U U Lục Minh

Chương 15: Sao lại trốn em



Edit: Cháo

Kết thúc kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, Lộc Thời Ngộ phát hiện hình như Lục Chiêu đang cố hết sức để trốn mình, bởi vì trước đấy gần như tuần nào Lục Chiêu cũng sẽ về nhà một lần, cho dù ở trường có việc bận thì nhiều nhất cũng sẽ không biến mất quá hai tuần.

Lộc Thời Ngộ mân mê vạch sọc trên vạt áo hoodie, rồi lại đưa tay cầm lấy lịch để bàn xem ngày tháng.

Hai mươi bảy ngày.

Đã hai mươi bảy ngày không thấy Lục Chiêu rồi.

Lộc Thời Ngộ thấy hơi nản lòng, cậu nghiêm túc nhớ lại từng chi tiết nhỏ lúc hai người ở chung với nhau trước khi Lục Chiêu quay lại trường, theo dòng thời gian lùi lại từng chút từng chút một, Lộc Thời Ngộ bất đắc dĩ phát hiện, ngoài việc liên quan đến hiện tượng sinh lý bình thường của con trai ra thì giữa bọn họ dường như cũng không xảy ra chuyện gì khiến Lục Chiêu phải trốn mình cả.

Lộc Thời Ngộ đặt lịch về vị trí cũ.

Càng nghĩ càng tức.

Không phải cậu… chỉ nhìn một cái thôi sao?

Sao Lục Chiêu lại hẹp hòi như vậy?

Trốn tránh cậu tận hai mươi mấy ngày?

Sau khi tỉnh táo lại, Lộc Thời Ngộ cẩn thận suy nghĩ, rồi nhanh chóng loại bỏ suy đoán của mình.

Dù gì sau khi xảy ra chuyện kia mối quan hệ giữa hai người dường như cũng không xảy ra thay đổi gì quá lớn.

Chung quy Lục Chiêu cũng đã nói rồi, đó là hiện tượng sinh lý bình thường của con trai.

Nhưng ngoài chuyện này ra Lộc Thời Ngộ thật sự không thể nghĩ ra nguyên nhân gì khác được.

Chẳng lẽ…

Lộc Thời Ngộ chợt nghĩ đến một khả năng khác.

Chẳng lẽ lúc mình lén hôn Lục Chiêu, bị anh ấy phát hiện rồi?

Trong mấy ngày đi chơi ở Thượng Hải, Lộc Thời Ngộ từng lén hôn Lục Chiêu một lần.

Do đồng hồ sinh học luôn rất đúng giờ nên sáng nào Lộc Thời Ngộ cũng dậy sớm hơn Lục Chiêu.

Buổi sáng cuối cùng ở Thượng Hải, Lộc Thời Ngộ tỉnh dậy sớm giống như mọi ngày.

Sau khi tỉnh ngủ, việc đầu tiên cậu làm là ôm di động xem lại ảnh chụp mấy ngày nay rồi chơi mấy ván Anipop giết thời gian, thẳng đến khi thời gian hiện trên di động từ 6:59 nhảy sang 7:00, bấy giờ mới xỏ dép đi tới bên giường Lục Chiêu.

Vốn dĩ cậu định chơi xấu dùng cách bóp mũi đánh thức hắn dậy giống như trước, nhưng không biết làm sao, khoảnh khắc đến gần Lục Chiêu, Lộc Thời Ngộ bỗng nảy ra một suy nghĩ nổi loạn và táo bạo.

Cậu giống như bị đầu độc vậy, đầu cúi thấp dần, dè dặt hôn một cái lên má Lục Chiêu.

Thật ra nó giống như một cái chạm nhẹ ngắn ngủi và vội vã hơn là một nụ hôn.

Lộc Thời Ngộ thậm chí còn không chắc rốt cục mình đã hôn Lục Chiêu chưa hay chưa kịp thì đã chạy biến khỏi “hiện trường gây án”.

Giờ nhớ lại cảnh lén hôn người ta khi ấy, Lộc Thời Ngộ vẫn không khỏi vừa chột dạ vừa căng thẳng.

Chẳng lẽ đương lúc mình hôn lén Lục Chiêu thì anh ấy đã tỉnh rồi?

Chắc… không phải đâu nhỉ?

Lộc Thời Ngộ lắc đầu, loại bỏ suy đoán không có chút căn cứ này đi, an ủi bản thân không được tự mình dọa mình như thế được.

Nai con với tâm trạng không tốt ôm đống quà vặt ngồi trên ghế sô pha, vừa cắn sô cô la vừa buồn rầu chơi Anipop trên di động.

