Ứng Công Án

Chương 5: Hàng yêu ký p1



Edit : Hiên Vũ

.:.

Năm Tuyên Tường thứ bảy, sau khi tiết Trung thu qua đi……

“Tướng gia —— tướng gia ————” trong phủ Thừa tướng râm ran tiếng vâng dạ, mới hừng sáng liền truyền đến tiếng thét chói tai, đám chim chóc vốn là mới vừa thức giấc tức thì bị kinh động, mây đen toàn bộ phiêu tán.

“Câm miệng! Cho dù Trời có sụp thật, ngươi cũng không phải là người cao nhất. Khẩn trương cái gì?!” Ứng Thiên Dật tối hôm qua phê duyệt công văn đến giờ sửu mới ngủ, thanh âm có vẻ khàn khàn lại càng thêm khêu gợi, chậm rãi trầm giọng quát. Hứa Đình Hoan một đường hô hoán chạy vào vừa bận rộn thở gấp, vừa vẻ mặt xem kịch vui, cố ý khẩn trương bẩm báo: “Tướng gia —— đại sự không tốt!”

Ứng Thiên Dật liếc hắn một cái, ưu nhã lấy tay kéo áo lót lên, thuận tiện vốc nước rửa mặt, rồi mới không nhanh không chậm mở miệng: “Cũng không phải là có người tới phá hủy, cần gì sợ lớn sợ nhỏ? Đình Hoan a, không phải là ta nói ngươi… Ngươi theo ta nhiều năm như vậy, trên đời này có cái gì chưa thấy qua? Làm sao gặp chuyện vẫn xúc động như thế, nói ra không sợ người ta chê cười?”

Hứa Đình Hoan cũng không phản bác, đến đây cũng không hề nôn nóng nữa, dứt khoát ngồi xuống rót cho mình chén trà Long Tĩnh, một ngụm thêm một ngụm nhấp lên, bộ dạng ngươi không vội ta cũng không vội, xem đến lúc đó người nào gấp gáp.

Ứng Thiên Dật cầm lấy cái lược, xõa ra mái tóc như mây, tỉ mỉ mà nhẹ nhàng sửa sang, còn bất chợt nhìn Hứa Đình Hoan một cái, hơi có ý trách cứ. Đột nhiên…

“Ầm —— ầm —————— ” một tiếng vang thật lớn từ phòng trước truyền đến, tiếp theo bụi đất hất lên một đường làm sặc cả hậu viện. Ứng Thiên Dật sợ hết hồn, bàn tay trắng nõn khẽ run, cái lược hình trăng lưỡi liềm lập tức rơi xuống mặt đất! Trừng mắt liếc Hứa Đình Hoan đang xem kịch vui, Ứng Thiên Dật nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Có thể nói rồi! Phía trước đang làm cái gì?!”

Ngoáy ngoáy lỗ tai, Hứa Đình Hoan nhãn nhã như nói chuyện thường ngày mà trả lời: “Không có gì, bất quá là đang phá tường mà thôi.”

“Cái gì?!!” Ứng Thiên Dật thất kinh, bất chấp mình lúc này chưa rửa mặt xong xuôi, lập tức đứng dậy chạy tới Tiền viện! Phía sau Hứa Đình Hoan uống xong một ngụm trà thơm, mới mang vẻ mặt cười gian đi theo…..

“Dừng tay!” chân trước vừa tới, Ứng Thiên Dật thiếu chút nữa bị hòn đá vừa đập xuống vùi lấp, mờ mịt nhìn đám đông dân chúng phụ cân đang bận rộn vất vả phá tường trước nhà mình, một hồi lâu mới phản ứng lớn tiếng quát dừng lại! “Các ngươi coi nơi này là nơi nào?! Lại dám tùy tiện động thổ?”

