U Lâm

Chương 6



Edit: Small

Tôi theo phản xạ có điều kiện lao ra khỏi cửa.

Chạy được vài bước lại đột nhiên quay ngược trở lại, vội vội vàng vàng mang theo một ít nước và lương thực dự trữ.

Dù có kích động đến đâu cũng không thể quên nhu cầu sinh tồn.

Sau đó tôi không chút do dự chạy vội ra ngoài, không rảnh lo địa hình phức tạp của U Lâm vì sợ chậm một giây thôi Lý Toái sẽ trở về. Gió nhẹ thổi qua lọn tóc và vạt váy tôi, ngay lúc này hương cỏ trong không khí thấm vào ruột gan hơn bất kì điều gì, đây là mùi của tự do.

Mặc cho phía trước có thể là cánh rừng ma quỷ cắn nuốt hết thảy, tôi cũng vẫn sẽ bước vào không chút chần chừ.

Trong lòng mơ hồ ôm một chút hy vọng, nói không chừng U Lâm thật ra cũng không đáng sợ như vậy, nói không chừng vận khí tôi đủ tốt để có thể thành công xuyên qua U Lâm, nói không chừng tôi rất nhanh là có thể về nhà.

Sự thật chứng minh tôi suy nghĩ quá nhiều.

Tiến vào U Lâm, cả người tôi như bị hút vào vực sâu, bị một cỗ khí lạnh lẽo mãnh liệt bao quanh trong nháy mắt. Mỗi một chiếc cây đại thụ đều giống như hồn ma đang giương nanh múa vuốt, huy động cành cây lạnh lẽo liếc nhìn tôi, tựa như bất kể lúc nào cũng có thể hóa thành nguyên hình hút khô máu tôi vậy. Rõ ràng đang là ban ngày, nhưng lại giống như đặt mình vào vòng xoáy u tối. Cách đó không xa dường như có một bóng đen kỳ lạ lúc ẩn lúc hiện.

Tôi áp xuống sợ hãi trong lòng, kiên quyết đi về phía trước. Sau đó trải qua quỷ đập tường lần đầu tiên trong đời.

Dù tôi có thay đổi đường đi và bước chân như thế nào, cuối cùng đều sẽ trở lại bên cạnh một thân cây mà tôi khắc đánh dấu.

Tôi yên lặng cổ vũ bản thân: Đừng khẩn trương, chỉ là ám thị tâm lý mà thôi, tập trung lực chú ý nào.

Cứ như vậy đi suốt một ngày cho đến khi trời tối hoàn toàn, gió thổi trong rừng rậm bắt đầu gào thét, xa xa dường như có vô số nước lũ và dã thú nóng lòng chờ chực nhào lên xé tôi thành mảnh nhỏ.

Thử nghiệm hơn tám trăm lần, quãng đường tôi đã đi nhiều nhất trong đời, cuối cùng thể lực không thể chèo chống tiếp được nữa mà ngã xuống bên cạnh cái cây đại thụ đã đánh dấu kia. Tôi nằm trên một đống lá cây, thoi thóp thở nhìn trời, sao đêm nay rất nhiều, trời đêm cũng rất đẹp. Có thể chết dưới nơi bầu trời đầy sao này cũng coi như lãng mạn.

Tôi bắt đầu cam chịu số phận, con người chung quy cũng sẽ chết, hoặc là thiên tai, hoặc là thảm họa do con người tạo ra, có lẽ số mệnh của tôi đã quyết định này chết ở U Lâm này.

Cho đến khi trên bầu trời có một ngôi sao băng xẹt qua.

Tôi nhớ tới lần cuối nhìn thấy sao băng là khi tôi còn nhỏ sống ở nông thôn. Vào những đêm hè, ba mẹ luôn trải chiếu trước cửa nhà, một nhà ba người chúng tôi nằm lên đó hóng mát, mẹ phe phẩy quạt trúc đuổi muỗi, tôi gặm dưa hấu nghe ba kể chuyện xưa. Trong bầu trời đêm thỉnh thoảng sẽ có sao băng xẹt qua, mỗi một lần đó tôi đều sẽ lén cầu nguyện trong lòng.

Hy vọng ba mẹ bình an khỏe mạnh.

Hy vọng mình càng lớn càng xinh.

