U U Lục Minh

Chương 3: Không được học theo anh trai



Edit: Cháo

Ấy thế nhưng bạn nhỏ Lộc Thời Ngộ lại nói rất kiên định đâu ra đấy: “Cô Uyển Uyển, là con đá cậu ấy, con đá cậu ấy thật đó.”

Nhóc béo khóc nói: “Cậu nói dối! Mẹ nói, nói dối sẽ… dài, mũi sẽ dài ra! Cậu nói dối… mũi cậu sẽ dài ra!”

Tuy Lục Chiêu là quỷ gây họa, nhưng nhóc là quỷ gây họa dám làm dám chịu.

Lục Chiêu dám làm dám chịu nhìn về phía cô giáo trẻ tuổi: “Cô ơi, chính con đá nó, ai bảo nó đánh em trai con! Con phải đánh nó!” Tên béo này đẩy U U, còn dám nói U U bị câm, U U đâu có thế!

Lục Chiêu nói rồi nhìn về phía nhóc béo, “Mũi mi mới dài, mi là quái thú mũi dài! Mai Ultraman sẽ tới tiêu diệt mi!”

Nhóc béo nghe thế khóc càng tợn hơn.

Một cô giáo khác vội đưa nhóc ta qua chỗ khác dỗ dành.

Em trai?

Cô Uyển Uyển ngẩn ra.

Đâu có nghe nói nhóc quỷ này có em trai đâu nhỉ?

Chẳng lẽ bạn nhỏ U U ngoan ngoãn hiểu chuyện đều là giả, thật ra bé cũng là một ác ma nhỏ?

Xế chiều tan học hôm đó, mẹ của Lục Chiêu lại lại lại bị cô giáo giữ lại.

Cô giáo hai lớp đã điều tra rõ chuyện xảy ra, hai đứa trẻ cũng đã xin lỗi nhau rồi, nhưng cô giáo vẫn cảm thấy nên nói chuyện với phụ huynh bọn trẻ một chút, tuy trước kia Lục Chiêu nghịch ngợm thật nhưng cho tới giờ chưa từng đánh nhau với bạn nào cả.

Lần này thế mà lại bắt nạt em lớp nhỏ hơn, tính chất sự việc không giống trước kia.

Lúc cô giáo nói chuyện với mẹ của bạn nhỏ Lục Chiêu, chị cũng vừa đón bạn nhỏ Lộc Thời Ngộ xong.

Chẳng lẽ là anh em thật?

Cô chủ nhiệm lớp của Lục Chiêu kể chuyện xảy ra hôm nay với mẹ Lục Chiêu một lần, quý bà Tần Bối Bối ra tay nhéo tai con trai mình, “Quỷ con gây họa này! Chẳng cho mẹ bớt lo được chút nào cả.”

Sau khi dạy dỗ con trai, quý bà Tần Bối Bối hơi xấu hổ nói: “Ngại với cô giáo Thanh Thanh quá, lại gây phiền phức cho cô rồi, về nhà tôi nhất định sẽ giáo dục thằng bé!”

Lúc đón U U Tần Bối Bối đã xin lỗi với phụ huynh của bé lớp nhỏ kia, cũng may phụ huynh người ta tốt tính, lại nghe nói con nhà mình hỏi con người ta có phải bị câm không rồi còn đẩy con người ta trước, cảm thấy con nhà mình cũng có lỗi nên không so đo gì cả.

Với lại, trẻ con tranh cãi ầm ĩ với nhau cũng là chuyện bình thường.

Đối với chuyện này Tần Bối Bối đã sớm chẳng thấy lạ gì, phải biết rằng, thằng quỷ con nhà chị cứ mỗi lần đụng đến chuyện của U U là như bị mất não vậy.

Lấy chuyện U U đến bệnh viện tiêm để nói đi, cứ giao mùa là U U rất dễ bị ốm, vừa chớm bệnh là phải vào viện tiêm.