Lão hán cách hắn gần nhất nghe vậy, vội vàng phân phó: “Tạm dừng một chút, tướng gia tới!” những lời này so với lời Ứng Thiên Dật nói thì có tác dụng hơn, mọi người lập tức buông công việc đang làm trong tay sang đây, nhưng công cụ vẫn còn nắm trong tay, người lớn vừa nói xong liền tiếp tục khuynh hướng động thủ! Ứng Thiên Dật thấy thế, miễn cưỡng đè xuống lửa giận trong lòng, lạnh lùng hỏi: “Nói rõ, chuyện gì xảy ra?!”

Lão hán kia vậy không nôn nóng, nói bóng nói gió hỏi ngược lại: “Tướng gia, xin hỏi thiên hạ cái gì quan trọng nhất?”

“Tất nhiên là dân chúng quan trọng…” Mặc dù đoán không ra dụng ý của lão hán,Ứng Thiên Dật vẫn là theo lý trả lời.

“Tướng gia yêu dân như con như vậy, tự nhiên nguyện ý vì dân chúng hy sinh?”

“Cái này tất nhiên, đây là con đường đúng đắn của người làm quan!”

“Hy sinh tính mạng cũng không chối từ?”

“Không sai.” càng ngày càng hồ đồ Ứng Thiên Dật chỉ có thể theo lời của vị kia mà nói.

“Vậy lại dám hỏi tướng gia, là sinh mệnh quan trọng hay là tường quan trọng?”

“Đương nhiên là sinh mệnh…” Ứng Thiên Dật ngây ngốc một chút đáp.

“Rất tốt…” lão hán hài lòng gật đầu với Ứng Thiên Dật, nhưng ngay sau đó xoay người kêu gọi mọi người: “Xong rồi! Tiếp tục phá!”

“Chờ, chờ một chút!” Ứng Thiên Dật mắt thấy mọi người lại bắt đầu ra tay, vội vàng kéo lấy lão hán: “Ta lúc nào nói có thể phá?!”

Lão hán dừng một chút, lời ngay lẽ thẳng trả lời: “Ngươi nếu vì dân ngay cả hy sinh tính mạng cũng nguyện ý, vậy còn quan tâm bức tường làm cái gì?”

Điên cuồng thở gấp mấy cái, ổn định ý đồ muốn bóp chết người, Ứng Thiên Dật oán hận hỏi: “Vậy ít nhất cho ta một cái lý do phá tường chứ?!”

Lão hán thở dài, bộ dạng làm sao ngươi đần như vậy chỉ vào trạch tử (tòa nhà) đối diện phủ Thừa Tướng nói: “Người nhìn thấy tòa nhà kia không?”

“Nhìn thấy.” Ứng Thiên Dật gật đầu. Lão hán thấy thế tiếp tục nói: “Tòa nhà kia gần đây ma quỷ lộng hành, làm cho bốn phía xung quanh cả đêm không được bình yên, ngay cả gà mái trong chuồng cũng bị dọa không đẻ trứng…..”

“Kia liên quan gì đến tường của ta chứ?!” ỨngThiên Dật bất mãn nhíu mày, Hứa Đình Hoan đã sớm trốn ở một bên nhìn hồi lâu náo nhiệt, đình chỉ cười tiếp lời: “Đúng a, đúng a! Gà mái không đẻ trứng hẳn là đi tìm gà trống, tìm tướng gia có ích lợi gì?”

“Tướng gia, bọn quỷ này làm chúng tôi không sống qua ngày được, mọi người hợp lại tìm kế muốn trừ nó đi!”

“Vậy các ngươi trừ sai rồi, các ngươi hiện tại phá chính là tường nhà ta.” Ứng Thiên Dật nhức đầu nhắc nhở.

“Chúng ta biết. Bất quá chúng ta đã hỏi thầy phong thủy, là vị trí tường nhà ngài không tốt, cho nên mới trấn không được tà khí, cho nên chúng ta quyết tâm phá nó đi vì dân tạo phúc.”