Hy vọng tương lai tất cả đều tốt đẹp.

Tôi như tỉnh lại từ trong mơ, đột ngột ngồi dậy.

Chấp nhận số phận? Tôi sao có thể chấp nhận số phận? Tôi chỉ mới hơn hai mươi tuổi, còn chưa đi qua hơn nửa cuộc đời, món ngon toàn thế giới nhiều như vậy còn chưa ăn qua, bộ phim Mỹ đu nhiều năm còn chưa chờ đến hồi kết, còn chưa thể nghiêm túc một lần yêu đương ngọt ngọt ngào ngào, ba mẹ vẫn đang ở nhà lo lắng chờ tôi về, tôi dựa vào cái gì phải cam chịu số phận?

Tôi vẫn còn nước và đồ ăn có thể kiên trì trong rất nhiều ngày.

Thử tám trăm lần không được, vậy thì thử tám nghìn lần, tám mươi nghìn lần.

Chỉ cần sống sót thì nhất định có hy vọng.

Nhưng cỗ hy vọng này theo một bóng người tôi nhìn thấy cách đó không xa đang chậm rãi đi tới lập tức bị dập tắt.

Thân hình cao gầy, gương mặt trắng khác thường, còn có một đôi mắt vô cùng lạnh lẽo.

Là người, nhưng lại càng giống ma hơn.

Cho dù hai chân đã mất đi tri giác, nhưng tôi vẫn không màng tất cả mà bò dậy, lảo đảo chạy về phía trước. Trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Tuyệt đối không thể bị Lý Toái đuổi kịp.

Tiếng bước chân đằng sau giống như ma quỷ, không nhanh không chậm nhưng lại không thể lại cắt đuôi.

Hắn không vồ đến rồi không chút lưu tình nào đánh ngất tôi như lần đầu gặp mặt, mà là chậm rãi đi sau tôi, lòng bàn chân một chút lại một chút dẫm lên những chiếc lá rụng phát ra âm thanh giòn giã. Tôi không dám quay đầu nhìn hắn, nhưng lại có thể cảm nhận rõ được cảm giác ớn lạnh đến tận xương tỏa ra từ trên người hắn đang ép sát tôi, bao phủ tôi.

Đây là một trò chơi rượt đuổi mà tôi đã định sẵn chắc chắn sẽ thua.

Linh hồn tôi như muốn gấp gáp bay ra ngoài cơ thể, cố gắng điều khiến thể xác đã không còn sức lực gì kia, để cô nhanh chóng chạy trốn nhanh hơn một chút. Nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân ngã gục xuống, không thể bò dậy được nữa.

Lý Toái đứng trước mặt tôi từ trên cao nhìn xuống, vươn một bàn tay về phía tôi trên đất.

Một nỗi buồn bã dâng lên trong lòng, tôi cười khổ: "Vì sao anh không chịu buông tha tôi?"

"Cùng tôi trở về." Giọng Lý Toái không có một tia độ ấm.

Tôi tuyệt vọng nói: "Đại ca, anh để tôi ở chỗ này tự sinh tự diệt đi. Không cần anh tự mình ra tay thì vẫn có thể diệt trừ người chứng kiến xui xẻo là tôi này, không phải hợp ý anh sao?"

Lý Toái không nói chuyện, chỉ đứng trong bóng đêm chăm chú nhìn tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn trời, sao băng sớm đã biến mất từ lâu.

Một phút, hai phút, ba phút, cái tay kia của Lý Toái vẫn cứ cố chấp duỗi trước mặt tôi.

Cánh tay không mỏi à vị đại ca này?

Cuối cùng, tôi nắm lấy tay hắn chậm rãi kéo đến bên miệng, cắn một nhát vào mu bàn tay hắn. Tôi đem tất cả sức lực dồn hết lên hàm răng, cảm nhận được rõ xúc cảm máu thịt giữa răng.

Sau đó, nhân lúc hắn cúi đầu nhíu mày, tôi quăng tay hắn ra rồi bò dậy tiếp tục chạy. Giây phút đó tôi từ đáy lòng tự bội phục nghị lực của mình, đối mặt với sự sống và cái chết, ngay cả con kiến nhỏ yếu cũng có thể bộc phát lực đánh đáng kinh ngạc.

Thỏa hiệp? Nằm mơ bà đây mới thỏa hiệp!

