Ước Định Vĩnh Hằng (Truyện Cổ Tích Của Họ)

Chương 63: Vĩnh hằng! (END)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Giáng sinh năm đó Lam Nguyệt Minh cùng Ngân hà bỏ lại phồn hoa nơi thành phố mà tìm về miền quê xinh đẹp.

Đứng gốc cây mà mười năm trước lần đầu tiên bọn họ gặp nhau đột nhiên lại cảm lấy cõi lòng nao nao đến lạ thường.

Phía xa xa băng tuyết vây lấy từng nhánh cỏ khô xơ xác, mỗi cơn gió thổi qua đều hương vị cỏ ướt, nồng nồng gay mũi nhưng lại khiến tâm tình con người ta bất giác dịu lại mà chìm đắm.

"Nhớ quá!"

Lam Nguyệt Minh hạnh phúc vươn vai hít một hơi thật sâu đột nhiên nói.

"Nhớ cái gì ạ!"

Ngân Hà nghiêng đầu hỏi cô, vẻ mặt thập phần chờ mong, nhưng lại cố nén sự hưng phấn trong lòng.

"Nhớ mùi vị của bánh bao sáng sớm nay ăn!"

Lam Nguyệt Minh vậy mà lại tựa như chẳng hiểu lòng cậu, đã vậy còn cười đến thật lưu manh.

Ngân Hà cảm thấy có chút giận dỗi, nhưng lại chẳng tài nào phát tác được. Trách ai bây giờ, Lam Nguyệt Minh cũng vì bị thương nên mới mất ký ức, có muốn cũng không lập tức lấy lại được. Là do cậu quá hi vọng rồi, phải thật nhẫn nại mới được.

"Ngốc này!"

Lam Nguyệt Minh phì cười trước bộ dạng ũ rũ của Ngân Hà, đi đến xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu.

"Em định chừng nào sẽ sang Pháp?"

Cô hỏi.

"Sau khi tốt nghiệp ạ! Còn vài tháng nữa thôi."

Ngân Hà lí nhí trả lời cô, như sợ bản thân mang tội gì lớn lắm, vẻ mặt đầy nét hối lỗi.

"Chị sẽ không giận em chứ?"

Hỏi thì trông có vẻ tội nghiệp vậy thôi chứ ánh mắt kia lại chờ mong cô sẽ gật đầu một cái. Lam Nguyệt Minh chẳng hiểu lòng người vậy mà lại tỏ vẻ chẳng sao.

"Em đi học chứ có phải trốn đâu mà chị giận!"

Bóp bóp chiếc mũi đỏ hồng chun chun lại vì lạnh của cậu, Lam Nguyệt Minh đáp.

"Em sẽ đi tận 3 năm đó! Thật không giận?"

"Không giận! Còn chờ em thành tài trở về mà gia nhập công ty chị cơ mà!"

"Chị..."

Ngân Hà thiệt ủy khuất nhìn cô, sau đó liền xoay người chạy đến một bụi cỏ cúi đầu nghịch nghịch lá cỏ úa khô ẩm ướt.

Lam Nguyệt Minh cũng không định đùa tiếp, chậm rãi đi đến từ phía sau ôm lấy cậu.

"Chị nói thật đó! Chị sẽ không giận, nhưng chị sẽ nhớ em..."

Cô nắm lấy bờ vai Ngân Hà xoay người cậu lại, ngắm nhìn cậu thật lâu, sau đó lại nói ra một câu ngoài dự đoán của Ngân Hà.

"Người lại nhiều thêm mấy vết sẹo rồi, ai sẽ chịu cưới em đây? Hay là để chị đây rước về vậy!"

Lam Nguyệt Minh thật nhẹ nhàng, như thể điều đó là việc hiển nhiên.

Nhưng Ngân Hà sau khi nghe xong lại khác. Mắt cậu trợn tròn một mặt đầy vẻ chẳng thể tin. Đôi đôi dần trở nên run rẩy. Cậu mếu máo, trông vừa xấu vừa ngốc lại đáng yêu vô cùng.