Sau khi qua mấy ván liên tiếp, cảm giác phiền muộn trong lòng Lộc Thời Ngộ chỉ tăng mà không thấy giảm, cảm giác này càng lúc càng khiến lồng ngực cậu như nghẹn lại.

Không được!

Núi không qua đây, thì ta qua đấy.

Ngồi chờ chết còn không bằng chủ động tấn công!

Sau khi đã hạ quyết tâm, Lộc Thời Ngộ chạy đến phòng bếp chào Thời Ngữ Đồng một câu, thu dọn đồ đạc rồi đến thẳng trường của Lục Chiêu.

Tuy là trường Đại học trong thành phố, nhưng dù gì cũng không cùng một khu vực, khoảng cách không gần chút nào.

Đến trường rồi Lộc Thời Ngộ lấy di động ra nhắn wechat cho Lục Chiêu.

Không tới mấy phút, Lục Chiêu gọi điện lại luôn, sau khi nhận cuộc gọi, trong ống nghe truyền đến giọng nói đang cố gắng đè thấp của Lục Chiêu: “U U, ngoan ngoãn đứng tại chỗ chờ anh, không được chạy lung tung, anh Tinh Tinh chừng mười phút nữa sẽ đến ngay.”

Lộc Thời Ngộ nói: “Biết rồi ạ.”

Miệng thì nói chừng mười phút nhưng người chỉ dùng bảy phút là đã tìm đến Lộc Thời Ngộ rồi.

Nhìn người nào đó thở hổn hển trước mặt, cơn giận trong lòng Lộc Thời Ngộ nháy mắt xìu xuống, cậu đưa cho Lục Chiêu một chai nước suối, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em đâu có lạc được, gì mà vội như vậy.” Cậu có còn là trẻ con nữa đâu, cậu sẽ không bị đi lạc hay lạc đường.

Lục Chiêu nhận lấy chai nước, mở nắp uống một hớp, “U U, sao em lại tới đây?”

Đương nhiên là vì anh cứ trốn em rồi!

Lộc Thời Ngộ lấy tập vẽ của mình ra, giả vờ giải thích: “Em đến tìm linh cảm.”

Lục Chiêu đang nghi ngờ đến trường tìm linh cảm gì thì Lộc Thời Ngộ nói tiếp: “Em muốn đến sân bóng rổ trường các anh.”

Sân bóng rổ?

Lục Chiêu cũng không nghĩ gì nhiều, cùng đến sân bóng rổ với Lộc Thời Ngộ.

Sân bóng rổ vẫn là một trong những địa điểm được sinh viên chào đón nhất, cuối tuần người chơi bóng nhiều, người xem bóng cũng nhiều, trên sân vô cùng náo nhiệt.

Lộc Thời Ngộ dường như thật sự vì “tìm linh cảm” mà tới, cậu tìm cái ghế ngồi xuống, sau đó lấy vở vẽ từ trong balo ra, nhìn người trên sân bóng rổ rồi bắt đầu nghiêm túc phác họa đường nét trên tờ giấy trắng.

Từ nhỏ Lộc Thời Ngộ đã học vẽ tranh Trung Quốc, loại kí họa đơn giản này không có gì là khó đối với cậu.

Lục Chiêu bị bỏ rơi đứng một bên: “…”

Lục Chiêu hơi tức, phải biết rằng, trước kia lúc Lộc Thời Ngộ có vẽ thì cũng sẽ không hoàn toàn bơ hắn như bây giờ.

Không nói câu nào, thậm chí cũng chẳng liếc hắn lấy một cái.

Người nào đó bị lạnh nhạt bắt đầu tìm cảm giác tồn tại: “U U, anh dẫn em đi ăn nhé? Lần đầu em đến trường anh chắc chắn không biết nhà ăn của trường ngon lắm đấy, ngon hơn nhà ăn ở trường Cấp 3 không biết bao nhiêu lần đâu!”

Lộc Thời Ngộ vẫn không thèm nhìn Lục Chiêu lấy một cái, thờ ơ nói: “Nhưng em đã ăn trưa rồi.”

Lục Chiêu chán nản, đúng nhỉ, giờ đã sắp ba giờ chiều rồi.

Quả thật không phải thời gian ăn trưa nữa.

Thế… uống trà chiều?

Vì vậy Lục Chiêu đề nghị lần nữa: “Thế anh dẫn em đi uống trà sữa nhé? Tiệm trà sữa trường anh mới ra đồ uống mới, anh dẫn em đi nếm thử xem sao?”

Lộc Thời Ngộ nói cực kỳ qua loa lấy lệ, “Vậy chờ em vẽ xong rồi đi.”

Nhìn vở vẽ dần dần phác họa thành hình người, Lục Chiêu không nhịn được nữa.