Giây tiếp theo tôi đã bị Lý Toái vác lên vai.

Tôi không còn sức để giãy giụa, chỉ có thể căm hận ném đống lương khô mang theo ra.

Lý Toái vẫn im lặng từ đấu đến cuối, ánh mắt lạnh như băng.

Lý Toái ngồi trên xích đu lộ ra nụ cười thoả mãn dường như đã biến mất, mà lại quay trở về tên sát thủ lạnh lùng dính mùi máu tanh trên người thuở ban đầu mới gặp.

U lâm với tôi mà nói giống như mê cung nhưng ở trước mặt Lý Toái lại biến thành chẳng qua chỉ là một rừng cây nhỏ tầm thường, dễ như trở bàn tay mang tôi về căn nhà đá.

Không khí trong phòng lặng im như tờ, tôi âm thầm tự hỏi Lý Toái sẽ xử lý tôi như thế nào, đánh đập một trận rồi dùng xích chó buộc lên?

Lý Toái buông tôi ra, không nói một lời khóa trái cửa, bắt đầu cởi áo khoác và cúc áo sơmi, tôi cho rằng hắn muốn đi tắm nhưng hắn lại trực tiếp đi thẳng về phía tôi. Vẻ mặt hắn đáng sợ đến dọa người, trong mắt tỏa ra cảm giác xâm lược khiến tôi sợ hãi. Tôi theo phản xạ có điều kiện lui về sau, nhưng lại bị hắn tóm lấy bả vai, dùng sức đẩy tôi ngã lên giường. Sau đó cả người hắn phủ lên tôi.

Tôi bỗng hiểu ra hắn muốn làm gì, tim tôi như đông cứng lại, tôi muốn mở miệng chửi bới nhưng đầu lưỡi hắn lại thuận thế xâm nhập vào miệng tôi, mang theo áp chế nặng nề đến thẳng cổ họng. Đây là hôn chỗ nào, rõ ràng là đang cắn xé con mồi. Tôi mắc ói lên từng cơn, cố gắng bóp cổ Lý Toái, nhưng hai tay lại bị hắn đột nhiên tóm chặt bắt chéo ra sau lưng, sức lực hắn rất lớn, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bóp gãy cổ tay tôi.

Mắt thấy tay chân đều bị áp chế chặt chẽ, lòng tôi chùng xuống, sử dụng răng nanh cắn vào đầu lưỡi đang điên cuồng tàn phá bừa bãi trong miệng tôi kia. Cuối cùng Lý Toái cũng dừng lại nụ hôn thô bạo này, giơ tay lau máu chảy ra khóe miệng, trong mắt tựa như có ngọn lửa đang bùng cháy.

Trong miệng vẫn còn lưu lại mùi máu tươi của hắn, tôi cắn răng trừng hắn, hận không thể cùng hắn đồng quy vu tận.

Như để trả thù, Lý Toái đột ngột lại gần cắn vành tai tôi, tôi sợ tới mức run lên, cho rằng cái tai này của mình nhất định giữ không nổi. Tuy nhiên hắn lại chỉ dùng hai cánh môi cọ qua cọ lại, rồi vươn đầu lưỡi liếm một chút.

Cái tên biến thái không biết xấu hổ này!

Tôi dùng hết sức vặn vẹo thân thể, cố gắng thoát khỏi sự khống chế của Lý Toái, lại không cẩn thận cảm nhận được phản ứng trên người hắn, sống lưng lập tức cứng đờ.

"Đừng nhúc nhích." Giọng Lý Toái khàn khàn, bắt đầu cởi quần áo tôi.

Sợ hãi ập vào trong lòng, tôi rốt cuộc cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, run giọng xin tha dưới thân hắn: "Thật sự xin lỗi, Lý Toái, tôi sai rồi, tôi sẽ không bao giờ chạy nữa, anh đánh tôi, mắng tôi cũng được. Xinh anh, đừng như vậy..."

"Làm sao tôi nỡ đánh em?" Lý Toái đang cười nhưng gương mặt lại u ám như quỷ.

