Ước Định Vĩnh Hằng (Truyện Cổ Tích Của Họ)

Chương 57: Chưa thể hạ màn!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Cháu im đi! Năm đó nếu không phải cha cháu biển thủ* công quỹ của công ty thì làm sao chúng ta lại tước quyền thừa kế của ông ấy chứ?"

*(Biển thủ là Hành vi gian dối biến tài sản công thành tài sản riêng.)

"Câm miệng! Ông nói láo."

Lam Thi Linh nghe xong câu nói của Lam Húc Toàn liền tức giận càng dí chặt nòng súng vào thái dương ông. Một vệt máu đỏ tươi theo đó rỉ ra trượt dài xuống.

"Cho dù hôm nay cháu có bắn chết ta, ta cũng vẫn phải nói ra. Năm đó cha cháu ỷ mình là người thừa kế, lạm quyền hà khắc với nhân viên hơn nữa còn biển thủ công quỹ của công ty, bị ta cùng chú ba cháu điều tra được, ông ấy trên đường bỏ trốn mà xảy ra tai nạn. Ta từ đầu đến cuối cũng không cướp đoạt của ông ấy thứ gì, nếu nói nợ thì chính là cha cháu nợ Lam gia này. Cái sản nghiệp này cũng không phải của ăn hoài không hết, năm đó thế cục thảm hại, là mọi người cùng nhau đồng lòng vực nó dậy. Nếu không phải năm đó mẹ cháu khóc lóc cầu xin Lam gia thu lưu cháu, cầu xin mọi người giấu kín chuyện này thì làm sao hôm nay cháu có thể đứng đây mà mà lớn giọng trách móc..."

"Lão nhị nói đúng! Người lớn ở đây đều có thể làm chứng, cho dù hôm nay con có muốn giết hết mọi người thì sự thật vẫn không thể nào thay đổi được đâu!"

Một bà cụ tầm hơn bảy mươi tuổi run run cất giọng. Nhìn qua trang phục và chỗ ngồi liền có thể đoán ra đây mà một trong những người đứng đầu Lam thị.

"Đúng vậy! Năm đó lão Đại chết rồi, chúng ta cũng không muốn làm to chuyện, đều là người trong nhà, chỉ có thể chung tay gầy dựng lại Lam thị... Không ngờ kết cục lại..."

Trong khán phòng giọng nói của những người lớn tuổi lục tục vang lên, dần dần đã có rất đông người vạch lại chuyện cũ năm đó thực hư thế nào.

"Bằng chứng lão đại biển thủ công quỹ còn ở đó, nếu cháu muốn xem chúng ta có thể..."

"Nói dối, lừa gạt, các người là hùa nhau!"

Lam Thi Linh nghe có tiếng ầm ầm vang lên trong đại não, mắt long lên sòng sọc, nhãn cầu trừng lớn như muốn tràn ra khỏi hốc mắt. Cô ta như con thú hoang bị chọc giận muốn ngay lập tức bắn nát sọ những kẻ cuồng ngôn kia, cô ta không tin, có chết cũng không tin người cha cô vẫn luôn sùng bái lại là người như vậy.

"Chị rốt cuộc là không tin vào chân tướng hay là lòng kiêu hãnh kia ép buộc chị không thể tin? Suốt mười mấy năm tin vào một sự thật giả dối, tâm trí của chị từ lâu đã bị hận thù ăn mòn rồi, làm sao còn có đủ tỉnh táo để suy xét vấn đề? Chị họ à! Tỉnh lại đi!"

Lam Nguyệt Minh vững vàng bước về phía trước, ánh mắt một chút cũng không hề lay động mà nhìn chằm chằm vào Lam Thi Linh đầy vẻ thương hại. Cũng không ngờ chuyện cũ năm đó lại thế này, chị họ của cô vậy mà luôn sống như vậy, tin vào sự thật sai trái ấy, đáng thương làm sao.

"Mày câm miệng! Mày cũng thối tha như bọn người này vậy, tao đổi ý rồi rồi! Đồng loạt nổ súng đi, đừng để bọn chúng nhiều lời dong dài."

Lam Thi Linh nghe xong lời nói của Lam Nguyệt Minh lại càng trở nên điên cuồng mà gào lên.

Nhưng qua một đoạn thời gian rất lâu cả hội trường đều là một khoảng không êm ắng.

"Các ngươi làm gì vậy? Tại sao không bắn?"

Trả lời Lam Thi Linh chỉ là những nòng súng đen ngòm hướng về phía cô ta.

