Uế Sinh

Chương 3



Sáng sớm khi ra ngoài, Trương Dẫn Tố lấy giấy lá liễu gói đồng xu Tử Lôi kia lại. Lá liễu là thứ chí âm, có thể tạm ngăn cách thanh uy của đạo gia.

Y có thể tạm thấy được hình dáng Liễu Chí dùng để mê hoặc người khác, Liễu Chí trong hình người đúng là như vậy, trông ốm bệnh, không hay nói chuyện. Mấy người hầu già trong phủ đều biết Liễu công tử yếu ớt bẩm sinh, thầy thuốc nói không sống nổi mấy năm.

Một đêm nào đó năm Liễu Chí ba tuổi từng đổ cơn bệnh nặng, nặng tới mức suýt chết. Phu nhân Thừa tướng ôm con khóc đứt ruột đứt gan, thậm chí Thừa tướng còn sai người chuẩn bị hậu sự cho công tử rồi.

Có lẽ vì tình mẫu tử cảm động trời đất, công tử đã vượt qua đêm đó. Từ đó về sau, tuy lúc nào trông cũng yếu bệnh nhưng chưa từng ốm nặng lần nào.

Trương Dẫn Tố ghi lại hết tất cả những chuyện này, truyền tin vào cung hằng ngày. Chẳng qua thứ y cần tra thật sự vẫn là việc người trong triều thông đồng với địch, bán bố trí những điểm giao thông quan trọng ở biên quan cho bộ tộc Đào thị, khiến đại quân thất bại.

Ngự hoàng kế vị khi còn trẻ, Thừa tướng là kẻ gian xảo. Sự kết hợp này hệt như trong nhiều câu chuyện dân gian tiền triều vậy, trong câu chuyện luôn có một khâm sai trẻ tuổi điều tra thay Ngự hoàng, cuối cùng diệt trừ tận gốc những kẻ gian thần kia.

Thực tế, trước Trương Dẫn Tố, Ngự hoàng Lý Dung từng phái năm mật sứ tâm phúc đi điều tra rồi.

Cả năm đều chết bất đắc kỳ tử.

Liễu Chí lại chui ra từ vạt áo, nhìn lá thư y viết cho Ngự hoàng: Ngươi lại viết gì đấy?

Trương Dẫn Tố: Báo cáo lại Ngự hoàng, Liễu phủ không việc gì.

…Thực chất trên đó viết “Liễu phủ có thứ yêu tà dơ bẩn ẩn náu, phải cẩn thận”. Chẳng qua y viết bằng lỗi chữ thảo, Liễu Chí biết được vài chữ, nhưng không đọc được thể chữ này.

Nói sao nhỉ? Dễ lừa đến lạ.

Đến lầu Bắc làm bộ dạy dỗ một hồi, Trương Dẫn Tố bảo nó chép sách ba mươi lần. Mấy cái chi kia nghe thế thì không vui, lật tung hết bàn ghế trong phòng lên hăm dọa y: Ngươi coi mình là tiên sinh dạy học thật à?

Trương Dẫn Tố ngồi xuống, bình thản ăn sáng: Ta cũng có thể bẩm báo lên Ngự hoàng, nói đã điều tra ra bằng chứng Liễu phủ thông đồng với địch.

Liễu Chí không đồng tình: Ngươi dám lừa cả thượng cấp ư? Nói vậy là vu oan cho Thừa tướng.

Trương Dẫn Tố bắt nó chép bài “Lật tổ”. Liễu Chí hơi đâu mà đọc thật, mấy cái chi quấn năm, sáu cây bút cùng viết.

Trương Dẫn Tố nghĩ, may mà thứ bẩn thỉu này dễ lừa. Nếu gặp Liễu Thừa tướng thêm vài lần, có khi y đã bị vạch trần rồi.

Trương Dẫn Tố xuất thân danh môn nho học, nhưng y được đưa lên núi Sở từ nhỏ, bái đạo Xá Uy, tinh thông cả nho lẫn đạo.

Phụ thân muốn cược hết cả vào y, nếu có thể lấy được vị trí Thiên sư đời tiếp theo của đạo Xá Uy nhờ thân phận này thì y có thể lên hàng Quốc sư; còn nếu không thì có thân phận đạo Xá Uy ở đó, con đường làm quan cũng rộng mở.

Nay vị trí Thiên sử chưởng môn của đạo Xá Uy đã là sư huynh của y. Thấy y không thể làm Quốc sư, gia tộc bèn lệnh y xuống núi, vào triều làm quan.

Trương Dẫn Tố thấy rõ tình hình trong triều. Ngự hoàng còn trẻ, Thừa tướng căn dày cơ vững, tương lai mai này khó mà lường trước được, tất nhiên hai bên sẽ tranh đấu sống còn.

