Uế Sinh

Chương 11



Trương Dẫn Tố nghe thấy tiếng nước. Như tiếng sóng xa hòa cùng tiếng gió dội lên từ biển dưới chân núi Sở.

Tiếng nước ngày càng gần, là tiếng mưa rơi vào trong tai. Y như hạt giống co mình dưới đất bị nước mưa đánh thức.

Nhưng không phải.

Nước mưa chạm vào y, rơi trên mặt y. Trương Dẫn Tố khó nhọc tỉnh lại, y cảm giác như mình bị bọc trong tấm lưới, chậm rãi kéo lên khỏi bùn đất.

Mưa còn đang rơi, y được kéo ra khỏi cái hố be bét máu thịt, vết thương trên ngực vẫn còn chảy máu… Thanh kiếm kia đâm phải đồng tiền Tử Lôi trên ngực y nên lệch đi một tấc, tránh khỏi tâm mạch, không gây ra vết thương trí mạng.

Tuy vậy, mất máu vẫn khiến y mê man, cơ thể mất dần độ ấm. Chi mảnh màu đen kéo y ra ngoài xong cũng rất yếu, nằm bẹp dưới đất nhúc nhích.

Là Liễu Chí cứu y.

Nhưng phải dùng một vài cách đặc biệt thì thứ ô uế này mới có thể rời khỏi Liễu phủ, không có Trương Dẫn Tố giúp đỡ, nó ra ngoài bằng cách nào?

Y gắng gượng mở mắt nhìn, bóng đen kia bị kéo thành một sợi mải rất dài, vươn từ phía Liễu phủ tới đây… Nó đứng ở Liễu phủ, liều mình vươn dài về phía y bị tấn công.

May mà nơi này không quá xa Liễu phủ, nó cảm nhận được nguy hiểm còn có thể tới cứu y. Nếu xa thêm chút nữa thì Trương Dẫn Tố sẽ chết ngạt dưới hố thật mất.

Nó đang định lên tiếng, song thấy cái hố chôn người kia thì sững lại hồi lâu. Thứ ô uế xưa nay không sợ trời không sợ đất, lúc này, Liễu Chí lại sợ hãi nhìn cái hố.

Nó khiến Liễu Chí nhớ lại một vài cảm giác, một cảm giác tuyệt vọng từ rất lâu về trước.



Đêm nay, Xuân Y và A Phiếm ở lại dịch trạm, định bụng sớm mai sẽ lên đường về núi Sở.

A Phiếm gảy đàn bát giác một lúc, dây đàn hơi cũ, đến lúc đổi dây chỉnh âm rồi.

Hai người ngồi trong phòng nghe tiếng mưa bên ngoài, trò chuyện một lát. Xuân Y vẫn thế, tuy không nói ra nhưng trong lòng vẫn lo Trương Dẫn Tố sẽ đòi người về.

A Phiếm bật cười: Khi công tử ở trên núi, tiên sinh cũng “chăm sóc” công tử nhiều mà.

Xuân Y: Tất nhiên phải “chăm sóc” rồi… Gia thế của nó tốt, tốt hơn ta không biết bao nhiêu lần. Vừa vào đạo Xá Uy đã nhắm tới chức chưởng môn, như thể không thể không giao chức chưởng môn cho nó vậy.

Xuân Y: Sau này sư tôn truyền lại cho ta. Phụng Tuyết bèn xuống núi.

A Phiếm: Tiên sinh là sư huynh, làm chưởng môn là đúng.

Xuân Y: Đạo Xá Uy không có quy định giao quyền chưởng môn cho đại đệ tử.

Nên là chính hắn cũng không rõ tại sao năm đó mình lại lên làm chưởng môn mà không phải Trương Dẫn Tố, trở thành quốc sư, từ một đứa trẻ mồ côi bước thẳng lên trời.

A Phiếm: Nếu tiên sinh không rõ, sao không hỏi thẳng tiền chưởng môn?