Trong lần đầu tiên Tần Bối Bối dẫn con trai đến bệnh viện thăm U U thì chị y tá đang tiêm cho Lộc Thời Ngộ.

Có điều chị y tá trẻ tuổi là sinh viên thực tập, tiêm hai lần mà không vào được, sau đó Tần Bối Bối thấy thằng con nhà mình nháo nhào kêu lên: “Chị gái xấu xa này bắt nạt U U! Mẹ, chị ta là người xấu, con phải báo chú cảnh sát bắt chị ta đi!” Lục Chiêu từng tiêm rồi, nhóc nhớ rõ chỉ tiêm một phát là được.

Tần Bối Bối: “…” Lúng túng quá rồi.

Vẫn là bạn nhỏ Lộc Thời Ngộ hiểu chuyện, không rơi lấy giọt nước mắt nào, còn an ủi Lục Chiêu, “Anh Tinh Tinh, không đau… U U không đau chút nào.”

Tần Bối Bối ôm con trai giải thích: “Chị gái chưa quen thôi, không phải cố ý đâu, chúng ta phải tin chị ấy, có được không?”

Nào biết Lục Chiêu lại vươn cánh tay nhỏ ra, hỏi mẹ: “Vậy chị ấy có thể tiêm tay con trước không.”

Lục Chiêu từng học đập bóng ở nhà trẻ, lúc mới bắt đầu nhóc không đập được, mẹ nói rằng, Tinh Tinh luyện tập mấy lần là sẽ đập được!

Nhưng Lục Chiêu không muốn chị y tá luyện tập trên tay của U U, nhóc cao hơn U U còn là anh trai của U U, nhóc muốn chị y tá dùng tay mình để tập, nhóc không muốn U U bị tiêm nhiều lần.

May mà lần thứ ba rốt cục cũng thành công, chị y tá có hơi xấu hổ nói xin lỗi với phụ huynh U U, Thời Ngữ Đồng còn phải an ủi lại cô gái: “Không sao đâu, U U nhà chúng tôi là một cậu bé dũng cảm.”

Tần Bối Bối chọc chọc con trai mình, Lục Chiêu ngầu đét nói: “Xin lỗi chị ạ.” Vừa nãy mẹ nói như vậy là không lễ phép, hơn nữa chị ấy cũng không cố ý.

Nhưng nói xong lại bổ sung một câu: “Nhưng lần sau chị có thể tiêm em trước không, em không sợ đau đâu.”

Còn cả chuyện hâm dở uống thuốc bắc thay U U của thằng con ngốc nhà mình nữa.

Có một đoạn thời gian U U uống thuốc bắc điều dưỡng cơ thể, thuốc bắc vừa đắng vừa khó ngửi, mặc dù U U uống thuốc rất ngoan, nhưng mỗi lần uống là chân mày đều nhăn tít lại.

Vì vậy Tinh Tinh lén uống thay U U, may mà bị người lớn phát hiện ra ngay lần đầu tiên, Tần Bối Bối phải giải thích rất lâu mới làm thằng con ngốc nhà mình hiểu được không phải chuyện gì cũng có thể làm giúp em trai.

Lại nói trên đường từ nhà trẻ về nhà, Lộc Thời Ngộ chủ động ôm trách nhiệm: “Bác đừng mắng anh Tinh Tinh, anh Tinh Tinh vì bảo vệ con nên mới đá bạn số 10.”

“Hơn nữa anh Tinh Tinh chỉ đá nhẹ cậu ấy một cái thôi, không dùng sức tí nào.”

Bạn số 10 chính là cậu bé bị Lục Chiêu đá kia.

Tần Bối Bối cũng biết chuyện đánh số ở nhà trẻ, nhưng chị không ngờ U U lại không nhớ bạn học bằng tên.

Chị bị dáng vẻ nghiêm túc của Lộc Thời Ngộ chọc cười, “Bác không giận, nhưng đánh bạn là không đúng, U U không nên học theo anh Tinh Tinh nhé.”