Nếu có thể hạ bệ Thừa tướng bằng tội danh thông đồng với địch, Ngự hoàng sẽ chẳng cần biết chứng cứ là thật hay giả. Chi bằng bảo rằng hắn hy vọng Trương Dẫn Tố “thấu hiểu lòng vua”, thẳng tay làm dứt khoát chuyện này.

Còn việc có thấu hiểu lòng vua hay không, Trương Dẫn Tố tự có quyết định của mình.

Trên đầu ba thước có thần linh, lôi đình trên cao, vạn ác còn đó.



Liễu Thừa tướng mời Trương tiên sinh đi uống trà. Hôm nay là ngày nghỉ, không cần dạy.

Trương Dẫn Tố pha trà cho đại nhân, Thừa tướng hỏi thăm tình hình của cha Trương, Trường tiên sinh đều đối đáp ổn thỏa. Đường làm quan của cha Trương không thuận lợi, đã cáo lão về hưu từ lâu. Liễu Thừa tướng nói: Hẳn ông ấy rất coi trọng ở cậu, mong cậu sau này làm quan cao.

Liễu Thừa tướng nói: Ta mời cậu tới nhà dạy học cho đứa con không nên thân của ta, thiết nghĩ cũng không thể để cậu chỉ làm một tiên sinh dạy học được.

Trương Dẫn Tố dâng trà hai tay, Thừa tướng nhận trà, rất hài lòng với chén trà này: Lão phu hiểu, ta trông cậu cũng rất vừa ý, hãy cứ bầu bạn với công tử đi, mai này nó vào triều sẽ không quên cậu đâu.

Y mỉm cười đáp lại, hiểu rõ Liễu Thừa tướng làm vậy là đang lấy lòng giúp Liễu Chí. Y bưng chén trà lên, song bỗng thấy màu máu lan ra trong chén trà, một con mắt nổi lên nhe răng cười với y.

Vô vị.

Trò đùa dài của Liễu Chí không dọa được y, y đổ chén máu, rót lại chén trà khác.

Y đi qua sân, mấy chi mảnh kia cũng bám theo, chúng luồn lách dưới bóng của những bụi hoa tường vi. Liễu Chí: Ngươi định ở nhà ta bao lâu?

Trương Dẫn Tố: Điều tra xong sẽ đi. Ta có phải người nhà ngươi đâu.

Miệng chó của Liễu Chí nào nhả được ngà voi: Biết đâu cha ta hứng lên lại gả tỷ tỷ ta cho ngươi đấy.

Trương Dẫn Tố: Nam Phật tiểu thư phải đợi người trên ban hôn.

Liễu Chí: Biết đâu bên trên hứng lên…

Trương Dẫn Tố ngắt lời hắn: Ngươi mong Liễu Ô lấy chồng lắm à?

Mấy thị nữ đi ngang qua vườn hoa, trông thấy Trương tiên sinh và Liễu công tử đang đi với nhau yên lành, đột nhiên Trương tiên sinh ngã ra đất, như bị thứ này quấn chân vậy.



Khi đêm khuya vắng vẻ, y lại nghe thấy tiếng gió khẽ kia.

Trương Dẫn Tố nghĩ mình đã có thể nắm bắt được vài dấu hiệu rồi, ví dụ như tiếng gió lạnh như nghẹn ngào, hoặc cảm giác rờn rợn sau lưng, mặt gương hoặc mặt nước trở nên vẩn đục… Tất cả đều nói rằng thứ kia đang lại gần.

Là thứ ô uế.

Vật ô uế cũng vậy, là yêu hay ma cũng thế, chúng đều là thứ vô tri vô thức trong định nghĩa của đạo Xá Uy, khác với những ma ranh quỷ quái hiểu tính người trong các câu chuyện dân gian.

Là thứ không nên ở dương gian, không nên sống chung với người.

Y đứng trước bàn, tiếp tục giở quyển trục trong tay. Không biết có phải vì ở cùng Liễu Chí lâu quá không, y cảm thấy mình đã thay đổi. Ví dụ như đêm không buồn ngủ, đi lại vào ban ngày sẽ mệt; không muốn ở nơi sáng sủa quá lâu, cũng có thể nhìn rõ trong bóng tối…

Trong thư phòng không ánh nến, chỉ có bóng dáng bị ánh trăng ngoài ô cửa giấy thấm ướt. Đột nhiên, ánh trăng cũng tối đi.

Tiếng nói âm u của thứ kia vang lên: Ngươi lại đi trộm đồ rồi, trước mặt người khác thì ra vẻ quân tử thiếu niên, mà đêm nào cũng lén la lén lút.

Trương Dẫn Tố khép quyển trục lại, đặt về chỗ cũ, mặt hướng ra ngoài vẫn y như lúc đầu: Ta điều tra hết thư tín trong phủ Thừa tướng càng sớm thì đi càng sớm thôi.

Liễu Chí: Thế điều tra được chưa?