Xuân Y nhìn ra màn mưa đêm. Sau khi sư tôn giao quyền chưởng môn thì đi khắp nơi ngao du, bặt vô âm tín. Dù hắn muốn hỏi cũng khó mà hỏi được.

A Phiếm: Trước kia khi ta bị đuổi khỏi Trương phủ, lang bạt khắp nơi. Công tử đã vẽ chân dung của ta, nhờ rất nhiều người tìm ta trong thành.

Xuân Y không đáp. Một lát sau, hắn bỗng đứng dậy, sang thư phòng ở đầu kia hành lang lấy bút mực.

A Phiếm nghĩ hắn muốn vẽ tranh sư phụ nhờ người tìm: Tiên sinh vẫn nhớ mặt mũi sư phụ sao?

Xuân Y: Ta không vẽ ông ta. Vẽ ngươi.

Hắn ra ngoài. Căn phòng trở lại yên tĩnh.

A Phiếm khẽ thở dài, khép cửa giấy lại, ngồi bên cửa sổ thay dân cho đàn bát giác.

Tiếng sấm chợt rạch ngang trời, chiếu sáng bóng người bên ngoài cửa giấy. A Phiếm ngồi, hắn đứng, hai bên chỉ cách một tờ giấy.



Trương Dẫn Tố gắng gượng cầm máu, Liễu Chí ở trong tay áo chỉ đường cho y. Nó có thể lần theo dấu vết của đám người kia trong đêm mưa, chỉ cần bám theo là sẽ biết kẻ nào phái họ tới.

Liễu Chí: Không phải là chủ của ngươi chứ?

Trương Dẫn Tố không có sức nói chuyện… Nếu Lý Dung muốn giết y thì đâu cần ra tay âm thầm như thế, tìm đại một cái cớ lôi ra ngoài chém là được.

Liễu Chí: Sư huynh ngươi! Đúng không! Tên quái gở kia đó!

Trương Dẫn Tố: Huynh ấy nào có chuyện thẳng tay giết ta, sẽ chỉ khiến ta sống không được chết chẳng xong.

Liễu Chí: …Sao kẻ thù của ngươi đều đáng sợ thế?

Trương Dẫn Tố: Ta gây thù chuốc oán là vì ai hả?

Liễu Chí cười ré lên: Vì ta, vì ta, ta, ta!

Họ lần theo dọc đường, không ngờ ngày càng gần Liễu phủ, chẳng mấy Liễu Chí đã không cần nhờ Trương Dẫn Tố nữa mà có thể tự hành động.

Dự cảm bất an chợt dâng lên… Chẳng lẽ những kẻ áo đen đó không chỉ có một mục tiêu? Chúng tấn công Trương Dẫn Tố xong thì đến Liễu phủ?

Đột nhiên, Liễu Chí cảm nhận được đám người kia dừng lại ở cổng sau.

Lão quản gia của phủ ở cửa sau, đang mở cửa. Hai người tưởng rằng lão gặp nguy hiểm bèn xông thẳng tới… Sau đó, họ bắt gặp cảnh quản gia đang đưa tiền cho những người kia.

Quản gia cũng không ngờ Liễu công tử và Trương công tử đã chết xuất hiện cùng nhau, lão há hốc miệng; chỉ có thể ngẩng đầu nhìn hành lang, hỏi ý chủ nhân.

Trên hành lang sáng trưng, Liễu Thừa tướng mặc đồ tang kinh ngạc nhìn về phía này. Trương Dẫn Tố hiểu rồi, kẻ tấn công y là do ông ta thuê.

Chưa chắc Liễu Chí đã biết hết chuyện trong nhà này. Quản gia theo Thừa tướng lâu năm, chủ tớ với nhau chỉ cần đôi ba câu là vạch xong kế hoạch, dù nó có nghe thấy cũng chẳng nghĩ ra được gì.

Liễu Thừa tướng chỉ về phía Trương Dẫn Tố. Đám người kia lập tức tấn công y, muốn giết y lần nữa.

