giấy lần nữa.

“Không.”

Lục Nguyên lại ngăn cản Đào Tử: “Tôi vẫn thích mấy cô gái xinh đẹp trẻ tuổi giới thiệu cho tôi hơn, tôi không thích mấy bác gái trung niên có mùi hôi chua.”

Bà chủ nghe xong, lập tức cắn chặt răng.

Trong đầu nỗi lên tức giận.

Nhìn lại thấy Lục Nguyên mặc một thân quần áo cũ nát, trong lòng nghĩ thầm cái kẻ thấp kém này từ đâu đến, đoán chừng chỉ mua một hai đóa hoa hồng, so sánh với cậu Mã đúng là cái gì cũng không bằng.

“Cút, cửa hàng bán hoa của chúng tôi đóng cửa rồi, muốn mua thì đi cửa hàng khác mà mua.”

Nói xong, bà chủ không thể không vươn tay đẩy Lục Nguyên ra ngoài cửa hàng.

Đồng thời gõ mạnh xuống đầu Đào Tử: “Cô còn thất thần ở đây làm gì, còn không mau qua chỗ cậu Mã.”

“Chờ một chút.”

Lục Nguyên chặn cửa ra vào, nhìn bà chủ, ung dung nói: “Thật lòng xin lỗi, tôi chỉ có thể mua chỗ các bà.”

“Vì sao?.”. Ủng hộ chính chủ vào ngay ⩵ 𝙏R𝓊 𝑴𝙏RU𝒴𝙀𝘕.vn ⩵

“Rất đơn giản, cửa hàng bán hoa khác không có nhiều hoa hồng như cửa hàng của bà.”

“Cái gì?”

Bà chủ trong phút chốc không kịp phản ứng.

“Không nói nhiều, tôi muốn năm ngàn hoa hồng, chính là loại này luôn, Liệt Diễm màu môi đỏ mọng, mỗi một nhánh tôi có thể trả cho bà ba mươi tệ.” – Nói xong, Lục Nguyên chặn cậu Mã lại, chỉ vào những thùng giấy con có hoa hồng bên trong: “Thật lòng xin lỗi, những đóa hoa hồng này không còn thuộc về anh nữa, tôi đã muốn.”

“Hả?”

Bả chủ gần như sắp sợ ngây người rồi, năm ngàn hoa, từ khi bà mở cửa hàng bán hoa tới nay chưa từng thấy qua vị khách hàng nào mạnh tay như vậy.

Hơn nữa còn mỗi một nhánh hoa tăng mười tệ, là tới ba mươi tệ, năm vạn hoa, tức là một trăm năm mươi ngàn.

Cái này con mẹ nó là thần tài ư?

“Mời quý ngài vào, mời quý ngài vào.”

Trong nháy mắt, thái độ bà chủ đã thay đổi thành dạng khác, còn đoạt những hoa hồng trong tay cậu Mã: “Xin lỗi cậu Mã, những hoa hồng này tôi tạm thời không thể bán cho cậu được, ha ha.”

Việc này cũng khiến cậu Mã tức giận, cái mũi sắp bốc khói.

Đã thấy chuyện sắp thành rồi, thé mà lại bị quấy phá.

“Thằng nhóc kia, nhìn mày ăn mặc bần hàn như vậy, mới mở mồm đã đòi mua năm ngàn nhánh hoa hồng, con mẹ mày mày có nhiều tiền vậy sao, hay là cố tình đùa nghịch người ta đây hả?”

Một câu, bà chủ cũng nổi lên lòng nghỉ ngờ, đúng vậy, đây chính là một trăm năm mươi ngàn tệ đó.

“Thưa quý ngài, cậu có mang tiền trước không?”

Bà chủ không thể không hỏi: “Trên người cậu có đủ tiền không?”

“Trên người tôi không mang tiền.” – Lục Nguyên nói.

“Hả?”

Cậu Mã lập tức cười ha ha: “Thằng nhóc kia, tao biết ngay mày chỉ là trêu đùa người khác thôi, nhìn bộ dạng nghèo khổ cực kỳ tồi tàn này của mày này, đừng nói là chỉ năm ngàn nhánh, năm nhánh hoa hồng mày cũng không mua nỗi.”