Không điều tra được gì. Nhưng chính vậy mới khả nghi nhất.

Đường đường là Thừa tướng, dưới một người, trên trăm quan, nhưng trong phòng không có lấy một phong mật thư… Y không tin có người có thể trong sạch đến thế, chỉ có thể là vì lão quá xảo quyệt.

Liễu Chí cười khẩy: Ngươi không điều tra ta à? Ta là thứ ô uế, không phải nên làm hết mọi việc xấu xa sao?

Trương Dẫn Tố cầm cuốn sách tiếp theo lên,kiểm tra sách có trang díp không: Ngươi là thứ ô uế, thông đồng với địch làm gì? Ngươi cũng chỉ có thể ở gần Liễu phủ, ta cứ kệ đấy, có khi ngày nào đó ngươi sẽ tự hồn bay phách tán không biết chừng.

Liễu Chí: …

Một cuốn sách bình thường. Trương Dẫn Tố thở dài, y đã kiểm tra hết cả giá sách rồi, không phát hiện gì lạ. Đêm nay lại phải trắng tay.

Trương Dẫn Tố nhìn bóng đen đang vặn vẹo trên cửa giấy, muốn ngụy trang thành hoa giấy trang trí: Liễu gia có ngăn ngầm hay mật thất nào không?

Liễu Chí: Ta là một thứ ô uế, tại sao phải nói cho ngươi?

Y cũng không hỏi nhiều mà ra khỏi thư phòng ngay. Liễu Chí thất vậy thì không cam lòng, núp vào bóng của y bám theo: Ngươi muốn biết à? Cầu xin ta đi.

Trương Dẫn Tố: Ngươi không cần gì mà, ta tìm người có mục đích để hỏi vậy.

Liễu Chí: Không hỏi ta sao mà ngươi biết được!

Trương Dẫn Tố nhất quyết không hỏi, đi thẳng về phòng ngủ.

Y ngủ rất nông, có tiếng chim, tiếng chuột ngoài cửa sổ, tất cả những âm thanh thuộc về bóng tối này đều phóng đại trong cảm quan của y.

Đó là vì Liễu Chí. Quá gần gũi với hắn sẽ hiến người ta dần bị âm hóa.

Y hít sâu, cuộn người lại, che tai. Đột nhiên, y chạm phải một thứ mềm mại, hơn nữa còn tỏa mùi thơm…

Trương Dẫn Tố choàng tỉnh, nhìn thấy Liễu Ô đang nằm cạnh mình.

…Tiếng thét của y đánh thức cả khu nhà. Trương Dẫn Tố hoảng hồn, ngồi ra cửa thở dốc. “Liễu Ô” biến lại thành bóng đen, cười điên cuồng, chui tán loạn trên xà nhà.



Đối phó với thị nữ và thị vệ bị đánh thức xong, y mệt mỏi ngồi lên sạp, bừng bừng sát khí nhìn kẻ gây chuyện.

Gói đồng tiền kia lại cũng không giải quyết được tất cả, ít nhất là y dễ bị vẻ ngụy trang của nó lừa hơn. Bây giờ nó rất đắc chí, nhảy nhót qua lại hai bên ánh trăng trên cửa.

Nó nhảy lên chưa kịp đáp xuống, một con dao đã ghim xuống sàn nhà lát gạch đá mài, tiếng lanh lảnh.

Liễu Chí cười điên cuồng: Quýnh rồi kìa, quýnh rồi kìa!

Không hiểu vì sao, Trương Dẫn Tố đang âm u ngồi kia bỗng mỉm cười. Y cứ cười nhìn nó, bất chợt, con dao tiếp theo cắm lên người Liễu Chí. Vốn dĩ nó chẳng coi ra gì, không thèm trốn, nhưng bỗng nhiên nó thét lên thảm thiết.

…Trên con dao dính một tờ bùa, tử điện âm thầm chạy dọc thân dao.

Liễu Chí nhanh chóng chui vào góc, run rẩy. Trương Dẫn Tố thu hồi dao, giọng nói lạnh lùng như trước: Trước giờ lên lớp ngày mai, chép bốn mươi lần “Công Tôn”.

Liễu Chí gào lên: Ta không phải người! Tại sao ta phải chép mấy cái đó!

Trương Dẫn Tố nghiêm giọng: Chính vì không có quy củ ngươi mới thế này! Nếu nhà ngươi đã mời ta đến làm tiên sinh dạy học, ta không cần biết ngươi mà yêu ma quỷ quái gì hết, chép cho ta!

Liễu Chí chạy như bay. Ngoài cửa yên tĩnh một hồi, sau đó nó lại lén lút mò về, bay trong bóng tối dưới thềm cửa.

Liễu Chí: Trương tiên sinh…

Liễu Chí: Ta nói chỗ giấu thư trong góc cho ngươi, không chép sách nữa nha?