U Minh Đêm Dài: Ngày Tàn Của Thánh Thần

Chương 18: Q1-C18: Thế Giới Không Tồn Tại (2)



- Quyển 1: Điêu Tàn và Sụp Đổ

Chương 18: Thế Giới Không Tồn Tại (2)

- --

Nhưng, một phút trôi qua. Cảm giác đau đớn mà cậu tưởng tượng cũng không có xuất hiện.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Trần U kinh ngạc, sau đó cậu mở mắt ra.

Khi vừa mở mắt, ánh sáng chói lóe đã làm cậu phải che mắt phải. Phải mất một phút, cậu mới làm quen được với ánh sáng này.

Khi vừa hồi phục, cậu bắt đầu nhìn xung quanh. Chỗ này là một con đường đất, xung quanh là những bụi cỏ và cây cối. Ở phía trước con đường là một nguồn ánh sáng chói lọi.

"Mình... mình quay trở về chỗ cũ?" Trần U kinh ngạc nói. Rõ ràng khi nãy cậu mới bị bức tượng kia tấn công, nhưng vài phút trôi qua cậu lại quay về chỗ này, và cơ thể không có thương tích gì.

"Chẳng lẽ, mình quay về thế giới thực rồi?" Trần U suy đoán.

Nhưng khi cậu quay đầu về phía sau. Thấy ở chỗ đó là không gian màu đen như mực, và một lần nữa, cậu vẫn đứng ở biên giới.

"Xem ra không phải rồi!" Trần U lắc đầu, cậu thở dài nói: "Bị mắc kẹt ở chỗ này lâu như thế, chị, anh rể và cả chú Lý chắc đang hốt hoảng tìm mình lắm."

Đang lúc cậu nghĩ thì thanh âm thần bí kia lại vang lên.

"Đi về phía trước đi! Đừng quay đầu về phía sau."

"Biết rồi, biết rồi!" Trần U tự trả lời, sau đó cậu quay người về phía con đường, bước vài bước thì giọng nói kia cũng tự động biến mất. Trong suốt quãng thời gian qua, cậu cũng không ít lần quay đầu về phía sau để nhìn, có lần cậu thử đưa chân vào khoảng không đó, kết quả là cậu suýt nữa ngã. Còn giọng nói kia thì liên tục vang lên trong đầu cậu, cậu đứng càng lâu thì nó kêu càng nhiều, nên cậu đã thích nghi với nó, chứ không hoảng sợ như lúc đầu nữa.

Nghĩ ngợi một lúc, cậu lại ngẩng đầu lên, nhìn về con đường phía trước. Chỉ thấy ánh sáng ở nơi đó vẫn chói lọi và ấm áp, nhưng trong ánh sáng đó cậu không thấy một chút ấm áp nào, thay vào đó là ghê sợ và âm u.

"Cuối cùng thì cũng phải đi về đó." Trần U thở dài, cậu không hề muốn đối đầu với bức tượng ma quái kia. Nhưng cậu cũng không còn lựa chọn nào nữa, đường đi trở về đã biến mất, chỉ còn con đường phía trước có thể đi.

Thế là, cậu không chần chừ nữa mà bắt đầu tiến lên phía trước, khi cậu đi đến khu vực có bức tượng khi nãy thì cảnh tượng ở nơi đó đã khiến cậu ngạc nhiên.

"Bức tượng kia, biến mất rồi?" Trần U khó hiểu nói.

Ở trước mặt cậu vẫn là cảnh tượng quen thuộc như lúc nãy, một bệ đá nằm giữa một khu đất, ở xung quanh bệ đá có những ngọn nến phát ra ánh sáng chói lọi. Nhưng, cái bức tượng ở trên bệ đá kia đã biến mất.

Trần U tiến đến gần bệ đá, cậu quan sát nó một lượt, nhưng không thu được bất kỳ tin tức hay manh mối gì về việc bức tượng kia biến mất. Không phải cậu sợ việc không thấy bức tượng kia đâu, ngược lại nó biến mất thì cậu còn vui hơn. Nhưng điều cậu lo ở đây là, bức tượng đó nấp ở một chỗ nào đó, rồi khi cậu không để ý thì sẽ tóm lấy cậu.

"Thôi đi tiếp đi. Hy vọng suy đoán của mình là đúng, bức tượng kia đã biến mất."

Trần U thở dài. Cậu không thể tưởng tượng những điều khủng khiếp gì sẽ diễn ra trong con đường cậu đi tiếp.

"Vốn đây chỉ là một chuyến đi viếng mộ mà thôi. Sao lại thành ra như này chứ!" Trần U vừa nghĩ, vừa bắt đầu di chuyển.

Cậu lướt qua cái bệ đá kia, rồi bắt đầu tiến về con đường phía trước. Mỗi khi cậu bước đi, cảnh vật phía sau lưng cậu cũng dần dần biến mất, chỉ để lại một không gian tối đen như mực.