"Chị...chị từ bao giờ?"

"Em đoán xem!"

Lam Nguyệt Minh giảo hoạt cười với cậu.

Ngân Hà tức chết với con người này, nhưng lại chẳng tài nào nổi giận với cô. Chỉ có thể thút thít mà ôm lấy cô. Ủy khuất mà gọi ra danh tự mà cậu mà trước đây chỉ có thể lén lút gọi thầm.

"Hức...hức A Nguyệt!"

"Ha Ha ngoan nào! Ngoan nào!"

Giọng cô lan tràn cùng gió, dịu dàng trấn an.

Như giấc mộng tuổi thơ vĩnh viễn không tan biến. Tìm được nhau giữa muôn ngàn xa cách đó gọi là duyên.

Cô đã để lỡ cậu tận mười năm, một lần này gặp lại dẫu có chết cũng nhất quyết không buông ra.

Ngày đó ở phi trường Lam Nguyệt Minh nhìn máy bay lặng vào tầng mây xa nhất, nhè nhẹ nở nụ cười.

Trong đáy mắt không phải là buồn bã xa xăm và là tràn trề hi vọng.

Bay cao đi, bay xa đi, bay đến nơi thuộc về em, bay đến nơi sẽ giúp em hoàn thành ước mơ mà chị không tài nào giúp được. Bay đến nơi vĩnh hằng tồn tại, mang về cho chị ước định của đôi ta.

Sự thật chứng minh, không có khoảng cách xa xôi nhất, chỉ có tiền trong túi bạn có nhiều hay không?

Từ ngày Ngân Hà sang Pháp, Lam Nguyệt Minh cũng dường như muốn chuyển luôn trụ sở của Zeni Group sang bên đó. Cứ dăm ba hôm là lại đòi sang đấy công tác, cứ bay đi bay về như nội thành với ngoại ô.

Ngân Hà nắm tay cô đi dạo giữa quảng trường Paris mà không tài nào hạ xuống được nụ cười. Ấy vậy mà trước đó cậu lại buồn lo sầu khổ chỉ vì để đưa ra được quyết định có nên đi du học hay không.

Lam Nguyệt Minh cốc đầu cậu cười hì hì.

"Còn bảo đắng đo? Chứ đứa nào khóc lóc ôm chị bảo phải thật cường đại xứng đáng đứng bên cạnh chị, thiết kế ra chiếc áo cưới đẹp nhất trên đời mang về tặng chị?"

Ngân Hà bị Lam Nguyệt Minh dùng hai ba câu khiến cho cả khuôn mặt trắng trẻo phút chốc phủ kín một màu hồng, ôm mặt chạy trốn.

Quảng trường Paris nhộn nhịp, nơi nơi đều chứa đựng dấu vết tình yêu của hai người suốt tận mấy năm.

Cũng trong khoảng thời gian này Ngân Hà nhận được tin nhắn của mẹ. Bạch Liên Y xin lỗi cậu, bà khóc, bà bảo đến lúc xa hai cha con cậu mới nhận ra mình thật sai. Cuộc sống một mình giúp bà nhận ra nhiều thứ và quý trọng nhiều thứ.

Nhưng cho đến cuối cùng mọi sự nhận ra đều đã muộn màn, lời xin lỗi ấy cũng trở nên nhạt nhòa đến lạ. Bạch Liên Y là người đã chọn cách ra đi, bà tự đề đơn ly hôn, tốt thôi, cha cậu đã ký. Ngân Phàm giữ quyền nuôi con vì lúc đó Ngân Hà vẫn chưa đủ tuổi.

Bạch Liên Y ra đi và tìm kiếm sự xa hoa trong lối sống và tình yêu mà bà muốn, câu trả lời hình như vẫn chưa tìm thấy... Mà có chăng thì nếu bà ấy không học được cách chấp nhận thì rồi mọi việc rồi cũng sẽ diễn ra như những gì nó từng diễn ra trong quá khứ mà thôi.