“Vậy thì thật là phiền toái các ngươi…” Ứng Thiên Dật tức đến vô lực, quay đầu lại liếc nhìn Hứa Đình Hoan đang cười đến thắt ruột: “Này! Ít ở đây cười trên nỗi đau của người khác đi, còn chưa chuẩn bị kiệu, vào triều——”

Trước khi đi, Ứng Thiên Dật còn hòa nhã vỗ vỗ lão hán dặn dò: “Các ngươi cứ việc phá đi, không cần cho ta mặt mũi.” đồng thời phân phó Hứa Đình Hoan: “Ngươi đi tìm cái tên thầy phong thủy dùng lời mê hoặc dân chúng đem đến cho ta!”

“Dạ.” Hứa Đình Hoan vui vẻ lĩnh mệnh, thuận tiện hỏi một câu: “Tướng gia, tìm hắn làm cái gì?”

Ứng Thiên Dật hung hăng trợn mắt nhìn tướng phủ bị phá loạn thất bát tao, cười lạnh trả lời: “Chúng ta đến nhà y ở!!”

Hoàng cung…

Cao Cảnh Úc cởi bỏ long bào, một thân trang phục mùa thu nhẹ nhàng phiêu dật từ sau hoa viện chạy ra, một phen bắt được Ứng Thiên Dật đang muốn chuồn mất. Ứng Thiên Dật đã quen bị y quấn, vẻ mặt nhận mệnh thở dài, chắp tay làm lễ: “Vi thần gặp qua hoàng thượng…”

Cao Cảnh Úc vỗ vỗ tay của hắn, hứng trí bừng bừng hỏi: “Ngươi đương nhiên là đã gặp qua trẫm rồi! Ít lôi thôi dài dòng, nói mau, hôm nay đã xảy ra chuyện gì? ” Ứng Thiên Dật liếc y một cái, không để ý cảnh tượng đẩy y ra, tìm cái ghế đá ngồi xuống. “Hoàng thượng nói vậy là có ý gì? Vi thần không hiểu.”

Cao Cảnh Úc thấy thế, bám riết không tha lại đi qua ôm lấy cái cổ nhỏ của Ứng Thiên Dật: “Ngươi a, bình thường hạ triều, chạy nhanh nhất chính là ngươi, sợ bị trẫm bắt được…… Hôm nay đã bãi triều lâu như vậy còn ở đây, nhất định có việc ~~~~~”

Ứng Thiên Dật kéo kéo khóe miệng, hờ hững trả lời: “Hoàng thượng anh minh…” ngụ ý là ngươi thật tự mình biết mình a!

Bất quá Cao Cảnh Úc tới bây giờ nghe không hiểu lời có ẩn ý, y bản năng thu vào tai câu chính mình thích nghe nhất. Vừa thấy Ứng Thiên Dật khen ngợi mình, Cao Cảnh Úc vui sướng hướng phía trong bụi cỏ vẫy tay, hắng giọng phân phó: “Sử quan! Còn không ghi lại!! Đây là trẫm liệu sự như thần ~~~~~”

Bởi vậy khi Hứa Đình Hoan quay lại, nhìn thấy chính là thượng cấp gương mặt tuấn tú tràn đầy vẻ âm trầm ngã trên ghế, mà bên cạnh là hoàng đế không biết họa sắp tới, còn ngây ngốc khoác lên vai Ứng Thiên Dật. Nhịn cười, Hứa Đình Hoan cố ý lớn giọng bẩm báo: “Tướng gia ~~~ thầy phong thủy kia tìm được rồi.”

“Thầy phong thủy?” Cao Cảnh Úc sửng sốt từ trên người Ứng Thiên Dật xông tới, không dám tin nhìn Hứa Đình Hoan lại nhìn ỨngThiên Dật, buồn bực hỏi: “Thiên Dật? Ngươi tìm thầy phong thủy để làm chi? Phê bát tự sao?”