"Cao Kỳ! Người của anh làm sao vậy?"

Lam Thi Linh gầm lên.

Gã mắt xếch đăm đăm nhìn thẳng vào cô ta, không hề cất giọng.

"Chết tiệt! Tên lật lọng! Nếu đã vậy thì để tôi bắn."

'Đoàng'

Một viên đạn vô thanh vô tức bay thẳng về phía tay cầm súng của cô ta, ghim sâu vào thịt. Một tia máu đỏ bắn ra. Khẩu súng trên tay Lam Thi Linh cũng theo đó văng xuống đất trượt dài.

Lam Đào cùng Lam Anh Kỳ bất tỉnh nằm trên đất đột nhiên bật dậy, nhào một cái đến bên cạnh Lam Thi Linh dùng lực chế trụ cô ta. 'Tách' tay Lam Thi Linh đã bị tra còng.

Lam Nguyệt Minh lắc lắc chiếc nhẫn ngọc trai đang bốc khói trên tay mình, thì ra đạn là từ chiếc nhẫn này bắn ra.

"Thật tiếc quá, lại làm chị thất vọng rồi chị họ!"

"Chết tiệt! Lam Nguyệt Minh, mày là con khốn. Cao Kỳ, con hồ ly thối kia, dám bán đứng tôi?"

"Lam Thi Linh chị nhìn lại xem, đó là ai!"

Lam Nguyệt Minh hướng mắt về phía gã mắt xếch đang đi đến. Khóe môi nhướng lên mang chút hàm ý sâu xa.

Người đi đến càng gần bước chân nghiêm cẩn càng trở nên nhẹ bẫng, tựa hồ không phát ra tiếng động. Đây là một loại thói quen đã ăn vào xương tủy. Lam Thi Linh giật mình nhận ra điều gì đó.

Cao Kỳ từ phía trên nhìn xuống Lam Thi Linh đang bị chế trụ. Đôi mắt xếch thâm trầm như chứa đựng tư sâu xa nào đó. 'Xoạc' một tiếng, hắn nâng tay bấu chặt vào da mặt mình, kỳ lạ thay lớp da nơi đó lại bong ra thành từng mảng, rất nhanh đã rơi xuống đất để lộ diện mạo phía bên trong.

"Tống Đằng."

Lam Thi Linh nhìn thấy diện mạo bên dưới lớp da bong tróc kia bị dọa đến sững cả người, run giọng gọi. Chỉ thấy người đối diện gương mặt lạnh nhạt ngũ quan góc cạnh, ẩn chứa sự cứng rắn trời sinh, từ đầu đến cuối một chút cảm xúc cũng không hề để lộ.

"Ngạc nhiên lắm sao? Người chị nghĩ vốn phải đang bị giam cầm trong bệnh viện tâm thần hiện tại lại xuất hiện trước mặt chị?"

Lam Nguyệt Minh cười lạnh trong lòng.

Lam Thi Linh không trả lời cô, hiện tại ánh mắt chỉ đang tập trung vào Tống Đằng, thân thể cứng ngắc mà cười vang.

"Haha! Đến cứu viện cho người tình trong mộng sao?"

Tống Đằng không trả lời, chỉ lạnh lẽo nhìn cô ta chằm chằm, khiến Lam Thi Linh tức giận à hít sâu mấy hơi liền, đáy mắt lộ rõ sự phẫn nộ.

" Anh nhìn cái gì chứ? Đang cười nhạo tôi sao? Các người hả hê lắm hả? Từ đầu đến cuối đều xem tôi như ả điên đang xướng khúc? Bắt gà không được, nắm thóc cũng chẳng còn! Khốn nạn."

Tống Đằng đằng nhìn diện mục Lam Thi Linh dần rơi vào điên loạn chỉ có thể cay đắng mà nhắm mắt, lạnh lùng quay lưng. Ở nơi khuất tầm mắt của cô ta, hàm răng cắn chặt, tâm tư đau đớn mắt dạng trong chất giọng trầm nghiêm nghị.

"Cao Kỳ không có phản bội cô, hắn vừa đến nơi đã bị bắt lại, cô yên tâm đi. Người đâu, đến...đến mang cô ấy đi."

"Khoan đã, Lam Nguyệt Minh! Kế hoạch của tôi dù gì cũng đã nát bét dưới tay cô rồi, nói cho tôi biết đi rốt cuộc là tại sao? Cô làm cách nào...?

Lam Thi Linh lách mình khỏi nhưng bàn tay to lớn, nhào về phía Lam Nguyệt Minh.

