U U Lục Minh

Chương 20: Hiếu thuận với anh



Edit: Cháo

Kỳ nghỉ hè từ năm Nhất lên năm Hai, Lục Chiêu tìm được công việc làm thêm, nội dung công việc là dạy kèm một cô bé học lớp Hai làm bài tập hè.

Giáo viên ở trung tâm gia sư đã rào trước với Lục Chiêu rằng, cô bé này tuy còn nhỏ nhưng ghê gớm lắm đó! Cô nhóc đã chọc tức hai gia sư đến mức bỏ đi luôn rồi đấy.

Lục Chiêu tự tin đầy mình nói: “Có thế nào cũng chỉ là một đứa trẻ, em không thấy có vấn đề gì cả.”

Dù sao bố mẹ người ta lắm tiền, nghịch ngợm chút cũng là điều dễ hiểu.

Lần đầu gặp mặt là tại phòng khách chủ nhà, cô nhóc khoanh tay trước ngực ngồi trên ghế sô pha, ngước gương mặt nhỏ nhắn lên cực kỳ kiêu ngạo mà đánh giá Lục Chiêu, “Thầy chính là thầy Lục mới tới?”

Lần đầu làm thầy giáo cho trẻ con, Lục Chiêu không có kinh nghiệm thực tế, chỉ có thể học được gì áp dụng nấy, “Đúng, thầy chính là thầy Lục. Em là bạn nhỏ Tiếu Tiếu đúng không?”

Nào biết mới nói câu đầu tiên đã thành công giẫm phải mìn, cô nhóc tức giận sửa lời: “Em không phải bạn nhỏ! Em đã là học sinh lớp Hai rồi!”

Lục Chiêu nghĩ trong đầu, nhóc là học sinh Tiểu học thì giỏi rồi, anh còn là sinh viên đây này! Anh đây có kiêu căng không?

Hắn hắng giọng một cái, vào thẳng vấn đề chính: “Học sinh Tiểu học thì phải làm bài tập, nói xem nào, hôm nay làm bài tập môn nào trước?”

Cô nhóc “ào ào” một cái đổ hết tiền trong ống gấu tiết kiệm đặt trên bàn ra, hùng hồn hào phóng nói: “Chỗ này cho thầy hết, thầy làm bài cho em.”

“Ban ngày mà mơ đẹp thế.” Lục Chiêu không nể nang gì mà từ chối tiền đút lót của cô nhóc.

Tiếu Tiếu chớp mắt, nhanh chân chạy đi, “Vậy chờ thầy bắt được em đã rồi nói sau.”

Mấy phút sau, Lục Chiêu xách cô nhóc như xách con gà con về lại trước bàn học: “Làm Văn hay Toán trước đây?”

Cô nhóc hung dữ nói: “Em muốn khiếu nại thầy! Trừ hết tiền lương của thầy đi!”

Lục Chiêu không tỏ vẻ gì mở sách bài tập Toán ra, “Vậy làm Toán trước đi.”

“Hừ”. Cô nhóc hất đầu sang một bên, cực kỳ kiêu ngạo bày tỏ sự kháng nghị của mình.

Nể mặt tiền lương, Lục Chiêu nhịn.

Hắn ôn hòa thương lượng với cô nhóc: “Vậy em nói xem làm thế nào em mới chịu ngoan ngoãn làm bài?”

Cô nhóc tức thì quay đầu lại, chớp đôi mắt to vô tội nhìn Lục Chiêu: “Thế thầy phải chơi với em trước đã!”

“Chơi cái gì?” Đóng vai gia đình?

Tiếu Tiếu nghiêm túc suy nghĩ một hồi, “Hôm nay thầy phải làm khách hàng của em!”

Chơi đóng vai gia đình thật à?

Ngây thơ thật đấy!

Lục Chiêu nghĩ tiền lương đến dễ như trở bàn tay, hỏi tiếp: “Khách hàng gì?”

Cô nhóc lấy ra một hộp chun với kẹp tóc đẹp đẽ trong ngăn kéo ra, “Hôm nay em là thợ trang điểm, thầy là khách của em.”

Lục Chiêu: “…” Thời nay muốn kiếm tiền, thật không dễ chút nào.

Mười phút sau, Lục Chiêu với hai bím tóc chỉa hai hướng lên trời cắn răng nghiến lợi nói: “Em đừng có được voi đòi tiên!”

Cô nhóc tuân thủ cam kết hoàn thành bài tập ngày hôm đó, lúc tan học còn vô cùng lễ phép chào tạm biệt Lục Chiêu.

Buổi học thứ hai cô nhóc vẽ lên hai tay của Lục Chiêu hai cái đồng hồ heo Peppa, còn nói một cái là George một cái là Peppa.