Lộc Thời Ngộ vẽ người khác?!

Chuyện này tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được!

Không phải là chơi bóng rổ sao?! Ai mà chẳng biết chứ!

“Em nhìn cho kỹ đây này!” Ai đó với lòng háo thắng mạnh mẽ để chai nước trong tay xuống đi về phía một đám nam sinh cách Lộc Thời Ngộ gần nhất.

Cũng không biết Lục Chiêu nói gì với đám nam sinh đang chơi bóng ấy, bọn họ nhanh chóng hợp thành đội bắt đầu lượt chơi mới.

Thật ra vốn chẳng cần nhìn đâu, dáng vẻ chơi bóng của Lục Chiêu đã khắc sâu trong đầu Lộc Thời Ngộ từ lâu rồi.

Từ năm lớp Chín Lục Chiêu đã thường xuyên hẹn bạn bè đi chơi bóng vào cuối tuần, Lộc Thời Ngộ gần như lần nào cũng đi cùng hắn.

Đương nhiên, Lộc Thời Ngộ là đi xem thôi, cậu không có mấy hứng thú với bóng rổ, so với NBA cậu càng thích xem WorldCup hơn.

Lục Chiêu cũng biết Lộc Thời Ngộ không quá hứng thú với bóng rổ, cho nên lần nào hắn cũng sẽ mang cho cậu một đống đồ, không bảng vẽ thì là đồ ăn vặt, quả thật là cần gì có cái đó. Kỳ quái nhất là có một lần hắn còn mang theo cả đề thi Tiếng Anh nữa.

Cứ như thể muốn cậu đổi một địa điểm khác để làm những việc cậu thích vậy.

Ấy thế mà Lục Chiêu vẫn có thể tìm ra đủ loại lý do hợp lý đến khập khiễng, ví dụ như ra ngoài phơi nắng có thể cao thêm, hay như trông chai nước với áo khoác giúp hắn, hoặc là gần sân bóng rổ có một con mèo vàng trông rất xinh…

Nhờ sự sắp xếp chu đáo của Lục Chiêu, mỗi lần Lộc Thời Ngộ đi xem Lục Chiêu chơi bóng với bạn bè là cũng có rất nhiều việc để làm, Lục Chiêu cho cậu rất nhiều lựa chọn nên không hề cảm thấy nhàm chán.

Nhưng mỗi khi làm việc của mình được một chốc là Lộc Thời Ngộ lại bắt đầu không nhịn được mà nhìn sang thiếu niên rực rỡ trên sân bóng.

So với Lục Chiêu, bộ anime được tải về xem trên máy tính bảng, trò chơi trong điện thoại di động dường như trở nên tẻ nhạt vô vị.

Hơn nữa cậu không thích giải đề thi thử trên sân bóng rổ một chút nào cả!

Cho nên chọn tới chọn lui, chuyện nhiều nhất mà cậu làm cũng chỉ còn lại vẽ tranh.

Đương nhiên, dù chơi bóng thắng hay thua, trên vở vẽ của Lộc Thời Ngộ cũng chỉ có mỗi người thiếu niên kia.

Nhưng mà giờ phút nay Lộc Thời Ngộ không thấy cảm kích chút nào, cậu cũng không định vẽ Lục Chiêu.

Trần Hiến Tiêu và bạn cùng phòng đúng lúc đi ngang qua sân bóng rổ trố mắt nhìn nhau, “Không phải Lục Chiêu nói đến thư viện à?” Cũng không biết dạo này Lục Chiêu đang ngâm cứu cái gì, cứ thần bí bí mật, còn thường xuyên chạy đến thư viện nữa.

Bọn họ thậm chí còn lén cá cược trong phòng với nhau, Trần Hiến Tiêu với một bạn cùng phòng khác cảm thấy Lục Chiêu đang lén lút học để vượt mặt bọn họ, những người khác lại cảm thấy Lục Chiêu mượn cớ học hành thực chất là đang yêu đương.

Bạn cùng phòng cũng rất nghi ngờ: “Thi đấu gì à? Lục Chiêu chơi nghiêm túc vậy?”

Trần Hiến Tiêu vốn định xem một chút, kết quả bạn gái đúng lúc gọi video tới nên không đi xem náo nhiệt được.

Hơn bốn mươi phút sau, Lục Chiêu vẫy tay tạm biệt với đám nam sinh cùng chơi bóng, chạy về phía Lộc Thời Ngộ đang vẽ vời.

Hắn cầm lấy chai nước Lộc U U đưa cho mình, vặn nắp uống mấy ngụm, sau đó ánh mắt như vô tình lướt qua vở vẽ của Lộc Thời Ngộ.

