U U Lục Minh

Chương 22: Mẩu chuyện nhỏ 1



01.

Người đầu tiên phát hiện ra sự bất thường của con trai mình là Thời Ngữ Đồng, dù gì thời trẻ bà cũng từng yêu đương cuồng nhiệt rồi, hành động khác thường của con trai đương nhiên không thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của bà.

Nhưng bà lại không thấy con trai đi một mình cùng cô bé nào cả, bởi vì mỗi lần ra ngoài U U đều sang nhà cậu bé hàng xóm.

Cậu bé nhà hàng xóm.

Thời Ngữ Đồng bị suy nghĩ kỳ lạ chợt lóe lên của mình làm cho sợ hết hồn.

Nhưng sau khi bình tĩnh lại, bà cảm thấy suy đoán của mình dường như cũng không phải không có lý.

Nhưng nếu thật sự đúng như bà nghĩ, vậy không khỏi quá…

Thời Ngữ Đồng bỗng không tìm được từ nào thích hợp để hình dung, nếu do bà nghĩ nhiều thì thôi, nhưng nếu là thật… sau này phải đối mặt với nhà hàng xóm thế nào đây?

Thời Ngữ Đồng quyết định tìm cơ hội nói chuyện tử tế với con trai một chút.

Sáng ngày hôm sau, Lộc Tấn đi làm từ sớm, Thời Ngữ Đồng và con trai ăn sáng cùng nhau.

Nhìn con trai thu dọn bát đũa sau bữa sáng, Thời Ngữ Đồng cố hết sức giữ bình tĩnh, giọng điệu vẫn như thường lệ hỏi chuyện bình thường, “U U à, có phải con yêu rồi không?”

Lộc Thời Ngộ im lặng mấy giây rồi chậm rãi mở miệng nói: “Mẹ, con xin lỗi.”

Thời Ngữ Đồng bị câu xin lỗi bất ngờ này làm cho hoảng sợ, “Cái… cái gì?”

Đối diện với ánh mắt của Thời Ngữ Đồng, Lộc Thời Ngộ như đã sớm nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay, “Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ, con là đồng tính, con thích con trai.”

Tuy đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý, nhưng Thời Ngữ Đồng vẫn bị lời nói táo bạo và thẳng thắn của con trai dọa sợ, phản ứng đầu tiên của bà chính là, “Hoang đường! Con có biết mình đang nói gì không hả!”

Đồng tính, thích con trai.

Những lời này chứa quá nhiều thông tin.

Bà thậm chí không cần hỏi cũng biết người con trai mình thích là ai.

Cũng bởi vì biết, nên mới cảm thấy chuyện này thật xằng bậy.

“Mẹ, con biết mẹ và ba có thể tạm thời không chấp nhận được, hoặc là vĩnh viễn sẽ không chấp nhận được, nhưng con thật sự rất thích anh ấy.”

“Đừng nói nữa.” Thời Ngữ Đồng cắt lời con trai, “Tạm… tạm thời đừng nói cho ba con biết vội, mẹ, để mẹ suy nghĩ thật kỹ đã.”

Thời Ngữ Đồng tự nhận bản thân không phải kiểu cha mẹ phong kiến, nhưng chuyện con trai thích người cùng giới vẫn khiến bà cảm thấy khá sốc.

Bà tự nhận bản thân không có vấn đề gì trong việc giáo dục con cái, cho nên không nghĩ ra nổi rốt cục đã xảy ra sai sót ở khâu nào.

Sau khi tra cứu một loạt tài liệu liên quan đến đồng tính, cuối cùng Thời Ngữ Đồng đã hiểu rõ, việc giáo dục con cái của bà không có vấn đề gì, lựa chọn của con trai cũng không có vấn đề gì.

Chẳng qua thằng bé U U, chọn đi trên con đường ít người đi mà thôi.

Tuy ít người đi, nhưng cũng không có nghĩa đó là con đường sai trái.

Sau khi đã nghĩ thông suốt, Thời Ngữ Đồng quyết định nói chuyện lại với con trai lần nữa, bà hỏi Lộc Thời Ngộ: “Thật sự thích thằng bé đó?”

Lộc Thời Ngộ gật đầu, ánh mắt kiên định và bướng bỉnh, “Thích, con thật sự rất thích anh ấy.”

Thời Ngữ Đồng lại hỏi: “Không phải nhất thời hứng khởi?”

Lộc Thời Ngộ không trả lời phải hay không, cậu nói: “Mẹ, con thích vẽ từ nhỏ, cho đến tận bây giờ vẫn rất thích, hơn nữa, những năm qua con cũng chỉ thích vẽ mà thôi.”

Thời Ngữ Đồng còn có thể nói gì được đây, đứa con trai này cảu bà, trông thì có vẻ ngoan ngoãn nhẹ dạ, nhưng lại bướng bỉnh hơn bất cứ ai.

Nhưng bà vẫn quyết định phải nói ra trước, “U U, con phải biết rằng, con đường này không hề dễ dàng gì, không phải chỉ bằng một câu thích đơn giản của các con là có thể vượt qua được ánh mắt thế tục.”