Trương Dẫn Tố cũng không khách sáo, kéo “Liễu Chí” chắn trước mặt: …Tại sao?

Liễu Thừa tướng: Ta biết cậu là người của Ngự hoàng, biết cậu và Xuân Y đến Liễu gia điều tra cái gì. Ta đã định mặc kệ các cậu rồi…

Liễu Thừa tướng: Nhưng Nam Phật đã chết, chết một cách khó hiểu. Chắc chắn cậu cũng có liên can, ta không hơi đâu điều tra gốc gác quan hệ trong chuyện này, cậu hay Xuân Y quốc sư đều phải chết cùng Nam Phật.

…Không chỉ Trương Dẫn Tố, ông ta còn thuê sát thủ đến dịch trạm giết Xuân Y.

Y đang suy nghĩ, Liễu Chí đã buột miệng nói trước: Cha, tỷ tỷ chưa chết.

Liễu Thừa tướng không hiểu ý gì. Nhưng Trương Dẫn Tố nói tiếp: Liễu công tử biết Nam Phật tiểu thư không muốn đợi ban hôn vào cung nên đã tìm ít thuốc lạ, cho tiểu thư giả chết, đợi Ngự hoàng bỏ việc ban hôn sẽ giúp tiểu thư sống lại.

Sắc mặt của Thừa tướng vô cùng phức tạp, ông ta đăm đăm nhìn Liễu Chí, muốn nói lại thôi.

Sau đó, ông lão ngất xỉu.



Đàn bát giác nằm dưới đất, gãy mất một đoạn.

Khi Xuân Y quay về thì trông thấy một người nằm dưới đất, cổ quấn một sợi dây đàn cũ, đã tắt thở; bên cạnh là một người đang ngồi thong thả vuốt dây đàn mới.

Xuân Y: Ờm… Chẳng lẽ sư đệ của ta không nhịn được ta nữa nên quyết định giết người?

A Phiếm khẽ cười: Nếu công tử sát phạt quyết đoán như thế thì e rằng tiên sinh không dễ dàng trở thành chưởng môn vậy đâu.

Xuân Y nhìn người bị A Phiếm siết chết kia: Cũng phải, nếu là nó làm thì chắc chắn phải là giết ta, không làm gì ngươi đâu.

A Phiếm: Ta đi gọi ngỗ tác đến kiểm tra thân phận người này nhé?

Xuân Y: Không cần, không quan trọng. Lại đây, ta mang giấy bút tới rồi, chúng ta vẽ chân dung.

Mưa to đã tạnh. Ánh trăng treo ngoài trời đêm.

Thị vệ kéo thi thể ra ngoài, hai người ngồi trên hành lang được dọn dẹp sạch sẽ, bắt đầu vẽ chân dung.



Đêm khuya khoắt, Lý Dung đi thăm Lý Miên bị cầm tù.

Người nọ gầy yếu tiều tụy hơn, đang ngồi tựa bên cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn cơn mưa vừa tạnh.

Ban đầu không ai lên tiếng. Lâu sau, Lý Dung bất chợt nói: Liễu Ô chết bệnh rồi.

Lý Miên nghĩ mãi, mới nhớ ra Liễu Ô là ai.

Liễu Nam Phật, con gái Thừa tướng, từng là tài nữ nổi danh thiên hạ…

Lý Miên: Con và con bé, cả đứa bé Dương gia kia nữa… từng cùng chơi ngày nhỏ.

Lý Dung: Ban đầu hay chơi cùng nhau. Nhưng sau này ông biết, không cho họ chơi cùng trẫm nữa.

Lý Miên: Vì con phải học rất nhiều thứ.

Lý Dung: Không, mà trẫm thích gì, ông sẽ không cho trẫm.

Dưới ánh mắt tỏ mờ, Lý Miên quay lại, ánh mắt tối tăm xen lẫn nụ cười bất lực.

Lý Miên: Con nghĩ vậy ư? Nên mới hận ta như thế.