“Hoàng thượng, phê bát tự kia chính là xem bói!” Hứa Đình Hoan không nhìn ánh mắt khinh thường mà Ứng Thiên Dật bắn qua, giải thích với Cao Cảnh Úc

Cao Cảnh Úc rất khả ái nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ giống như hiểu ra cái gì: “A! Trẫm biết rồi! Ngươi muốn chọn mộ phần cho mình có phải hay không?!” nói xong còn vì chuyện lạ đó đây mà thở dài: “Thiệt là, gấp cái gì. Trẫm còn chưa có xây lăng đâu, ngươi ngược lại giành trước.” Ứng Thiên Dật cắn chặt hàm răng, ở trong lòng nhắc nhở chính mình không nên hành thích vua, nhưng nắm đấm đã sớm bất tri bất giác xiết lại, đợi đến lúc Cao Cảnh Úc nói sai một câu liền đánh ra!

Vẫn là Hứa Đình Hoan thấy rõ ý đồ bất lương của hắn, trước một bước cởi bỏ nghi ngờ của hoàng đế: “Hoàng thượng, tướng gia là muốn ở lại nhà thầy phong thủy đi.”

“Cái gì! Không cho phép!!” Cao Cảnh Úc nghe vậy sợ hết hồn, vội vàng gắt gao nắm tay áo Ứng Thiên Dật không tha: “Ngươi không trở về nhà ở chỗ của hắn làm gì?! Trẫm không cho!!!”

“Nhưng là phủ đệ của tể tướng bị hủy rồi, tối nay ngủ nơi nào?” Hứa Đình Hoan cố ý bất đắc dĩ hỏi ngược lại. Cao Cảnh Úc không chút nghĩ ngợi trả lời: “Ở tẩm cung của trẫm! Cùng lắm thì long sàng của ta cho ngươi một nửa…..”

“Không cần.” Ứng Thiên Dật không có thương lượng đẩy y ra, nhíu nhíu đôi mi thanh tú, gương mặt tuấn tú không biết là xấu hổ hay là tức giận, hồng hơn phân nửa, tăng thêm phong vận.

“Tại sao?! Ngươi thích thầy phong thủy có đúng hay không?!” Cao Cảnh Úc nóng nảy đỏ mắt, mãnh liệt lui mấy bước chỉ trích: “Ngươi, ngươi! Ta không làm hoàng đế, ta muốn đi xem phong thủy!!!”

Bên cạnh…

“tháng x ngày x giờ x, hoàng đế tuyên bố vứt bỏ hoàng vị theo đuổi nghề khác, từ nay về sau, hoàng đế trừ bỏ ngoài làm hòa thượng, đạo sĩ, lại một đường làm thầy phong thủy…..”

“Không được nói bậy nói bạ! “Ứng Thiên Dật bị dọa sợ, một phen kéo Cao Cảnh Úc qua, khẩn trương uy hiếp: “Ngươi dám đi làm thầy phong thủy, ta liền đi làm hòa thượng!!!”

Hứa Đình Hoan ở bên cạnh kiến quái bất quái mà chen mồm vào: “Tướng gia, ngài chẳng thà nói đi làm ni cô, nghe ra càng có lực sát thương hơn ~~~~”

“Ngươi câm mồm!” Ứng Thiên Dật rống hắn một câu, xoay đầu lại nhìn Cao Cảnh Úc, liền hít mấy ngụm khí, cuối cùng vẫn là không mở miệng nói gì, xoay người phất tay áo đi.

Đi vài bước, dường như tiêu bớt cơn giận, Ứng Thiên Dật thanh âm lãnh đạm nói: “Ta không đến ở nhà của hắn, nhà của ai ta cũng không ở! Ta đi làm sạch cái đám yêu ma quỷ quái đã chết kia!”