“Những hành động giữa các cặp đôi như nắm tay hay hôn môi khi các con đi trên đường sẽ có thể khiến người ta chỉ trỏ nhìn với ánh mắt khác lạ.”

Chỉ vừa nghĩ đến đó thôi là bà không khỏi cảm thấy đau lòng thay hai đứa trẻ, “Con phải biết rằng, không phải ai cũng có thể tôn trọng hoặc thấu hiểu cho cộng đồng đồng giới ấy.”

Lộc Thời Ngộ lắc đầu, “Mẹ, con không sợ.”

“Con bằng lòng đối mặt với con đường khó khăn đầy gai nhọn kia cùng với anh ấy.”

Thời Ngữ Đồng thở dài, “Nếu con đã hiểu cả, vậy mẹ muốn con biết, ba và mẹ sẽ không và cũng không muốn đứng phía đối lập với con, ba mẹ sẵn lòng làm hậu phương của con, biết chưa?”

Không có người mẹ nào không thương con mình, bà chỉ muốn con mình có thể vui vẻ khỏe mạnh, hy vọng bản thân có thể vĩnh viễn trở thành nơi che chắn an toàn cho con.

Lộc Thời Ngộ ôm lấy Thời Ngữ Đồng, lén lau đi nước mắt đang đong đầy trong hốc mắt, “Cảm ơn mẹ.”

Thời Ngữ Đồng vỗ về lưng con trai, “Sao lại như trẻ con thế này, cho mẹ chút thời gian, mẹ sẽ nói chuyện với ba con.”

Thời Ngữ Đồng là người không giấu được tâm sự trong lòng, tối hôm đó, bà quyết định nói chuyện này cho chồng mình.

Chẳng qua khi bà vừa định mở miệng thì phát hiện ánh mắt Lộc Tấn như có phần tránh né.

Dù sao cũng là vợ chồng hơn hai mươi năm, Thời Ngữ Đồng gần như hiểu được hàm ý trong ánh mắt vô định của chồng mình ngay lập tức, bà trợn mắt nhìn Lộc Tấn: “Có phải anh đã biết từ sớm rồi không?”

Lộc Tấn hắng giọng, có phần ngại ngùng gãi gãi sau gáy, “Cũng không tính là sớm, mấy ngày trước, anh thấy U U, với thằng bé nhà hàng xóm, nắm tay nhau.” Cái dáng vẻ bám dính lấy nhau kia, thật là không nhìn nổi mà.

Ông tỏ ra đắc chí nói: “Anh sợ dọa đến em nên không dám nói ra.” Dù sao lúc ấy ông cũng bị sợ không nhẹ, thiếu chút nữa xông lên xử thằng nhóc nhà hàng xóm kia đâu.

“Dọa cả em.” Thời Ngữ Đồng lườm ngài Lộc, “Không nhìn ra đấy! Anh bình tĩnh thật đó!” Hại bà lo lắng chồng mình không tiếp thu nổi chuyện này.

Lộc Tấn thở dài một hơi, “Bình tĩnh cái gì, anh phải hút mấy điếu mới bình thường lại được đấy.” Khi xưa Lộc Tân nghiện thuốc lá, phải cai rất lâu mới bỏ hoàn toàn được.

“Lúc ấy anh đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, ép con trai chia tay với thằng nhóc kia, hoặc là đánh thằng nhóc kia một trận, nhưng tỉnh táo lại thì thế nào gì cũng không được.”

“Bởi vì nếu anh thật sự làm vậy, người buồn nhất chắc chắn vẫn là U U nhà chúng ta.”

“Thằng bé U U từ nhỏ đã thân thiết với thằng nhóc nhà họ Lục kia, nếu thật sự ở bên nhau thật ra cũng tốt thôi, dù gì chúng ta cũng nhìn bọn nhỏ lớn lên, cũng chẳng đi đâu mất được.”

Thời Ngữ Đồng kéo chăn một cái, “Để anh nói hết lý lẽ thế rồi em còn nói được gì nữa! Ngủ!”

////////

Ngày Lục Chiêu come out với gia đình đã cố ý mua một quả sầu riêng, Tần Bối Bối không thích mùi sầu riêng, vừa ngửi thấy hơi thôi đã bắt Lục Chiêu mang ra ngoài ăn.

Kết quả Lục Chiêu đặt vỏ sầu riêng xuống đất rồi quỳ thẳng lên đó, quả thật làm Tần Bối Bối sợ hết hồn.

Lục Chiêu nhìn vẻ mặt dè dặt của quý bà Tần nhà hắn mà hỏi dò: “Mẹ, mẹ không có vấn đề gì về tim mạch chứ ạ?”

Tần Bối Bối nghĩ đến chuyện tiếp theo đây con trai có thể nói, vẻ mặt có phần phức tạp, “Mẹ sợ con nói ra rồi sẽ có vấn đề luôn đấy.”

Lục Chiêu do dự một lúc rồi vẫn chậm rãi mở miệng quyết định thẳng thắn với gia đình: “Mẹ, con xin lỗi.”

Tần Bối Bối không ngờ ngày này vẫn đến, bà thở dài một cái: “Lục Chiêu, con thật sự nghĩ kỹ rồi?”