Tôi bắt đầu khóc nức nở, định dùng nước mắt cảm hóa hắn, nhưng hắn không định dừng lại tý nào. Chạy trốn ban ngày tiêu hao hết sức lực của tôi, mấy lần giãy giụa lúc nãy càng làm tôi thêm kiệt sức, cuối cùng tôi không còn sức để chống cự nữa, quần áo trên người bị hắn cởi sạch. Lý Toái nhanh chóng áp lên người tôi, ánh mắt cực nóng tựa như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, môi, lưỡi và đầu ngón tay của hắn du tẩu khắp người tôi, mỗi một tấc da thịt đều vì hắn đụng vào mà run rẩy.

Cảm giác sỉ nhục khiến tôi nhắm mắt lại, cho rằng như vậy là có thể trốn tránh hiện thực, nhưng Lý Toái lại nắm cằm tôi, trầm giọng ra lệnh: "Nhìn tôi."

Giọng hắn giống như dao găm khiến người ta run rẩy, tôi nhớ lại cảnh tượng chính mắt nhìn thấy hắn giết người đêm đó.

Đúng vậy, hắn vẫn luôn là một tên biến thái máu lạnh có thể dùng dao găm chọc thẳng vào cổ người khác như thế, mà tôi vậy mà chỉ bởi vì vài ngày ở chung hòa thuận ngắn ngủn lại đã khờ dại cho rằng hắn sẽ không làm hại tôi.

Thật nực cười.

Nhưng tôi vẫn ôm một chút hy vọng, thông qua đôi mắt ngập nước nhìn thẳng hắn, run rẩy tay túm chặt góc áo hắn, run giọng cầu xin: "Xin anh, đừng đối xử với tôi như vậy."

Trong mắt Lý Toái thoáng do dự, rồi rất nhanh lại bị dục vọng bao trùm.

Giây tiếp theo, long trời lở đất.

Cơn đau tan nát cõi lòng nhanh chóng lan ra mọi ngóc ngách trong cơ thể, nhưng đau nhất là trái tim thảm hại không thể tả.

Điều tôi luôn sợ nhất, chung quy vẫn xảy ra.

Nhiều lúc tôi hy vọng có thể ngất đi dưới cơn đau dữ dội này, như vậy sẽ không cần đối mặt với tên ác ma đang đè trên người, và nói với bản thân rằng đây chỉ là gặp một cơn ác mộng mà thôi. Nhưng đau đớn càng khiến tôi tỉnh táo gấp đôi, chỉ có thể trơ mắt nhìn chằm chằm trần nhà được xây bằng gạch đen, cảm nhận từng động tác từng tiếng thở của Lý Toái in rõ vào thân thể và trong đầu tôi, cho đến khi trời sắp sáng mới sụp đổ mất đi ý thức.

Sau khi tỉnh lại đã là buổi trưa.

Thân thể như bị rã rời không thể động đậy được, mỗi một cái xương đều đau xót. Tôi khó khăn thò đầu ra ổ chăn, nhìn thấy Lý Toái đang đứng một bên nấu cháo yến mạch.

"Dậy ăn gì đi." Lý Toái không ngẩng đầu, nhưng bất kì hành động nào của tôi cũng không thoát khỏi tầm mắt hắn.

Tôi vùi đầu lại vào ổ chăn, so với cơn đói, hiện tại trong lòng tôi càng thêm nhiều tuyệt vọng và sỉ nhục hơn.

Bổ não vô số cảnh tượng bản thân tự tay giết chết Lý Toái, nhưng sau khi tỉnh táo lại thật đáng buồn làm sao, bản thân nhỏ yếu như thế sao có thể đấu lại được một tên sát thủ chuyên nghiệp to cao rắn rỏi cơ chứ? So với giết người, vẫn là tự sát càng thích hợp với tôi hơn. Tôi đã từng sợ chết như vậy, mà ngay giây phút này lại cảm thấy cái chết có lẽ mới là sự giải thoát.

Lý Toái gọi tôi lần nữa, tôi tiếp tục giả chết. Hắn đi tới xốc chăn ở đầu tôi lên thì mới phát hiện tôi còn chưa mặc quần áo. Có lẽ nhớ tới hành vi cầm thú của mình tối hôm qua, trong mắt Lý Toái hiện lên một tia mất tự nhiên, xoay người cầm một chiếc váy đưa qua: "Mặc vào đi."

Tôi oán hận trừng mắt nhìn hắn, quyết không thỏa hiệp.