...

Trên con đường này, không chỉ có mình cậu gặp những hiện tượng đó, mà còn có một người, hay nói đúng hơn là một sinh vật u minh cũng gặp.

Duy Tư là một người dân bình thường ở Thiết Tâm Thành. Hồi nhỏ gã giác tỉnh ra thiên phú Thần Hành Giả, vốn tưởng rằng chuyên cần khổ luyện vài năm, gã liền có thể trở thành người trên người, có được nhiều tiền bạc, hưởng thụ cuộc sống.

Nhưng không, khi gã vừa giác tỉnh ra thiên phú và được Hách Liên gia tộc chọn trúng, ngay đêm hôm đó. Đã có hai kẻ mặc áo chùm đầu xông vào phòng ngủ của gã và đánh gã ngất đi.

Ngay khi tỉnh lại, gã thấy mình đang ngồi trong một phòng giam. Sau đó một người đàn ông trung niên, trên mặt có sẹo, người mặc trang phục tối màu đến trước mặt gã.

Người đàn ông đó hỏi gã một câu, đến bây giờ gã vẫn còn nhớ rõ: "Nhóc con! Mày lựa chọn làm chó cho bọn tao để được sống? Hãy muốn trở thành chất dinh dưỡng đây?"

Nghe câu hỏi đó Duy Tư liền sợ hãi tè ra quần, và cuối cùng gã lựa chọn cái đầu tiên. Gã được một đoàn người mặc áo chùm đầu lôi đến một căn phòng, bọn hắn kéo gã vào một trận pháp. Điều khiến gã kinh sợ là.

Ở bên trong trận pháp có một sinh vật được cấu tạo từ khí đen, sinh vật đó hung dữ và muốn nuốt chửng gã. Không ngoài dự liệu, sinh vật đó là U Minh.

Kế tiếp, gã bị ép thực hiện một nghi thức ghê rợn, nhưng trong quá trình đó, gã đã ngất đi vì quá đau. Khi tỉnh lại, gã tuyệt vọng khi phát hiện cơ thể da thịt của mình đã không còn, thay vào đó lại biến thành những khí đen.

Kế tiếp, gã biết được đám người bắt gã chính là Đồ Thần Giáo một tổ chức tà ác, phụ thuộc tổ chức Ma Thần Thiên Cung.

Ở chỗ này, gã được làm quen với những điều khủng khiếp nhất trên đời, từ tra tấn, đến ăn thịt người... Gã đều chứng kiến bằng mắt của mình.

Nhưng gã không thể làm gì, bởi khi gã muốn phản kháng, thì cơ thể của gã bắt đầu lên cơn co giật, phải đến khi gã từ bỏ ý đồ phản kháng, cơn co giật kia mới biến mất.

Từ đó, gã liền trung thành với Đồ Thần Giáo, sẵn lòng làm một con chó để được sống tiếp, gã bị sai bảo, phải chạy lên chạy xuống đi làm nhiệm vụ mà phía trên giao. Mỗi lần thất bại, gã đều phải chịu một cực hình khủng khiếp nhất trên đời.

"Đốt hồn"

Đó là cảm giác khi linh hồn bị đốt cháy, nó đau đớn đến tột độ. Những loại đau đớn như bị mổ bụng, thủng ruột,... Chưa thống khổ bằng một phần ngàn của cực hình này.

Rồi, đến hôm nay gã được giao cho một nhiệm vụ. Đó chính là ám sát hòn ngọc quý của Hách Liên gia tộc, Hách Liên Tử Đồng.

Vốn tưởng nhiệm vụ này sẽ thuận lợi, nhưng không. Khi gã truy đuổi con nhỏ đó, gã đã bị lạc vào một con đường cực kỳ quái dị.

Con đường này chỉ có thể đi tiếp mà không thể quay đầu lại, mỗi khi gã quay đầu lại thì sẽ có một thanh âm nhắc nhở gã. Rồi ban nãy, gã mới gặp một bức tượng cực kỳ quái dị, nó cười dữ tợn với gã, rồi không có sau đó nữa.

Khi gã mở mắt ra, thì thấy bản thân đã đứng ở điểm xuất phát. Gã đứng ở đó liên tục chửi mắng, đại loại là những câu nguyền rủa Hách Liên gia tộc và Hách Liên Tử Đồng.

Sau đó, gã lại lần nữa đi tiếp. Khi quay trở lại chỗ có bức tượng, điều kỳ lạ là gã không thấy bức tượng đó đâu nữa.

"Ồ kỳ lạ thật, cái bức tượng đó bay đâu rồi?" Duy Tân tự hỏi.

Nhưng ngay sau đó, gã cảm nhận được một ở cảm giác lành lạnh ở sống lưng, tiếp theo một giọng nói ma mị, vang lên bên tai gã.

"Mày đang tìm tao à?"

- --