Cao Cảnh Úc nghe vậy, quay đầu lại trừng Hứa Đình Hoan: “Uy! Hắn khi nào lại muốn đổi nghề nhảy qua làm đại thần vậy?” thật là, đều nói nữ nhân hay thay đổi, nguyên lai lớn lên giống nữ nhân cũng hay thay đổi!

Hứa Đình Hoan cười đến sặc, vội vàng thở gấp trả lời: “Bẩm, bẩm hoàng thượng…tòa nhà đối diện Phủ Tể Tướng có ma quỷ lộng hành, nghe nói là diễm quỷ, làm cho xung quanh gà chó không yên, tướng gia muốn đi vì dân trừ hại. Thuận tiện vì nhà cửa của mình trút giận……”

“Ngươi nói cái gì?!!” Cao Cảnh Úc nghe được một nửa, thân thể bỗng nhiên cứng đờ, trầm giọng hỏi: “Câu trước…”

Hứa Đình Hoan mạc danh kỳ diệu không thể làm gì khác hơn là lặp lại: “Tướng gia muốn đi vì dân trừ hại…”

“Không đúng! Câu trước nữa…”

“Làm cho xung quanh gà chó không yên…”

“Còn phải tới trước…”

“Nghe nói là diễm quỷ…..”. Đọc‎ tru𝓎ệ𝐧‎ ha𝓎‎ tại‎ ﹢‎ Т𝖱uMТ𝖱𝑈Y‎ E𝗡.𝒱𝗡‎ ﹢

“Chính là câu này!” Cao Cảnh Úc cười xấu xa, nhẹ giọng nói: “Không biết quỷ kia cùng trẫm so sánh, ai có tư sắc hơn…..”

Mặc dù không nghe rõ y nói cái gì, Hứa Đình Hoan trực giác bị y cười mà sợ hãi nuốt ngụm nước miếng, qua quýt một câu: “Ta đi đuổi theo tướng gia!” liền vội vã chuồn mất.

Cao Cảnh Úc cũng không ngăn trở, chẳng qua là vuốt mấy sợi tóc đen bị gió thổi tán, mắt phượng cong lên, nhàn nhạt cười khẽ…..

Xem ra, tối nay lại muốn náo nhiệt.

“Đem tình hình cụ thể mà ngươi biết toàn bộ nói cho ta.” Ứng Thiên Dật thân người cao thẳng như ngọc hướng về trước tòa nhà ma quỷ lộng hành trong truyền thuyết kia, túm lấy gã phu canh bất hạnh bị hắn chọn trúng dò hỏi. Tuy rằng có thể ở khoảng cách gần cùng tuyệt mỹ Thừa tướng nói chuyện là chuyện tốt mà phần đông người mơ ước khát cầu, nhưng phu canh nhìn sắc trời dần tối, vẫn là cầu nguyện có thể nhanh chóng chuồn đi.

“Tướng gia, ta biết được như vậy là nhiều rồi…..” phu canh trộm nhìn một cái sắc mặt âm trầm của Ứng Thiên Dật, cẩn cẩn dực dực trả lời. Nhưng đáp án này hiển nhiên không thể làm hắn hài lòng, chỉ thấy Ứng Thiên Dật tú mi khẽ nhăn, hạnh mâu trong bóng chiều lóe lên suy đoán: “Ta không quan tâm, ngươi có thể nói cho ta bao nhiêu thì nói bấy nhiêu!!!”