“Mẹ kiếp, hoa ra là trêu chọc bà đây, cút cút cút.” – Bà chủ lập tức tức giận đến gương mặt xanh mét, muốn đẩy Lục Nguyên Ki “Tuy rằng tôi không có tiền, nhưng mà tôi viết địa chỉ là được À¡m rồi.

Lục Nguyên thản nhiên nói, cầm lấy bút xoát xoát xoát, đã viết xong địa chỉ đưa cho bà chủ.

Bà chủ không kiên nhẫn nhận lấy nhìn qua, lập tức thay đổi sắc mặt.

“Cái gì? Ở trong biệt thự trung tâm Đằng Vương Các? Thật hay giả vậy?”

Dường như bà chủ giống như đã bị tia chớp bổ trúng vậy, ngây ngắn cả người, bà mở cửa hàng bán hoa trước cửa ra vào Các Đằng Vương, hiển nhiên rất rõ bên trong Các Đằng Vương.

Biệt thự trung tâm, đây chính là duy nhất.

Khu vực biệt thự trung tâm là khu vực hiển hách nhất cao quý nhất.

Không sai, nếu thanh niên này ở trong biệt thự đó, không mang theo tiền thì có sao đâu?

“Nếu như không tin, tôi có thể cho cô ấy cùng tôi đi tới đó nhìn thử.”

Lục Nguyên giơ chìa khoá trong tay lên, chỉ vào nhân viên cửa hàng Đào Tử.

“Được, tôi đi tôi đi.”

Ánh mắt Đào Tử chuyện động, có vẻ cực kỳ phần khích.

“Tôi cũng đi.” – Bà chủ cũng tỏ ra rất phấn khích, néu thật sự có thể đi đến biệt thự trung tâm kia một lần, sau này khoác lác uy hiếp cũng có vồn liếng rồi.

Lục Nguyên lại không sao hết, trái lại còn cảm thấy mình một lần mua nhiều như vậy, để cho các cô giúp đỡ chắc chắn rất tốt.

Cũng không có nói thêm gì nữa, thật ra trong tiệm không đủ năm ngàn nhánh hoa hồng, bà chủ tiếp tục gọi điện thoại bảo người cùng nghề chuyển đến. Tóm lại, bận rộn hơn nửa đêm cuối cùng cũng gom đủ năm ngàn nhánh.

Lục Nguyên dẫn theo bà chủ và Đào Tử, từ sân nhỏ trong biệt thự trung tâm bắt đầu bố trí hoa hồng, trải thảm đỏ mua ở tiệm hoa ở trung tâm, hai bên thảm đỏ bày đầy hoa hồng, đã được đặt trong đại sảnh cao lớn hùng vĩ.

Trên bậc thang, trên hàng rào, trần nhà, trên mặt thảm, tất cả mọi nơi, đều được đặt hoa hồng lên.

Hơn nữa, cửa trên vách tường ở phòng khách, dùng màu vàng và màu đỏ của hoa hồng, bày ra một cái trái tim thật lớn.

Lúc này toàn bộ sân nhỏ và đại sảnh của biệt thự trung tâm, cùng với phòng ngủ chính đều là một vùng biển hoa hồng.

Đứng ở cửa sảnh dưới hành lang, trong không khí đều nồng nàn một loại hương hoa thấm vào ruột gan.

Lúc này sân nhỏ thưa thớt, ánh trăng chiếu xuống, hương hoa lan tỏa…

Chỉ thiếu, tình ý thì thào thôi.

Nếu như sáu giờ tối ngày mai, mình dẫn theo Chu Doãn lại chỗ này, tất cả mọi thứ đều sẽ đủ.

Lục Nguyên thở một hơi dài nhẹ nhõm, đứng ở trong sân, nhìn về bầu trời sao phương Nam, Chu Doãn, ngày mai nữa thôi là gặp rồi.

Buổi chiều ngày hôm sau, trong một quán rượu ở Hàng Châu.

“Chu Doãn, cậu chắc chắn không ngồi chung xe Đàm Long với tôi chứ?” – Hàn Tố Nghiên nói ra.