Lý Toái lặng im trong một lát, rồi đột nhiên vươn tay kéo tôi vào trong lòng, đem váy tròng lên đầu tôi định giúp tôi mặc.

Tôi muốn bóp chết hắn nhưng thật sự không có sức, đành lạnh lùng nói: "Buông ra."

Lý Toái lại không định bỏ cuộc, cố gắng muốn tròng cái váy từ đầu tôi xuống dưới người, lăn lộn nửa ngày cũng chưa thành công, còn suýt chút nữa khiến tôi ngạt chết.

Tôi cắn răng nhắc nhở: "Khóa kéo đằng sau váy còn chưa cởi."

Lý Toái sửng sốt vài giây, sau đó cười nhẹ một tiếng.

Hắn rốt cuộc lấy mặt cười ở đâu ra?

Tôi càng muốn bóp chết hắn.

Một miếng cháo cũng ăn không vào, tôi đứng dậy đi phòng vệ sinh tắm rửa, cảm giác dính nhớp trên người khiến tôi buồn nôn. Nhìn qua gương mới phát hiện trên cổ bản thân dày đặc tất cả đều là những dấu hôn, có nông có sâu, còn kèm theo một chút dấu răng.

Buồn nôn. Thật buồn nôn.

Tôi ngâm trong bồn tắm, vừa rơi nước mắt, vừa dùng sức chà xát thân thể, cố gắng tẩy đi dấu vết Lý Toái tạo ra trên người tôi, càng xoa lại càng cảm thấy giống như đang diễn kịch khổ tình. Chuyện cũng đã xảy ra rồi, rửa chắc chắn không sạch được, tôi hẳn nên đặt trọng tâm vào việc bảo vệ mình sau này như thế nào, chứ không phải ở đây tự ngược.

Ở sâu trong U Lâm này sẽ không có ai bênh vực tôi, cho nên mọi đau lòng, tủi thân, khóc lóc đều vô dụng. Hiện giờ người có thể dựa vào chỉ có chính tôi, nếu tôi bởi vậy mà suy sụp, kết cục duy nhất đó là hoàn toàn trở thành nô lệ cầm tù của Lý Toái cho đến chết.

Tôi nhất định phải sống sót, tỉnh táo mà sống sót.

Cửa phòng vệ sinh bất ngờ bị mở ra, Lý Toái cầm một bình thuốc nhỏ như không có việc gì đi đến. Tôi nhanh chóng ôm lấy cơ thể cuộn tròn trong bồn tắm chỉ lộ ra một cái đầu, định dùng ánh mắt đẩy lui hắn: "Cút đi."

Người này như hoàn toàn không biết xấu hổ.

Lý Toái làm lơ cái nhìn chòng chọc hung ác của tôi, trực tiếp đi đến bên cạnh bồn tắm rồi ngồi xổm xuống, nhỏ vài giọt thuốc vào trong nước, khẽ nói: "Dùng cái này ngâm tắm có thể giảm viêm giảm đau, có lợi với vết thương trên người em."

Thì ra hắn cũng biết bản thân đã làm tôi bị thương cả người đấy.

Ngực lần nữa bốc lên lửa giận hừng hực.

Nhỏ xong thuốc Lý Toái vẫn không đi, ánh mắt vẫn luôn dừng trên thân thể của tôi như ẩn như hiện trong bồn tắm từ đầu đến cuối. Tôi vừa tức vừa ngại, duỗi tay tát hắn một cái. Sau khi lòng bàn tay vững chắc rơi xuống trên mặt hắn, ngược lại tôi ngơ người luôn. Vốn nghĩ hắn chắc chắn sẽ né tránh, sau đó bắt lấy cánh tay tôi rồi dễ dàng một chưởng ấn đầu tôi xuống nước dí đến chết đuối.

Lý Toái lại gần tôi hơn chút, khẽ vuốt vết bầm trên cổ tôi, mày nhăn lại thật sâu.

"Xin lỗi." Trong giọng điệu của hắn dường như có thương tiếc.

Trong lòng chợt dâng lên ý nghĩ hối hận.

Nếu tôi không chạy trốn, không chọc giận hắn thì có lẽ mọi chuyện này sẽ không xảy ra.

"Lần sau tôi sẽ nhẹ nhàng hơn." Lý Toái nói tiếp.

......

......

......

Vẫn là chết đi.