U Minh Đêm Dài: Ngày Tàn Của Thánh Thần

Chương 5: Q1-C5: Chuyện Đã Qua (3)



- Quyển 1: Điêu Tàn và Sụp Đổ

Chương 5: Chuyện Đã Qua (3)

Trần Liên vừa nói xong, lão Đức Mai liền cúi đầu biết ơn, nói: "Cảm ơn, tiểu thư đã lý giải thích cho tôi, tôi rất cảm kích. Tôi phục vụ Trần Gia mấy năm qua, vốn đã coi nơi này như nhà mình.

Nếu không vì nhiệm vụ đưa thiếu gia đến đây, tôi nguyện chết cùng tòa thành của Trần Gia. Một lần nữa, xin cảm ơn người."

Nói xong, lão cúi đầu thật sâu.

Trần Liên thấy vậy, vội vàng kéo lão dậy, nói: "Ngài đừng khách sáo! Chúng tôi mới phải cảm ơn ngài, nếu không có ngài, Trần U chắc chắn không thể đến đây được!"

"Đây là trách nhiệm của tôi, không đáng kể!" Lão Đức Mai lắc đầu nói.

Sau đó, lão nhìn Trần U, ánh mắt của lão nhu hòa như ông nhìn cháu, nói: "Thiếu gia, dù tôi không ở bên cậu, nhưng tôi mong cậu luôn có thể tự lo cho mình, khi gặp khó khăn có thể vượt qua."

Nói xong, lão cúi đầu chào, rồi mở cửa ra ngoài. Ngay sau đó, tiếng ngựa hí và bánh xe cộng vang.

Còn Trần U thì chỉ đứng nhìn, mắt cậu đỏ hoe, nước mắt tuôn rơi, cậu biết, có lẽ đây là lần cuối cậu gặp lão Đức Mai.

Trần Liên bên cạnh thấy cậu như vậy, cô liền tiến đến ôm cậu an ủi. Mất một hồi, Trần U mới bình tĩnh lại, nhưng gương mặt cậu vẫn buồn bã.

Hôm nay, cậu đã mất quá nhiều. Từ việc tòa thành của Trần Gia bị phá, cha mẹ bị giết, đến lão Đức Mai rời đi. Đây là cú sốc quá lớn đối với một đứa trẻ năm tuổi như Trần U.

"Em đừng buồn nữa, mọi chuyện sẽ qua thôi, cuộc sống sau này còn dài lắm!"

"Vâng! Em hiểu rồi!" Trần U vừa lau nước mắt, vừa gật đầu nói.

...

Mười phút sau, cửa nhà Lê Chính mở ra với một tiếng "kẽo kẹt" vang vọng. Hai bóng người mặc áo đen che kín đầu ló ra từ trong nhà. Họ có thân hình nhỏ nhắn, người cao hơn chỉ vừa vặn một mét sáu, người còn lại thấp hơn, chỉ khoảng một mét. Họ là chính là chị em Trần Liên và Trần U.

Hai người vừa bước ra ngoài, liền nhìn nhau một cái, rồi cả hai đồng loạt gật đầu, hiểu ý nhau. Trần Liên dẫn đầu nhìn quanh, tìm kiếm hướng đi. Sau khi xác định được, nàng liền dắt theo Trần U đi về phía trước. Còn Trần U thì nhanh nhẹn theo sát phía sau, không hề lạc hậu.

Hai người đi với tốc độ vừa phải, tiếng bước chân cũng không to, nhưng trong cái yên lặng và u ám của con hẻm này, tiếng bước chân của hai người vẫn vang lên rõ ràng.

Trên đường, họ gặp một vài người, nhưng những người này cũng không để ý đến hai người Trần U, mà họ chỉ chú tâm vào công việc của mình.

Con hẻm này không quá phức tạp, chỉ có một vài ngã rẽ. Tuy nhiên, hoàn cảnh xung quanh rất tối, chỉ có những ánh sáng mờ mờ từ đèn đuốc bên đường. Hai người vẫn cố gắng đi tiếp. Sau khoảng vài phút, họ nhìn thấy một ánh sáng chói lọi ở cuối con hẻm. Đó là lối ra.