Lý Dung: Ông không cho trẫm thích ai, thích thứ gì cả. Không cho trẫm làm việc gì ngoài quy định của mình, không cho trẫm nói gì thừa thãi, không cho cười…

Lý Miên: Phải.

Lý Dung: Trẫm rất hận ngươi. Nên khi trẫm phát hiện có thể đánh trả, trẫm không nhịn được nữa.

Lý Miên không nhìn hắn nữa, giơ tay quệt bụi trên song cửa.

Lý Miên: Tại sao không giết ta? Tội danh dễ tìm lắm, ta nào phải kẻ trong sạch gì.

Sự im lặng xâm chiếm lãnh cung lần nữa. Gió đêm vờn quay tán cây, rũ nước mưa rơi xuống.

Lý Dung: …Vì trẫm phát hiện, ông đúng.

Nói xong, hắn đứng dậy định rời đi; ngay trước khi ra khỏi cổng cung thì Lý Miên gọi hắn lại.

Lý Miên: Ban đầu con định làm gì? Con không thể cưới Liễu Ô vì không muốn thế lực của Thừa tướng mạnh hơn; nếu muốn cưới Liễu Ô thì phải tìm một tội danh, suy yếu thế lực của Thừa tướng trước.

Lý Dung: …Liễu Ô đã chết rồi.

Lý Miên: Đúng, nên con không định làm yếu thế lực của Thừa tướng nữa?

Lý Dung: Liễu Ô, đã chết, rồi.

Lý Miên: Nên Thừa tướng không hề gì. Nếu Thừa tướng giết con gái bảo vệ mình thì sao?

Lý Dung: …Lão rất thương các con của thê tử đã mất, không đến nỗi ấy.

Lý Miên: Hổ dữ cũng ăn thịt con. Nhưng nếu lão không phải hổ dữ, cũng có lẽ cái chết của Liễu Ô chỉ là một hiện tượng.

Lý Miên: Con… đã thấy thi thể chưa?



Dương Kích và Thừa tướng đứng trước “thi thể” Liễu Ô, sửng sốt nhìn cô khôi phục nhịp thở.

Sau khi Liễu Ô chết, ca ca Dương Quan mới cho phép hắn đến đưa tang. Nửa đêm vừa tới Liễu phủ, Thừa tướng đã dẫn hắn đến phòng linh cữu một mình… Thi thể của Liễu Ô ở đó, Trương Dẫn Tố và Liễu Chí đứng bên cạnh.

Sau khi mấy người lặp đi lặp lại nhắc hắn “tuyệt đối không nói chuyện mình thấy ra ngoài”, Thừa tướng mới dẫn hắn đến chỗ con gái. Sau đó, Liễu Ô “chết rồi” sống lại.

Trương Dẫn Tố: Đây là cách duy nhất để vừa bảo vệ Liễu phủ, vừa tác thành cho tướng quân và tiểu thư.

Liễu Thừa tướng nhìn Dương Kích, giờ khắc này, một người khôn ngoan như hắn cũng không nói nên lời. Giờ ông mới biết, con gái mình có tình riêng với nhị công tử Dương gia.

Trương Dẫn Tố: Chỉ có một cơ hội này thôi… Chúng ta sẽ lấy cớ tang lễ đưa Nam Phật tiểu thư ra khỏi thành, rời khỏi đây cùng tướng quân, từ nay về sau mai danh ẩn tích.

Trương Dẫn Tố: Dương tướng quân có bằng lòng buông hết vinh nhục công huân, thay thân đổi phận hay không?

Dương Kích im lặng gật đầu.

Trương Dẫn Tố: Vậy… Thừa tướng có bằng lòng tác thành không?

Đây mới là mấu chốt, nếu phụ thân không chịu tác thành thì kế hoạch này không thành công được.

Dưới ánh nến, ông lão lặng lẽ nhìn khuôn mặt từ từ hồng hào trở lại của con gái.

Liễu Thừa tướng: Dù có chết ta cũng đưa nó đi bằng được.