“Dạ dạ dạ, ta nói!!” phu canh bị mắt hạnh hàm chứa giận dữ kia câu dẫn, tam hồn đã sớm mất đi bảy phách, lúc này miệng lưỡi lưu loát bắt đầu khoa khoang: “Tướng gia ngươi coi như hỏi đúng người rồi! Đây là ta phát hiện đầu tiên đấy!! Nói đến ba ngày trước, ta buổi tối gõ mõ cầm canh đi qua, liền nghe trong căn phòng tám trăm năm tám trăm năm trước không người ở này, loáng thoáng truyền ra tiếng nức nở…. Còn xen lẫn tiếng nói khàn khàn cực kỳ tàn ác. Nhưng đi vào, liền bị một cổ lực lượng không biết là gì đẩy ra ngoài… Đi đi lại lại nhiều lần….. Dọa chết người!!! Tướng gia… Nhìn sắc trời sắp tối, ngài cũng mau đi thôi, nơi này vô cùng tà ma…..” mỹ nhân không quan trọng bằng mạng, phu canh nói xong, vô hạn lưu luyến nhìn nhìn tuấn nhan của Ứng Thiên Dật, nhanh chân chuồn mất!!!!

Ứng Thiên Dật lười đuổi theo hắn, mà là ngẩng đầu ngắm nhìn tòa nhà đổ nát cổ xưa âm u, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh sải rộng bước chân…

“Tướng gia ~~~~~” Đột nhiên, sau lưng truyền đến thanh âm của Hứa Đình Hoan, Ứng Thiên Dật dừng một chút, không nhịn được quay đầu lại: “Đình Hoan a! Ngươi đi… —— oa a a a a a ——————” một tiếng kêu thảm, Ứng Thiên Dật liền lùi lại vài bước, hoa dung thất sắc. Nếu không phải Hứa Đình Hoan kịp thời ôm trước ngực hắn, hắn phỏng chừng được trở về ôm đất mẹ thân yêu rồi!!

Run rẩy ngón tay, Ứng Thiên Dật nói năng lộn xộn chỉ hướng Hứa Đình Hoan một thân trang phục: “Ngươi, ngươi đây là có chuyện gì?!!” liền thấy Hứa Đình Hoan một thân áo đạo sĩ đầy kinh văn, trên cổ đeo đủ các loại dạng tràng hạt, bùa hộ mệnh, ngực treo mặt kính chiếu yêu, tay trái cầm kiếm gỗ đào, tay phải dắt theo chó mực lớn, trên cổ chó lại buộc lên chuông chiêu hồn! Trong cái túi sau lưng kia phồng phồng, càng không biết còn chứa bảo bối gì kinh hãi thế tục!!!

“Tướng gia!” Hứa Đình Hoan lắc lắc đầu, lý trực khí tráng giải thích: “Chúng ta muốn xông chính là quỷ trạch!! Nếu là cùng người đấu ta còn có lòng tin… Cùng quỷ…. Này còn là lũ cầm đầu!! Tự nhiên muốn cẩn thận một chút!!~~~” “Không cần nhìn thấy quỷ… Ánh sáng từ ngươi cũng đủ để đem người hù chết!!” Ứng Thiên Dật chịu không được lườm hắn một cái, tránh khỏi ngực của hắn, đứng thẳng thân mình. Lúc này trời đã tối hẳn, cổ trạch kia càng lộ vẻ thần bí, hoàn toàn bao phủ ở một loại không khí kind dị đáng sợ.

Than nhẹ một tiếng, Ứng Thiên Dật phân phó Hứa Đình Hoan ở phía sau: “Thắp đèn.”

“Vâng!” phía sau đáp lại một câu, một đoàn hàn quang màu lam phút chốc cháy lên!! Ứng Thiên Dật bị chiếu từ trong ra ngoài nổi lên một đợt khí lạnh, nuốt ngụm nước miếng, nhỏ giọng hỏi Hứa Đình Hoan đồ vật chiếu ra ánh sáng màu lam quỷ dị: “Ngươi lấy đèn này ở đâu?!”

Hứa Đình Hoan hoàn toàn không nghe ra sự yên tĩnh trước cơn bão còn ngay tức khắc kính cẩn trả lời: “Tướng gia~ đây là đèn lân phấn (đèn đốt bằng bột phốt pho) ta thật vất vả tìm được! Như thế nào? Rất có không khí đúng hay không?”