Hai người vừa bước ra khỏi con hẻm, liền bị ánh sáng chói lóe từ lâu đài của Hách Liên gia tộc chiếu vào mắt. Trần U nhíu mày, sau đó cậu liền chỉ tay vào vị trí cao nhất ở lâu đài tử tước vừa hướng về Trần Liên hỏi.

"Chị! Chị nhìn xem cái kia là gì vậy? Chả lẽ là báo động khẩn cấp?"

Nghe Trần U nói, Trần Liên cũng theo hướng cậu chỉ nhìn lên đỉnh lâu đài Hách Liên gia tộc, ở nơi đó đang có một quả cầu phát ra ánh sáng rực rỡ.

"Em nói thứ này ư? Vật phẩm này có tên là Huỳnh Quang Cầu. Như em đã biết từ khi thế giới này bị u minh bao trùm, khái niệm ngày đêm đã không thể phân biệt bằng bầu trời nữa, mà được phân biệt bằng số lượng khí đen tuôn xuống mặt đất.

Nếu vào ban ngày thì số lượng khí đen tuôn xuống rất ít hoặc gần như là không có, nhưng về đêm thì số lượng sẽ tăng lên gấp hàng trăm lần. Số lượng khí đen càng nhiều, thì tỉ lệ sinh vật U Minh xuất hiện càng lớn, chính vì vậy mà khi về đêm, thế giới bên ngoài thành cực kỳ nguy hiểm.

Mà U Minh sợ nhất là ánh sáng nên khi kích hoạt Huỳnh Quang Cầu, các sinh vật U Minh sẽ tránh né nơi đây, không lại gần tòa thành. Đồng thời, khi Huỳnh Quang Cầu được kích hoạt thì cũng đại biểu màn đêm đã đến, hơn nữa càng về khuya thì ánh sáng trên đó càng chói lọi." Trần Liên nhẹ nhàng giải thích.

Nghe Trần Liên nói, Trần U mới gật đầu chợt hiểu, nhưng sau đó cậu lại nghi hoặc hỏi: "Vậy Huỳnh Quang Cầu hữu dụng như thế, tại sao lúc trước trong tòa thành của Trần Gia chúng ta lại không có?"

Nhưng đáp lại Trần U là hành động lắc đầu của Trần Liên, cô ấy nói: "Thứ đồ này mặc dù rất hữu ích, nhưng giá trị của nó quá đắt đỏ, có khi bán cả tòa thành của Trần Gia trước kia còn không đủ để mua.

Thôi không nói những cái này nữa, chúng ta mau đi thôi, trong thành có luật cấm đi lại vào ban đêm, nếu không đi nhanh, tý nữa lại bị đám vệ binh giữ lại."

Nói xong, Trần Liên liền bắt đầu di chuyển, còn Trần U thì nhanh nhẹn đi ở phía sau. Rất nhanh vượt qua các ngóc ngách và con đường Trần Liên dẫn theo Trần U đến một con đường nhỏ.

Trần Liên nhìn lên bầu trời, thấy ánh sáng từ Huỳnh Quang Cầu càng ngày càng chói lọi. Cô biết rằng, thời gian vệ binh đi tuần tra sắp đến rồi, nên cô phải mau chóng dẫn Trần U đi.

"Chúng ta sắp đến khu ổ chuột rồi. Nơi này là nơi sinh sống của những người nghèo khổ và bất hạnh nhất trong thành. Trên đường, nếu thấy cái gì lạ, đừng để ý, và đừng rời xa chị, em hiểu chứ?" Trần Liên nhỏ giọng nói với Trần U.

"Vâng, em hiểu rồi!" Trần U trả lời, trong lòng cậu thì bắt đầu cảm thấy hồi hộp. Mặc dù cậu biết, khu ổ chuột thường là những nơi tồi tàn và bẩn thỉu, nhưng trẻ con có bản tính hay tò mò. Và Trần U cũng không ngoại lệ.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, đi qua một con hẻm nhỏ, bước vào khu ổ chuột. Ngay lập tức, họ cảm nhận được sự khác biệt. Những ngôi nhà ở đây đều xây dựng bằng những vật liệu rẻ tiền và tồi tàn, đường chật chội và ô uế rải rác khắp nơi.

