U Minh Đêm Dài: Ngày Tàn Của Thánh Thần

Chương 29: Sự thật



“Đừng có nói nhảm nữa! Sao mày lại nói tao có thể đến được nơi này? Chẳng phải mày đã thao túng tất cả mọi thứ sao?” Trần U hét lên, gương mặt căng thẳng.

Cái đầu lâu kia lại cười khẩy, giọng nói điềm tĩnh: “Không! Ta không có quyền lực nào trên thế giới này, mọi chuyện nhóc gặp phải đều do ý chí của chủ nhân thế giới này tạo ra, còn ta chỉ là một con rối bị phong ấn mà thôi.”

“Mày nghĩ tao sẽ tin vào lời nói dối của mày à?” Trần U không tin một chút nào.

Cậu biết rõ, sinh vật U Minh luôn gian trá và mưu mô, đó là bản chất của chúng.

“Nhóc sẽ phải tin thôi!” Cái đầu lâu kia nói, rồi đột nhiên lao về phía Trần U, khiến cậu hoảng hốt. Nhưng khi nó còn cách cậu một khoảng, thì bỗng dưng những xiềng xích sắt xuất hiện từ không khí, chúng vung vẩy như những con rắn, nhanh chóng quấn chặt cái đầu lâu lại.

Trần U ngạc nhiên nhìn cái đầu lâu bị xiềng xích, cậu hỏi với vẻ tò mò: “Thế này là sao?”

“Ta đã nói rồi.” Cái đầu lâu kia lắc đầu, giọng nói mang theo vẻ uất ức: “Ta đã bị phong ấn ở nơi này nên không thể làm gì được nhóc cả. Những thứ nhóc gặp trên đường, kể cả ta thì đều do ý chí của chủ nhân nơi này sắp đặt.”

Nghe cái đầu lâu kia nói, Trần U cũng có chút tin tưởng, nhưng cậu vẫn cẩn thận hỏi: “Thế còn về những hình ảnh trên bức tường kia?”

“Nhóc muốn hỏi về bức tường ghi lại cảnh tượng trận chiến à? Những cái đó đều là sự thật không hề sai lệch.” Cái đầu lâu bị xiềng xích kia trả lời.

“Nếu đã là sự thật, vậy sao vị chuẩn thần kia không giải cứu mày và ba tên còn lại?” Trần U hỏi, trong giọng nói mang theo vẻ, tao đã phát hiện ra mưu đồ của mày.

“Nhóc nói đến chủ thần đại nhân à?” Cái đầu lâu kia thở dài, nó nói: “Ngài ấy đã chết rồi, còn bốn người chúng ta đều bị phong ấn ở đây. Nhưng đến bây giờ, trong bốn người chỉ mình ta còn sống, còn ba tên kia thì đã chết già.”

“Vậy còn…”

Trần U tiếp tục hỏi, còn cái đầu lâu kia thì lần lượt trả lời những câu hỏi của cậu. Sau một hồi, Trần U cũng hiểu được sự tình.

Sau khi nhận được nhiệm vụ từ kẻ mặc thần giáo màu đen, cả bốn sinh vật U Minh đều nhanh chóng đi xâm chiếm vật chất giới.

Nhưng khi đến thế giới này, cái đầu lâu này phát hiện ra một bí cảnh kỳ bí, nó vào trong để khám phá nhưng khi đến cửa cuối cùng thì không thể vượt qua được, nên nó gọi ba kẻ khác đến giúp. Kết quả, cả lũ vẫn thất bại.

Nghi ngờ ở trong đây có vật phẩm gì đó liên quan đến cấp độ chân thần, nên cả lũ không dám chần chừ, nhanh chóng báo cáo cho kẻ mặc thần giáp màu đen. Nghe tin, kẻ đó cũng vội vàng đến đây.

Nhờ sức mạnh của một vị chuẩn thần, nên vượt qua cửa ải rất dễ dàng, nhưng khi bọn hắn vào trong này, bất ngờ lại gặp phải ý chí của một vị ác thần, nên một cuộc đại chiến đã xảy ra.

Kẻ mặc thần giáp màu đen chết, bốn sinh vật U Minh bị phong ấn, còn ác thần kia do chỉ là ý chí, nên khi hết năng lượng liền rơi vào ngủ say. Và thình lình nơi bọn hắn gặp được bí cảnh này lại là ở phần đất của nghĩa trang thiên sứ.

….

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

“Vậy ra những sinh vật U Minh xuống thế giới này, đều không phải là ý của mày sao?” Trần U hỏi, giọng nói mang theo vẻ hoài nghi.

Cái đầu lâu kia thở dài, giọng nói buồn bã: “Không! Sau khi bọn ta và chủ thần chết đi, có lẽ mấy tên thống lĩnh hay vương tử đã tranh đoạt quyền lực. Cuối cùng, kẻ thống trị mới lên ngôi, ra lệnh xâm chiếm thế giới này.”

Dù kẻ mặc giáp màu đen và bốn sinh vật này cũng có ý định xâm chiếm, nhưng cách xâm chiếm của bọn chúng lại khác hẳn. Bọn chúng chỉ muốn xâm chiếm bản nguyên thế giới để chi phối thế giới, nhưng có lẽ đám thống trị mới đã hiểu lầm ý.

“Đừng nói về những chuyện đó nữa. Ta cũng sắp hết thời gian sống rồi, có thể gặp được một người ở đây thật may mắn, dù sao ta đã bị phong ấn gần một triệu năm rồi.”

“Một… một triệu năm?” Trần U sửng sốt hỏi.

Theo cậu biết thì lịch sử của Pháp Ma đại lục cộng lại chưa đến một trăm nghìn năm, vậy mà cái đầu lâu này lại bị phong ấn đến một triệu năm. Nghĩ lại cũng thấy quãng thời gian này dài đến khó tưởng tượng.

“Nhóc không cần ngạc nhiên, một triệu năm tuổi so với các vị chân thần thì quá ngắn, nếu so với họ thì ta chỉ là con nít thôi.” Cái đầu lâu kia trả lời.

“Nhưng…”, Trần U ngậm miệng lại. Cậu thật sự muốn mắng cái đầu lâu này, chả lẽ nó không biết nhìn xuống để thấy những người dân ở Pháp Ma đại lục, sống được một trăm năm đã phải cảm tạ trời đất. Còn ở trong miệng nó thì một triệu năm chả là gì.

"Đủ rồi, đừng nói nữa. Ta khuyên nhóc nên đi tiếp đi, thế giới này cũng sắp sụp đổ rồi, nhóc không đi ra nhanh thì sẽ bị vùi lấp cùng nơi này đó.

“Xin cảm ơn lời nhắc.” Trần U gật đầu, sau một hồi nói chuyện thì cậu cũng có cái nhìn khác về sinh vật U Minh, mặc dù không đến nỗi thương cảm, nhưng cũng đã có cái nhìn khách quan hơn.

“Ở phía sau chỗ này có một con đường, theo ta nghĩ thì đi hết nhóc có thể rời khỏi đây.