Ngay sau đó là một tiếng gọi phẫn nộ: “Lộc, Thời, Ngộ!”

Gọi cả họ lẫn tên ra rồi, xem ra người nào đó tức giận ra trò.

Tầm mắt Lục Chiêu nhanh chóng quét một lượt đám nam sinh trên sân bóng rổ, âm thầm nghĩ: Tên khốn Lộc U U vẽ trong vở rốt cục là đứa nào?!

Lộc Thời Ngộ khép vở vẽ lại, bỏ vào ba lô, “Em vẽ xong rồi, anh Tinh Tinh chúng ta đi thôi.”

Như là nghĩ đến điều gì đó, Lộc Thời Ngộ lại bổ sung thêm: “Tiệm trà sữa ở phía nào? Chúng ta đi uống trà sữa đi!”

Lục Chiêu bị tức không nhẹ, nào còn tâm trạng uống trà sữa, “Không uống, không có tiền.” Tức no luôn rồi!

Trông tâm trạng Lộc Thời Ngộ có vẻ rất tốt, “Không sao, em mời anh uống.”

Uống cái gì mà uống!

Giọng Lục Chiêu khó chịu hết sức: “Uống trà sữa nhiều không tốt cho cơ thể, không được phép uống!”

Lộc Thời Ngộ lầu bầu: “Không uống thì không uống, cáu gì chứ.”

Giờ Lục Chiêu giống như một túi thuốc nổ, chạm một cái là bùng lên ấy, “Vừa rồi em vẽ ai?” Từ trước tới nay Lộc U U chưa từng vẽ người khác.

Âm lượng càng lúc càng cao: “Tại sao không vẽ anh?!” Nghe kĩ còn có mấy phần tủi hờn.

Lộc Thời Ngộ không trả lời, hỏi ngược lại: “Vậy sao anh lại trốn em?”

Lục Chiêu không thừa nhận, “Anh… anh trốn em lúc nào!”

Lộc Thời Ngộ nhắc nhở: “Hai mươi bảy ngày.”

“Anh…” Lục Chiêu bỗng cứng họng, tìm đại một lý do, “Ở trường nhiều việc, dạo này… dạo này khá bận rộn.”

Lúc nói dối Lục Chiêu sẽ vô thức dùng ngón trỏ tay phải chạm vào đầu mũi.

Lộc Thời Ngộ cũng không vạch trần hắn chỉ hờ hững “Ồ” một tiếng rồi nói, “Em muốn vẽ ai thì vẽ thôi.”

Giọng điệu đắc ý khỏi phải nói.

Tuy tức giận nhưng Lục Chiêu lại không làm gì được Lộc Thời Ngộ, đánh không được mắng không xong, thật sự hết cách với cậu.

Ấy vậy mà Lộc Thời Ngộ còn thêm dầu vào lửa nói: “Anh Tinh Tinh, vừa rồi em thấy cơ bụng của cái anh cao cao kia đẹp lắm! Nghe nói cơ bụng khó tập ra lắm, có đúng thế không?”

Lục Chiêu nghiến nghiến răng, nghiêm túc giáo dục đâu ra đấy: “Lộc Thời Ngộ! Nhìn lén cơ thể người khác là hành vi không đúng! Không lễ phép chút nào!”

“Em có nhìn lén đâu!” Lộc Thời Ngộ giảo hoạt như con cáo nhỏ, đường hoàng nói: “Em nhìn một cách quang minh chính đại mà. Ai mà chẳng thích cái đẹp chứ. Đó là lẽ thường tình, rất bình thường!”

Em còn lý sự phải không?!

Lục Chiêu nhức cái đầu, thật sự không dám tưởng tượng trong gần một tháng này khi mình không về nhà, rốt cục Lộc U U đã trải qua chuyện gì?!

Nhất định có kẻ nào làm hư Lộc U U rồi!

Lộc U U nhà hắn là cậu bé ngoan nhất thế giới này! Còn lâu mới nhìn cơ bụng chó má gì đó!

Chờ tìm ra được tên khốn kiếp nào làm hư Lộc U U, hắn nhất định sẽ đánh nó đến mẹ ruột cũng không nhận ra luôn!

Vì thế Lục Chiêu cố nén lửa giận, ra vẻ bình tĩnh khách sáo, “U U, dạo này em có quen bạn mới nào ở trường không?”

Chờ chết đi, đồ khốn kiếp!

Lộc Thời Ngộ nghiêm túc nghĩ ngợi, sau đó lắc đầu một cái, “Không ạ.”

Lục Chiêu chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: “Thế ở trên mạng thì sao? Có quen bạn mới nào qua mạng không?”

Lộc Thời Ngộ vẫn lắc đầu: “Không có.”