“Ừ, tôi muốn đi máy bay trở về, Lục Nguyên đã nói rồi, hôm nay sẽ đến sân bay đón tôi.” – Chu Doãn mỉm cười, nói, chỉ là trong ánh mắt lộ ra một chút mỏi mệt.

Tối hôm qua cô không ngủ ngon được.

“Được rồi, Doãn Doãn và nhóm bạn Huyền Nhã cùng đi đến sân bay đi, tôi còn có vài việc muốn ở Hàng Châu, chờ khi nào tôi về rồi chúng ta sẽ mở bắt đầu huấn luyện lại.”

Lâm Văn Quyên gật đầu. Từ sau ngày hôm qua, thái độ Trịnh Huyền Nhã đối với Chu Doãn đã xảy ra thay đổi gần như nghiêng trời lệch đất, điều này khiến cho cô cũng khá yên tâm.

Lúc này Lý Văn Bác đứng ở bên cạnh Lamborghini, khốn khổ van nài: “Nhã Nhã, ngồi xe cùng tôi đi chứ.”

“Ha ha, Lý Văn Bác, anh đừng cứ mãi quần lấy tôi, chúng ta đã không còn liên quan.” – Nói xong, Trịnh Huyền Nhã nhiệt tình kéo cánh tay Chu Doãn: “Đi thôi, chị Doãn, chúng ta tới sân bay.”

Sau nửa tiếng, Chu Doãn, Trịnh Huyền Nhã, Lý Lộ Lộ, Trầm Thiến, bốn người đã ngồi xe taxi và đã đến sân bay.

“Đúng rồi, chị Doãn, tặng cho chị một món quà.”

Nói xong, Trịnh Huyền Nhã móc ra một máy Apple x, đưa cho Chu Doãn: “Chị Doãn, điện thoại di động của chị quá cũ rồi nên đổi cái mới, sau này liên hệ với cậu Lục cũng có chút thuận tiện.”

“Cái này quá quý trọng rồi, tôi không thể nhận.” – Chu Doãn vội vàng từ chối.

Nhưng Trịnh Huyền Nhã cứ mãi khuyên bảo, Lý Lộ Lộ và Trầm Thiến cũng phụ họa bên cạnh, cuối cùng Chu Doãn cùng đành phải nhận điện thoại. (Truyen one mong các bạn ủng hộ đọc tại truyen.one để team có động lực lên chương mỗi ngày, thấy lượng bạn đọccứ bỏ qua trang khác đọc thực rất nản nên team nản ko muốn lên chương)

Sau đó dưới sự trợ giúp của Trịnh Huyền Nhã, đem thông tin từ điện thoại di động cũ khôi phục trên điện thoại mới.

“Cảm ơn em, Huyền Nhã.” – Chu Doãn mỉm cười, thật lòng rất biết ơn.

_ Cho dù lúc trước Trịnh Huyền Nhã đối xử với cô tàn nhẫn hung ác như vậy, nhưng nếu như lúc này Trịnh Huyền Nhã thay đổi, hiển nhiên Chu Doãn cũng không phải là loại người bụng dạ hẹp hòi.

“Đúng rồi, chị Doãn, gọi điện thoại cho cậu Lục đi, báo bình an, cũng thử xem điện thoại mới trò chuyện thế nào.” – Trịnh Huyền Nhã nói.

Chu Doãn vừa nghĩ, cũng phải.

Lập tức bắm số điện thoại của Lục Nguyên.

Đầu tiên là nói mấy câu với Lục Nguyên.

Trịnh Huyền Nhã Bên cạnh cũng nói: “Lục Nguyên, anh có khỏe không?”

Lục Nguyên ở đầu bên kia điện thoại, lập tức không thể không sững sờ, chuyện gì đã xảy ra, không phải quan hệ giữa Trịnh Huyền Nhã và Chu Doãn không tốt sao?

“Lục Nguyên, chuyện trước kia em thật lòng xin lỗi. Bây giờ em đã biết mình sai rồi, em mong có thể có được sự tha thứ của hai người, hơn nữa em và chị Doãn đã trở thành chị em tốt, sau này chính là em gái của chị Doãn.”