Ngân Phàm lao đầu vào công việc, thỉnh thoảng lại được nghỉ phép đi câu cá, chơi cờ cùng đàn anh Lam Húc Toàn của mình. Cuộc sống xem ra cũng nhàn nhã lắm, ông không bận tâm nữa, theo ông thì mọi thứ bình yên đã là điều tuyệt nhất rồi.

Ngân Hà sau đó dùng thời gian 2 năm để kết thúc chương trình học dài hơn 3 năm của mình. Cậu không về nước ngay mà tham gia hết cuộc thi thiết kế này đến cuộc thi thiết kế khác.

Tháng 3 năm đó chiếc áo cưới mang tên "The Galaxy Loves The Moon" thắng giải thiết kế sáng giá nhất của năm.

Cái tên Ngân Hà bắt đầu nổi lên như diều gặp gió. Các thiết kế nhuốm màu cổ tích lại lộng lẫy như sao trên trời được hàng tá các thương gia săn đón. Nhưng cho đến cuối cùng ký được hợp đồng với cậu lại là một công ty mới nổi ở một quốc gia bé nhỏ. Công ty có tên Zeni Group.

Tháng 4 cùng năm cùng chiếc áo cưới pha lẫn nét Á Đông cùng sự mơ màng của cổ tích, lấp lánh như thể chứa vạn ánh sao trời đó lại một lần nữa thắng giải chiếc áo cưới tinh tế nhất.

Đến tháng sáu cùng năm "The Galaxy Loves The Moon" đã ẵm về không biết bao nhiêu giải thưởng lớn nhỏ. Nó gần như đã trở thành huyền thoại bất khả chiến bại.

Trong một bài phỏng vấn Ngân Hà đã được hỏi chiếc áo cưới trên được lấy cảm hứng từ đâu?

Ngân Hà đỏ mặt ngại ngùng.

"Là từ người yêu của tôi."

Vị phóng viên ngạc nhiên nhìn chàng trai cao gầy trước mặt, mới vừa nhìn còn chẳng biết đã thành niên hay chưa vậy mà đã có người đặt gạch rồi? Nhưng với sự chuyên nghiệp của mình mọi sự nghi vấn đều được dấu kín. Cô tiếp tục hỏi.

"Tôi thật muốn biết người con gái như thế nào lại có thể tạo nguồn cảm hứng to lớn cho cậu như thế."

Ngân Ha hơi căng thẳng, cậu không quen phải đứng trước nhiều máy quay cùng máy ảnh như thế.

"Chị ấy rất bá đạo, lại cũng rất dịu dàng."

Ngân Hà cười hì hì như nhớ về điều vui vẻ nhất trên thế gian này mà nói tiếp.

" Chị ấy nói không thích rườm xà, nhưng phải trông xa xỉ một chút và thế là tôi may cho chị ấy một chiếc váy cưới như chị ấy thích!"

Cả hội trường lặng ngắt như tờ sau câu trả lời cứ như bông đùa của cậu.

"Ồ! Lý... lý do thật thú vị."

Phóng viên cười xòa cho mọi thứ bớt nhạt, thấy thế Ngân Hà cũng ngại ngùng cười theo.

Một năm cứ thế trôi qua. Tình yêu của Ánh Trăng và Ngân Hà vẫn là huyền thoại bất biến, được mệnh danh là chiếc váy cưới đẹp nhất trên đời cho đến thời điểm này.

Ngày mà Ngân Hà về nước là một ngày đầu Hạ nắng xanh trong. Cậu tự tin bước dưới bao ánh đèn flash, phóng viên hướng về phía cậu không ngừng bấm máy. Nhưng ánh mắt của Ngân Hà vẫn chỉ thủy chung hướng về một phía, nơi đó tồn tại một người con gái mà cậu vĩnh viễn thuộc về.