Rõ ràng chỉ là hai con heo bình thường, xấu chết đi được! Về đến nhà Lục Chiêu phải cọ tay đến đỏ hết cả lên mới rửa sạch được.

Buổi học thứ ba cô nhóc kéo Lục Chiêu cùng diễn phim hoạt hình.

Lục Chiêu nghĩ trong lòng tiền hắn kiếm đây đâu phải phí gia sư dạy kèm gì, rõ ràng là tiền đền bù tổn thất tinh thần!

Buổi học thứ tư, được sự cho phép của bố mẹ cô nhóc, Lục Chiêu dẫn cô nhóc đi ăn kem và gà viên chiên, chung quy vẫn là một cuộc “đổi chác” bình thường.

Trước khi về còn mua cho Lộc Thời Ngộ một phần thùng gà mà cậu thích ăn.

Cô nhóc cười nhạo nói: “Thầy Lục là heo ạ? Ăn rồi mà còn phải mua một phần mang về nữa.”

Lục Chiêu hiếm có lúc không so đo với cô nhóc, “Em biết cái gì, chỗ này anh mua cho bạn nhỏ nhà anh.”

Cô nhóc không thể tin nổi mà trợn to mắt: “Thầy Lục đã làm bố rồi á?”

Lục Chiêu chẳng buồn giải thích mối quan hệ phức tạp giữa người lớn với nhau cho một đứa trẻ, nhưng cô nhóc cứ đuổi theo truy hỏi không ngừng: “Con thầy mấy tuổi rồi? Là em trai hay em gái? Có xinh không?”

Lục Chiêu cố ý gợi hứng thú của cô nhóc: “Không nói cho em biết.”

Cũng không lâu sau, cô nhóc thật sự gặp được “bạn nhỏ” nhà Lục Chiêu.

Chiều thứ Bảy, Lục Chiêu vốn không cần dạy kèm cho cô nhóc, nhưng mẹ Tiếu Tiếu nói lớp học nhảy của Tiếu Tiếu đang tạm dời lịch, hỏi Lục Chiêu có thể đổi buổi dạy của Chủ nhật sang được không.

Lục Chiêu nhìn Lộc Thời Ngộ ngồi bên ghế lái phụ, nai con gật đầu, vì thế Lục Chiêu dẫn Lộc Thời Ngộ cùng quay xe đến nhà Tiếu Tiếu.

Cô nhóc tò mò hỏi Lục Chiêu: “Anh đẹp trai này là ai vậy ạ?”

Lục Chiêu hắng giọng một cái, tuân theo nguyên tắc không làm hư trẻ con nên là tung ra lời nói dối nho nhỏ: “Đây là em trai của thầy Lục.”

“Ồ.” Cô nhóc cái hiểu cái không gật đầu, cứ muốn Lộc Thời Ngộ dạy mình làm bài tập.

Lục Chiêu lo cô nhóc sẽ bắt nạt Lộc U U như khi “hành hạ” hắn, vì thế không nể nang gì mà từ chối yêu cầu của cô nhóc.

Tiếu Tiếu không thèm để ý tới Lục Chiêu, trực tiếp làm nũng với Lộc Thời Ngộ: “Anh ơi anh đồng ý đi, em thông minh lắm, sẽ ngoan ngoãn học á.”

Lộc Thời Ngộ bị cô nhóc làm cho ngại ngùng, đồng ý với cô bé rồi.

Lục Chiêu không yên tâm, cho rằng cô nhóc đang làm trò, vì thế nhìn chằm chằm hai người bọn họ trong cả quá trình, một giây cũng không rời đi.

Kỳ quái là hôm nay cô nhóc lại nghe lời cực kỳ, lúc làm bài không kêu khát cũng không muốn đi vệ sinh, thầy giáo Tiểu Lộc giảng bài cũng lắng nghe vô cùng nghiêm túc.

Lúc tan học Tiếu Tiếu còn cho thầy Tiểu Lộc chiếc nhẫn Elsa mà cô bé thích nhất, sau đó hết sức lễ phép chào tạm biệt thầy Tiểu Lộc.

Mà trên đường về Lộc Thời Ngộ cũng khen cô bé đáng yêu suốt.

Lục Chiêu: “…” Một cô nhóc lớp Hai mà cũng lá mặt lá trái vậy sao?!

Càng kỳ quái hơn là, từ đó về sau cô nhóc cứ như biến thành người khác vậy, không giày vò Lục Chiêu nữa còn cực kỳ khéo miệng mà gọi anh trai.

Lục Chiêu thấy khó chịu vô cùng, “Anh gì mà anh, gọi thầy Lục.”

Tiếu Tiếu không đồng ý, “Em không muốn!”

Lục Chiêu đang muốn hỏi tại sao thì cô nhóc đã cướp lời giải thích trước: “Nếu thầy là anh trai của anh Tiểu Lộc, vậy cũng là anh trai của em.”