“Thật vậy sao?” – Lục Nguyên nói.

“Ừ, Lục Nguyên, hiện giờ Huyền Nhã đối xử với em rất tốt, còn tặng một chiếc điện thoại cho em, anh yên tâm đi…À, yêu cầu kiểm phiếu, chúng ta gặp nhau ở sân bay đi.”

Nói xong, Chu Doãn vội vàng cúp máy, cùng nhóm bạn của Trịnh Huyền Nhã, cùng nhau lên máy bay.

Sau nửa tiếng.

Sân bay Lộc Khẩu, Kim Lăng.

Chu Doãn xuống máy bay đã hạ cánh, hít sâu một hơi, cách đó không xa có một đôi tình nhân tiễn biệt nhau lên máy bay, cũng có tới đón. Chu Doãn thấy vậy trong lòng cũng tràn ra vài phần cảm động.

Trong chốc lát nữa thôi Lục Nguyên cũng sẽ đến đón mình rồi, giống như tình tiết trên TV.

Nghĩ đến đây cô lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho Lục Nguyên.

*À phải rồi chị Doãn, chốc lát nữa cậu Lục đã tới đón chị rồi, chị phải ăn mặc đẹp chút. Mau tới đây, bên này có cửa hàng trang phục nữ miễn thuế, quần áo đều rất đẹp, chị tới đây em chọn cho chị vài bộ, chắc chắn cậu Lục ít thấy chị, sẽ chấn động.”

Cô không nói gì, Trịnh Huyền Nhã lôi kéo Chu Doãn vào cửa hàng trang phục nữ bên cạnh, chọn một bộ quần áo cho Chu Doãn: “Chị Doãn, chị vào phòng thử đồ mặc thử đi.”

Chu Doãn không muốn lắm, nhưng thật ra trong lòng cũng muốn cho Lục Nguyên một kinh ngạc.

Vì vậy cô bèn cầm quần áo lên và chuẩn bị đi vào thử.

“Đúng rồi chị Doãn, điện thoại em giữ cho chị nhé, nhiều người trà trộn trong đây, lúc thay quần áo rất dễ bị mát đấy.” – Trịnh Huyền Nhã nói.

TT Chu Doãn gật đầu, giao điện thoại cho Trịnh Huyền Nhã, còn mình thì tiến vào thử quần áo.

Trịnh Huyền Nhã cầm điện thoại của Chu Doãn, đi sang bên kia, đầu tiên là tìm tên Lục Nguyên trong danh bạ, trực tiếp bám gọi.

Bám gọi xong, Lục Nguyên lập tức nghe máy.

Xem ra Lục Nguyên vẫn đang trông điện thoại của Chu Doãn.

“Alo, Chu Doãn…”

Lục Nguyên không thể chờ được nữa nói.

“À, Lục Nguyên, em là Huyền Nhã.” – Trịnh Huyền Nhã nói.

“Hả, là em à?” – Lục Nguyên vốn dĩ không có cảm tình gì với Trịnh Huyền Nhã, dù sao hồi trước người phụ nữ này bắt nạt Chu Doãn, nhưng trước khi Chu Doãn lên máy bay gọi cho anh một cuộc, bảo rằng bây giờ quan hệ giữa mình với Huyền Nhã rất khá, hiển nhiên Lục Nguyên rất tin Chu Doãn, nên thái độ nói chuyện lúc này với Trịnh Huyền Nhã cũng có hơi thay đổi: “Chu Doãn đâu?”

“À, chị Doãn có chút việc, vừa xuống máy bay đã được đón đi, có lẽ anh đừng tới đón chị ấy nữa.”

“Cái gì?” – Lục Nguyên lập tức sững sờ: “Được ai đón đi rồi?”

“Như này đi, Lục Nguyên, anh chờ em trong trường học, em tới rồi nói tiếp với anh.” – Nói xong, Trịnh Huyền Nhã lập tức cúp điện thoại.

Sau đó lấy thẻ điện thoại của Chu Doãn ra, thay đổi một thẻ điện mới vào trong lần nữa.