“Nghĩ kỹ rồi ạ.” Lục Chiêu lại dập dầu với quý bà Tần Bối Bối nhà hắn một cái, “Mẹ, không phải mẹ vẫn luôn thích U U sao? Sau này —“

Thật ra Lục Chiêu muốn nói thế này, “Sau này con và U U sẽ hiếu thuận với mẹ”, kết quả còn chưa nói ra đã bị Tần Bối Bối cắt lời: “U U người ta dựa vào đâu mà hiếu thuận với bố mẹ thay con?! Con có biết xấu hổ hay không hả!”

Lục Nhượng về đến nhà bị cảnh tượng trước mắt làm cho hết hồn, ông nhìn vợ rồi lại nhìn con trai, như đã đoán được chuyện gì xảy ra, vẻ mặt cũng rất phức tạp, “Lục Chiêu, con nghĩ kỹ thật rồi hả?”

Tuy lời bố mẹ nói cũng theo phản ứng tự nhiên thật, nhưng Lục Chiêu cứ thấy là lạ chỗ nào, nhưng hắn vẫn gật đầu, “Bố, mẹ, con thật sự nghĩ kỹ rồi, con thích Lộc Thời Ngộ, là kiểu thích mà muốn ra nước ngoài lấy giấy chứng nhận kết hôn với em ấy.”

Vẻ mặt Tần Bối Bối còn kinh ngạc hơn cả vừa rồi, bà không thể tin nổi hỏi: “Nên là không phải con muốn đi tu hả?”

Lần này đến lượt Lục Chiêu bối rối, “Con… con nói muốn đi tu lúc nào?”

Lục Nhượng thở phào nhẹ nhõm, “Cái chuyện yêu đương này có phải chuyện gì mất mặt đâu hả, sao không nói sớm!” Làm hại vợ ông rầu rĩ gầy đi mất mấy cân.

Từ lúc Lục Chiêu nói với Tần Bối Bối rằng sau này hắn sẽ không có con, trong đầu Tần Bối Bối đã nghĩ ra đủ loại khả năng.

Một lần tình cờ nghe Lục Nhượng nói giờ đi tu cũng cần yêu cầu trình độ học vấn mà Tần Bối Bối giật mình, đau lòng ôm đầu nói với chồng, “Lục Chiêu nhà ta có thể… có suy nghĩ đó đấy.”

Tần Bối Bối kể lại chuyện khác thường gần đây của Lục Chiêu cho Lục Nhượng nghe, hai vợ chồng vì thế mà buồn mấy ngày trời, thật sự không nghĩ ra nổi sao Lục Chiêu mới học Đại học năm thứ Hai mà đã nhìn thấu hồng trần muốn xuất gia.

Sinh viên đại học gặp áp lực lớn vậy sao?

Lục Chiêu vẫn chưa thể tin được mình lại come out dễ dàng như vậy, phải biết là hắn đã chuẩn bị tinh thần bị đánh mấy trận rồi đó.

“Bố, mẹ, hai người thật sự không phản đối sao ạ?”

Tần Bối Bối như có vẻ ngờ vực: “Sao lại phải phản đối?” Sau này có thêm một cậu con trai ngoan nữa, chẳng phải hời quá rồi sao!

“Bởi vì con và U U đều là con trai.” Lục Chiêu quyết định nói một lần cho rõ ràng: “Chuyện này đồng nghĩ với việc sau này con sẽ không có con cái.”

Dù sao hắn sẽ không tìm bạn gái, cũng sẽ không tìm người mang thai hộ, nhà họ Lục bọn họ sẽ không có đời sau nữa rồi.

Lục Nhượng trả lời thay vợ: “Đó là việc của con, có liên quan gì đến bố mẹ đâu?”

Tần Bối Bối kiên nhẫn giải thích: “Lục Chiêu, điều đầu tiên con là một cá thể độc lập, sau đó mới là con của bố mẹ, bố mẹ sinh ra con nuôi nấng con không phải vì để hoàn thành nhiệm vụ nối dõi tông đường, mà vì mẹ và bố con cảm thấy bản thân có đủ khả năng nuôi dưỡng một đứa trẻ và cũng đã sẵn sàng làm cha làm mẹ.”

“Còn việc con thích con trai hay con gái, kết hôn hay sống độc thân, đó đều là lựa chọn của chính con, bố mẹ cũng không thể bên con cả đời được, giờ con đã trưởng thành rồi, có thể tự quyết định con đường phải đi sau này.”

Nhưng Tần Bối Bối cảm thấy vẫn phải dặn dò một câu: “Nhưng có một điểm này, con phải là một người đàn ông có trách nhiệm, biết chưa?”

Lục Chiêu trịnh trọng gật đầu, “Con biết ạ. Bố, mẹ, con cảm ơn hai người.”

Lúc này Lục Nhượng mở ngăn kéo, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, “Này, đây là sính lễ bố với mẹ đã chuẩn bị cho con, đưa sớm đấy nhé. Sau này bớt quấy rầy thế giới hai người của bố mẹ đi.”

Lục Chiêu: “…”