“Đúng a ~~ thật là nổi bật quá đúng chỗ rồi…..” Ứng Thiên Dật lạnh lùng cười một tiếng, nghiến răng nghiến lợi trả lời. Nhịn xuống xung động muốn đè bẹp người, Ứng Thiên Dật nữa không để ý tới hắn, bước nhanh đến gần tòa nhà. Quả nhiên, một trận thanh âm va va chạm chạm phía sau, truyền đến tiếng kêu thảm của Hứa Đình Hoan: “Tướng gia… Ai u! Chậm, chậm… Chờ ta một chút… A a ~~~~~ thân trang bị quá nặng, không dễ đi….. A nha!” đảo đảo cặp mắt bất mãn im lặng hỏi ông trời, Ứng Thiên Dật mắt ác ý nhặt lên cục đá, nhằm vào đầu chó mực ném ————

“Oa a!! Đừng cắn ta ~~~~~ cứu mạng a —————— ” Hứa Đình Hoan vừa quơ kiếm gỗ đào, vừa chật vật không chịu nổi trốn đông trốn tây! Hoàn toàn mất hết vẻ tiêu sái ngày thường!!

“Trời ạ! Tại sao thi triển khinh công cũng bị đuổi kịp vậy!!” Hứa Đình Hoan bội phục kêu to, nhìn Ứng Thiên Dật suýt nữa cười đến vô lực! Nhờ cậy… Nên hay không nên nói cho hắn biết sợi thừng buộc chó còn bị hắn cầm ở trong tay?

Rốt cục, vẫn là mắt ác ý quyết định giữ vững trầm mặc…..

Không khinh suất chỉnh đốn dũng khí, Ứng Thiên Dật kiên quyết đẩy ra đại môn đã tổn hại…

“Thiên Dật ~~~~~~”

“Hoàng, hoàng thượng!!!” nhìn chằm chằm Cao Cảnh Úc hiếm khi một thân nam trang chạy đến, Ứng Thiên Dật dưới chân trơn trượt, suýt nữa ngã nhào!

“Sao ngươi lại tới đây?!!” một phen kéo lấy Cao Cảnh Úc liều lĩnh xông vào bên trong, Ứng Thiên Dật chịu không được đau đầu kêu to!

“Cho phép ngươi tới cũng không cho phép ta tới sao?” Hừ! Một mình ngươi tới so sắc đẹp phải không?! Cao cảnh Úc đâu biết rằng Ứng Thiên Dật vì quan tâm an nguy của y, một lòng chỉ muốn cùng diễm quỷ kia phân cao thấp!

“Ngươi ——” Ứng Thiên tức đến mắng không ra, dứt khoát tự nhận xui xẻo kéo qua cái eo nhỏ nhắn của Cao Cảnh Úc, lạnh giọng phân phó: “Theo sát ta! Không cho phép càn quấy!!!”

“Ân.” rốt cục hiểu được nhìn sắc mặt người khác, Cao Cảnh Úc thông minh lựa chọn trước hết nghe lời! Y còn không muốn lại bị hủy dung lần nữa!

Thật vất vả vào quỷ trạch, gió lạnh bốn phía lập tức cuốn tới đây! Cao Cảnh Úc cảm thấy phát rét co co vào trong ngực Ứng Thiên Dật, đột nhiên! Thừa dịp không phòng bị mà hung hăng hôn lên!!!!!

“A!!” Ứng Thiên Dật cứng ngắc vài giây, vội vàng dùng sức đẩy y ra!! Liều mạng thở hổn hển, gương mặt tuấn tú của Ứng Thiên Dật hồng như tôm luộc chín!! Run rẩy tay, Ứng Thiên Dật vừa muốn chạy đi lại không yên lòng đem y một mình lưu lại!

“Tại sao…”

“Ta sợ…” đối mặt với chỉ trích, Cao Cảnh Úc giống như tiểu tức phụ đáng thương trả lời.