"Làm cách nào tìm được anh rể sao? Thật ra cũng không phải tôi tìm thấy, là nhờ anh hai..."

Nheo mắt trầm ngâm, Lam Nguyệt Minh cũng chẳng muốn để ý đến hành động này của cô ta. Lam Thi Linh lúc này trong mắt cô chỉ tựa như một con cá sắp chết đang cố vùng vẫy.

"Lam Nhật Thiên! Hắn..."

Lam Thi Linh trợn tròn mắt kinh ngạc.

"Anh ấy về nước rồi! Còn dẫn cả chị dâu về. Thật may, người chị dâu này của tôi lại là thiếu chủ Đường gia, Đường Dạ Ngôn."

"Đường gia dạ tộc?"

"Chính là nơi đó!"

Nhiều năm trước khi anh trai cô Lam Nhật Thiên rời bỏ Lam gia, cô vẫn thường lén lút chạy đi thăm. Anh trai cô bề ngoài lạnh lùng bên trong mềm mại thích việc bếp núc, nên thường bị lão cha răn dạy. Năm đó anh nói không muốn thừa kế Lam thị, chỉ muốn mở một quán cơm, lão cha nghe xong liền tức giận đuổi anh ra khỏi Lam gia.

Lam Nhật Thiên nhìn thì mềm yếu nhưng thật ra lại rất cứng rắn, bị đuổi liền đi, một lần đi này là biến mất khỏi Lam gia suốt hơn mười năm trời, vậy mà trong lúc Lam Nguyệt Minh đang còn ngây ngốc ở nước ngoài, thì hắn không biết từ bao giờ đã kết thân được với nữ thiếu chủ Đường gia, Dường Dạ Ngôn.

Đường gia dạ tộc là tổ chức ngầm hùng mạnh tồn tại lâu đời ở nước T, là một nơi 'Ngọa hổ tàng long', cách thức đào tạo người cổ quái, võ công tinh diệu, ngay cả dịch dung thuật thất truyền cũng có thể tìm thấy ở đây, ngoài ra cũng là nơi chế tạo vũ khí đạn dược tiên tiến nhất cung cấp cho quân đội, chính phủ cũng phải nể sợ vài phần.

Tuy nhiên hiện tại chính phủ dù cho có khiếp sợ muốn áp chế tổ chức ngầm này cũng không dám quá mức mà chỉ có thể âm thầm. Đường gia cũng rất biết thu liễm, trừ phi không động đến họ, họ cũng lười ra tay. Cứ một mắt nhắm,một mắt mở mà xem kịch.

Nếu không phải tình huống quá bí bách Lam Nguyệt Minh cũng không cần nhờ đến Lam Nhật Thiên. Ai bảo chị dâu tương lai của cô Đường gia nữ thiếu chủ Đường dạ Ngôn lần đầu nhìn thấy cô đã liền ép cô bái sư chứ, từ đó mỗi lần cô nhìn thấy người này liền chạy trối chết.

Cũng may lần này có chính sự Đường Dạ Ngôn cũng không quá nhiệt tình với việc bài sư này.

Nhờ có Đường Dạ Ngôn mà Lam Nguyệt Minh nhanh chóng biết được thực hư của việc Tống Đằng mất tích.

"Haha! Lam Thi Linh tôi cứ ngỡ khống chế được Tống Đằng thì sẽ khống chế được cục diện, tốn bao nhiêu sức bắt hắn lại, cướp quân lệnh từ tay hắn, đẩy Cao Kỳ lên nắm quyền, trăm tính vạn tính cũng không ngờ được Lam Nguyệt Minh cô lại có thể nhờ được Đường gia dạ tộc nhúng tay vào."

"Chuyện chị không ngờ đến còn nhiều lắm, Lam Thi Linh!"

"Phải! Hahaha, nhưng bất quá hiện tại còn chưa phải lúc tôi dừng lại."

"Chị..."

Lam Nguyệt Minh nghi ngờ nhìn cô ta.

"Cô còn nhớ tiểu tình nhân của mình sao? Tên nhóc đó hiện tại vẫn còn nắm trong tay tôi cô đừng quên. Hiện tại cũng sắp đến giờ rồi, mấy tên thuộc hạ của tôi nóng tính lắm, muộn quá còn không thấy tôi gọi đến rất nhanh liền ra tay."

"Cô muốn gì?"

"Dễ lắm, đến cầm súng lên tự sát đi!"

Lam Thi Linh nhếch môi ngạo nghễ. Trò chơi này cô ta vẫn chưa thua đâu.