Ngày hôm đó ở buổi triển lãm váy cưới trong nước, Ngân Hà mang ra chiếc váy cưới mà cậu đã từng hứa với Lam Nguyệt Minh, như một lời ước định của sự vĩnh hằng, là tình yêu của ngân hà dành cho ánh trăng, chiếc váy cưới đẹp nhất thế gian.

Ở giữa sảnh đường xa hoa lộng lẫy, cậu cầu hôn người con gái đứng bên cạnh mình LaM Nguyệt Minh, ánh trăng của cậu, ánh trăng của ngân hà.

Lời cầu hôn cũng chẳng phải vàng son hoa mỹ hay kinh thiên động địa gì, nhưng cũng đủ sức khiến cả khán phòng một phen ngớ người, miệng mồm há hốc.

"E gả cho chị có được không?"

Cậu cầm theo bó cẩm tú cầu xanh tím diễm lệ, khụy một chân xuống tay còn lại giơ ra một chiếc nhẫn kiểu dáng đơn giản, bên trên là những viên đá Sapphire màu xanh thẫm được nạm chìm. Đẹp đẽ mà không phô trương, đá Sapphire tượng trưng cho sự chân thành, hy vọng, kiên trì và khát vọng. Như thay lời muốn nói, đó là tất cả tình yêu mà cậu dành cho cô. Là sự đuổi theo không ngừng nghỉ, là câu trả lời mà cậu tìm được, là vĩnh hằng mà cậu hướng tới.

Lam Nguyệt Minh dỡ khóc dỡ cười. Nhưng rốt cuộc vẫn là thật hạnh phúc mà ôm Ngân Hà đứng dậy, vững vàng mà bế cậu lên theo kiểu công chúa, xoay một vòng rồi nói.

"Được, em gả đến đi! Chị sẽ dùng kiệu hoa tám người khiêng rước em vào cửa."

Quả nhiên là tuyệt phối, sau một phen lạnh ngắt như tờ cả khán phòng ồ ạt vang lên tiếng vỗ tay.

Ngân Hà khóc nấc, giữa tiếng vỗ tay giòn giã, vừa sụt sùi vừa đeo nhẫn cho Lam Nguyệt Minh.

Giữa biển cả trăm vạn tỷ người cảm ơn vì người đã đến.

Ước định tựa như một lời nói suông lại trở thành thứ khiến con người ta cố gắng đến cùng.

Đừng quá hi vọng rồi lại buông xuôi vì tình yêu là phải cần gắng sức mà đạt được.

Năm đó vận mệnh đẩy đưa để họ ngây thơ thề ước, hiện tại giữa sự chính chắn và thấu đáo của trưởng thành họ tìm thấy nhau, cùng nhau hoàn thành ước định năm nào.

Cô ấy tìm lại được chính mình khi ở bên cạnh cậu ấy, còn cậu ấy lại vì cô ấy mà học cách trưởng thành.

Tình yêu là không có điểm dừng cùng sự bị động.

Vì vĩnh hằng không phải là lời hứa, mà là sự truy đuổi miệt mài.

Họ sẽ vẫn cố gắng để gần hơn với ước định, ở một nơi xa xôi nào đó trong tương lai, vĩnh hằng đang đợi họ tìm đến.

- ----------------------------END---------------------------------

J. Đại Đế: Kết thúc rồi! Hơn 1 năm trời, cảm ơn vì đã cùng tôi theo đuổi một tình yêu, một câu chuyện.

Tôi biết mình còn nhiều thiếu sót, câu chuyện này cũng thật sự chẳng xuất sắc gì, bắt đầu mông lung, lẳng lặng mà thành hình.

Đến cuối cùng chỉ mong mọi người cùng với bản thân tôi sẽ giống như nhân vật chính giữa biển người bao la tìm được người chân chính thuộc về mình.

Hẹn gặp lại ở ngoại truyện!

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!