Những người ở đây đều có thân hình gầy gò, trên người mặc những bộ quần áo rách nát và dơ bẩn. Họ nhìn hai người Trần U với ánh mắt tò mò, nhưng cũng không dám tiếp xúc.

"Đây là khu ổ chuột sao? Nó còn tồi tệ hơn trên sách miêu tả!" Trần U không khỏi kinh ngạc, trong lòng thì thầm nghĩ.

Tuy nhiên, cậu vẫn không dám lơ đãng, mà cẩn thận theo sát Trần Liên. Trên đường, có rất nhiều ánh mắt tò mò của người dân xung quanh nhìn vào hai người. Nhưng cũng không có ai đủ can đảm tiến lên chào hỏi.

Khi đi qua một ngôi nhà bẩn thỉu, cả hai người đều nhíu mày bởi những mùi hôi thối của rác thải và phân phát ra từ ngôi nhà kia. Mùi thối này khiến cho hai người cảm thấy ghê tởm và buồn nôn.

Nhưng cũng may, mùi thối kia cũng không lan ra quá xa, khi hai người đi ra xa thì mùi thối kia cũng hết.

"Chị! Chả lẽ tiếp theo em phải sống ở cái nơi tồi tệ này à? Thật kinh tởm!" Trần U vừa đi vừa khó chịu nói.

Nghe Trần U than vãn, Trần Liên liền an ủi nói: "Em không cần quá lo, chị đã chọn sẵn người sẽ nhận nuôi em rồi. Chắc chắn chị sẽ không để em sống trong hoàn cảnh bẩn thỉu và hôi thối như này."

"À mà chị ơi! Em vẫn còn một thắc mắc!" Trần U lúc này hỏi.

"Ồ, em có thắc mắc gì cứ việc hỏi" Trần Liên nhẹ nhàng trả lời.

Nghe cô ấy nói như vậy, Trần U mới bắt đầu nghi hoặc hỏi: "Chị ơi, tại sao thân phận của em cần phải che kín vậy? Theo em nhớ thì Hách Liên gia tộc cũng đâu có thù gì với Trần Gia? Mà nếu em tiết lộ thân phận, có khi còn nhận được sự trợ giúp của đế quốc."

"Em ngươi nghĩ quá đơn giản rồi" Trần Liên lắc đầu, sau đó nàng nói: "Em có biết rằng truyền thừa của Thần Hành Giả, hơn nữa còn là truyền thừa ít nhất có thể lên cấp đến Thần Phàm Giả có bao nhiêu quý giá sao? Ngay cả Hách Liên gia tộc cũng chả có mấy phần truyền thừa về cấp độ này.

Nên, em thử nghĩ xem, nếu để đám Thần Hành Giả bị kẹt tại Siêu Phàm lâu năm nghe tin em có chìa khóa giúp bọn hắn lên cấp, hậu quả sẽ như thế nào? Hơn nữa, chị cũng không đảm bảo được việc Hách Liên gia tộc có ra tay cướp đoạt hay không."

Nghe cô nói, Trần U liền vô thức muốn gãi gãi đầu, nhưng khi cậu nhận ra mình đang mặc áo chùm đầu, cậu liền xấu hổ cười.

"À mà chị ơi, cái phân chia cấp bậc của Thần Hành Giả cụ thể là như nào vậy? Nghe chị nói Thần Phàm hay Siêu Phàm em vẫn không hiểu như nào."

"Cái này à, chị cũng không rõ ràng nữa. Có lẽ cha mẹ hoặc lão Đức Mai rõ ràng, nhưng họ đều đã không ở đây rồi."

Trần Liên nói đến đây thì thở dài, sau đó cô nói tiếp: "Cái này chờ khi em giác tỉnh được thiên phú Thần Hành Giả, tiến vào học viện do Hách Liên gia tộc xây dựng thì sẽ rõ. Không biết em có giống cha là hệ hỏa không."