Lục Chiêu ở bên đứng cùng chiến tuyến với mẹ mình, nghiêm túc giáo dục nói: “Đúng thế, U U đừng học đánh nhau như anh Tinh Tinh, nhưng U U yên tâm, nếu có bạn nào bắt nạt em, anh Tinh Tinh sẽ giúp em dạy dỗ nó!”

Tần Bối Bối: “…” Anh Lục nói đúng, thằng nhóc này đúng là thiếu đánh mà!

Từ lúc U U lên nhà trẻ, ngày nào hai đứa bé cũng đi học tan học cùng nhau, có lúc là bố mẹ Lục đón, có lúc là ba mẹ Lộc đón.

Ngay cả cô giáo nhà trẻ cũng nói: “Quan hệ giữa hai nhà tốt thật đấy.”

Không chỉ cha mẹ hai bên có mối quan hệ tốt đẹp mà mối quan hệ giữa hai đứa bé còn tốt hơn.

Bạn nhỏ Lộc Thời Ngộ bị dị ứng với xoài, có lần nhà trẻ làm bánh sữa chua xoài, Lục Chiêu chỉ ăn một miếng rồi lập tức đặt xuống chạy từ tầng ba xuống lớp Mầm ở tầng một, chỉ để nói với Lộc Thời Ngộ rằng không được được bánh xoài.

Lộc Thời Ngộ là một em bé hiểu chuyện, “Biết rồi ạ anh Tinh Tinh, em không ăn.”

Lục Chiêu trộm mang bánh dâu tây từ nhà đến đưa cho Lộc Thời Ngộ: “U U, em ăn cái này đi! Bánh dâu tây ăn ngon hơn bánh xoài nhiều!”

Bạn nhỏ ngồi kế bên nhìn mà hâm mộ.

Nhưng thời gian đi chung về chung vui vẻ này chỉ ngắn ngủi có một năm.

Bởi vì lúc Lộc Thời Ngộ lên lớp Chồi thì Lục Chiêu cũng lên lớp Một rồi, hai đứa trẻ không thể học chung trường nữa.

Sau khi biết mình không thể học chung với Lộc Thời Ngộ nữa, Lục Chiêu ở nhà vừa khóc vừa làm ầm lên: “Con không lên lớp Một đâu, con muốn học tiếp lớp Lá, thơ cổ cô Thanh Thanh dạy con vẫn chưa nhớ, con muốn học lại.”

Lục Nhượng có hơi ghét bỏ thằng con khóc lóc nằm ăn vạ trên đất này, nghi ngờ không biết có phải ôm nhầm con ở bệnh viện rồi hay không.

Nhưng khi nhìn gương mặt có bảy tám phần tương tự mình đây, không thể không chấp nhận thực tế tàn khốc.

Anh cười nhạo nói một cách vô tình: “Có học lại một năm con cũng không nhớ nổi đâu.” Nào chỉ có thơ cổ, thằng ngốc này cũng học toán rất tệ, đến giờ mà cộng trừ trong phạm vi mười vẫn còn phải xòe tay đếm kia kìa.

Anh và vợ đều là sinh viên xuất sắc, chẳng biết IQ của thằng nhỏ này giống ai nữa.

Nào ngờ những lời này chính là điều Lục Chiêu mong muốn, nhóc không khóc cũng không quậy nữa, lập tức đứng dậy đàm phán với bố ruột mình: “Vậy thì học hai năm.” Như vậy nhóc có thể cùng lên Tiểu học với U U rồi.

Lục Nhượng không nể nang gì mà cự tuyệt: “Không được! Bây giờ đi tắm nhanh, tắm xong đi ngủ.”

Lục Chiêu lại làm loạn một hồi, nhưng bố nhóc cũng chẳng quan tâm nữa.

Kế hoạch thất bại, nhóc quyết định đổi cách khác.