Lục Chiêu: “???”

Lục Chiêu nghĩ hắn còn lâu mới thèm đứa em gái nghịch ngợm như vậy, chê bôi nói: “Thầy là anh trai của anh Tiểu Lộc, nhưng không phải là anh trai của em.”

Cô nhóc phản bác: “Anh trai của anh Tiểu Lộc chính là anh trai của em!”

Lục Chiêu không hiểu nổi đường não đi kỳ lạ của cô nhóc này, nhưng hắn chẳng thèm so đo cùng với một đứa con nít làm gì, đang định chuẩn bị kết thúc đề tài này, cô nhóc vỗ ngực một cái, hào sảng nói: “Chờ em lớn lên sẽ gả cho anh Tiểu Lộc, đến lúc đó chúng ta là người một nhà rồi, thầy Lục yên tâm, em và anh Tiểu Lộc nhất định sẽ hiếu thuận với anh.”

Lục Chiêu cắn răng nghiến lợi nói: “Anh Tiểu Lộc còn lâu mới kết hôn với em!”

Cô nhóc bất mãn chu môi: “Anh quyết được chắc! Em sẽ gả cho anh Tiểu Lộc!”

Nói xong lời thề son sắt còn bổ sung thêm: “Hơn nữa anh Tiểu Lộc đã nhận nhẫn của em rồi, anh ấy nhất định sẽ kết hôn với em.”

Thầy Lục mới giây trước còn nói không so đo với con nít đã mất gần nửa tiếng tranh luận với một cô nhóc chưa đến tám tuổi, cuối cùng hai người không ai phục ai thành công làm đối phương tức quá trời.

Bởi vì “chiếc nhẫn” mà cô nhóc nói, vừa tan học là Lục Chiêu đến ngay nhà nai con bên cạnh.

Còn không chờ Lục Chiêu mở miệng nói chuyện chiếc nhẫn, Lộc Thời Ngộ đã đưa một hộp sô cô la cho hắn, “Anh đưa cho Tiếu Tiếu giúp em, đây là quà em cho cô bé.”

Lục Chiêu nhận lấy sô cô la, nhưng không tính đưa giúp, hắn có lý do đàng hoàng để biển thủ hộp sô cô la này: “Trẻ con ăn đồ ngọt không tốt đâu, dễ bị sâu răng lắm.”

“Hình như cũng đúng.” Lộc Thời Ngộ có phần bối rối, “Vậy em tặng gì mới tốt đây?”

Lục Chiêu hơi bất mãn, trong lòng lại bắt đầu lên men chua, “Sao lại phải tặng quà?” Mới gặp có một lần thôi mà.

Con nhóc vốn có mưu đồ quấy rối em mà em còn tặng quà cho nó!

Lục Chiêu càng nghĩ càng tức.

Nhưng Lộc Thời Ngộ lại không biết hành động ngây thơ tranh giành tình nhân của cô nhóc với Lục Chiêu, cậu thành thật trả lời: “Bởi vì Tiếu Tiếu tặng em nhẫn Elsa mà cô bé thích nhất mà, em đương nhiên phải đáp lễ lại rồi.”

Lục Chiêu càng tức hơn, “Lộc Thời Ngộ! Sao em có thể nhận đồ của người khác một cách bừa bãi thế hả!”

Lộc Thời Ngộ hiển nhiên vẫn chưa get được nguyên nhân tức giận thật sự của Lục Chiêu, “Nhưng chiếc nhẫn kia chỉ là đồ chơi bằng nhựa thôi mà.” Cũng không phải đồ quý giá gì, không thể nhận được sao?

“U U, mấy đồ như nhẫn nhiếc này không thể nhận một cách tùy tiện được!”

Cuối cùng Lộc Thời Ngộ cũng biết sao Lục Chiêu lại không vui rồi, cậu cười hỏi: “Anh Tinh Tinh có phải đang ghen không?”

“Đúng!” Lục Chiêu sảng khoái thừa nhận, dường như không hề cảm thấy việc tranh người yêu với một cô nhóc lớp Hai là chuyện ngây thơ cỡ nào.

“Con bé còn muốn kết hôn với em đấy!”

Đúng là nằm mơ giữa bàn ngày, mơ tưởng hão huyền!

“Đây.” Lộc Thời Ngộ đặt chiếc nhẫn của cô nhóc vào lòng bàn tay của Lục Chiêu, “Vậy anh trả lại cho bé Tiếu Tiếu giúp em đi, nhưng mà anh không được bắt nạt cô bé, hơn nữa cũng không được trộm bánh quy em tặng cho em ấy.”

Lục Chiêu vui vẻ đồng ý: “Không thành vấn đề!”