Ước Hẹn: Một Đời Vì Nhau

Chương 36: Tham Gia Thi Đấu



"Đương nhiên là được."

Triệu Mạc Ngôn rất nhanh đã gật đầu, dễ dàng đáp ứng với yêu cầu mà Dương Ánh Nguyệt vừa mới đưa ra. Cậu mong rằng bản thân được ở cạnh người yêu, chứng kiến Dương Ánh Nguyệt nỗ lực hết sức có thể và đồng thời tránh tạo áp lực cho đối phương. Nhìn cô nàng ngoài mặt mạnh mẽ tuy nhiên thỉnh thoảng Dương Ánh Nguyệt vẫn có những khoảnh khắc yếu mềm.

Yêu cầu được chấp thuận, trên môi người con gái ngay lập tức xuất hiện nụ cười hài lòng cùng hai chữ vui vẻ viết rõ trên khuôn mặt xinh đẹp. Cô cố tình ngồi sát về phía Triệu Mạc Ngôn: "Chốt kèo nhá. Triệu Mạc Ngôn, nếu hôm đó cậu dám vắng mặt thì xác định biết tay tôi."

Hừ lạnh một tiếng, Dương Ánh Nguyệt vỗ mạnh lên vai anh bạn trai, thái độ nửa đùa nửa thật.

"Yên tâm. Một khi tôi đã hứa thì chắc chắn làm được." Triệu Mạc Ngôn đanh thép khẳng định chắc như đinh đóng cột:

"Với cả còn vấn đề này. Dương Ánh Nguyệt, thi đấu chỉ là yêu cầu thiết yếu từ nhà trường thôi, cậu tránh áp đặt bản thân quá, tôi chưa cần cậu giành giải nhất nhì các thứ đâu. Để chính mình thoải mái mới là tốt nhất, coi chừng lao lực quá độ rồi ảnh hưởng tới việc thi cử."

Chàng thiếu niên thành tâm đưa ra lời khuyên cho Dương Ánh Nguyệt. Cậu đặc biệt hiểu rõ bạn gái mình, có đôi khi đối phương hay nghĩ ngợi vớ vẩn, quá đặt nặng thành tích dẫn đến toàn thân căng thẳng, Triệu Mạc Ngôn hy vọng cô gái mình thích cứ thoải mái mà phát huy. Căng cơ hoặc gặp chuyện chẳng lành gì đó thì cực kỳ uổng phí.

Dương Ánh Nguyệt mỉm cười, đưa tay vỗ ngực, điềm nhiên mở miệng: "Bạn trai à, cậu đừng lo lắng quá. Tôi tự biết cần làm gì để tốt cho bản thân mà. Ban đầu đúng là khá quan ngại về vụ thi cử liên quan tới thể thao này, nhưng hiện tại tôi chả bận tâm về nó nữa. Hôm ấy, tôi nhất định giữ trạng thái ổn định nhất."

Cặp mắt long lanh to tròn híp chặt.

Ngoài miệng nói là vậy, tuy nhiên Dương Ánh Nguyệt trong lòng vẫn đang âm thầm đặt ra quyết tâm cực kỳ lớn đó là muốn mang về giải thưởng cao tặng cho Triệu Mạc Ngôn. Nghe Du Chi Nhiên bảo rằng hành động này là một trong những sự tuyên bố chủ quyền mạnh mẽ. Mặc dù cả trường hầu như ai cũng biết được Triệu Mạc Ngôn với Dương Ánh Nguyệt đang yêu nhau, dẫu vậy, vài đứa con gái vẫn hay lăm le người yêu cô, Dương Ánh Nguyệt nhất định phải thể hiện chút vị thế.

Triệu Mạc Ngôn bên cạnh gật đầu, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hy vọng đúng như những gì Dương Ánh Nguyệt nói.

Cuối cùng đã tới ngày tổ chức đại hội thể thao nhân dịp ngày thành lập trường sau khi đợt thi học kỳ kết thúc.

Hôm nay, học sinh các lớp tham gia thi đấu, ngoại trừ vài thành phần hướng nội ra thì trên khuôn mặt ai nấy đều hừng hực hừng hực khí thế mong muốn rằng mang giải nhất về lớp mình.

Lớp Dương Ánh Nguyệt cũng vậy, và đặc biệt các bạn học khá có năng khiếu về việc chơi thể thao nên thành tích giành được khá tốt. Bóng rổ thì Trương Lạc Vĩ được xem như là kỳ cựu, khó ai vượt qua được cậu ta, giải nhất được đem về cực kỳ dễ dàng..

Khoảnh khắc đối phương lướt qua Dương Ánh Nguyệt, bước chân cậu ta hơi khựng lại, nhìn cô nàng vài giây, dường như đang định mở miệng nói gì đó, tuy nhiên, Dương Ánh Nguyệt chả để tâm mấy, cô cứ lạnh lùng tránh sang chỗ khác hoặc ánh mắt dán chặt vào Triệu Mạc Ngôn. Trên khuôn mặt Trương Lạc Vĩ thấp thoáng chút tiếc nuối, dù vậy, cậu ta chỉ đành im lặng chờ thời cơ.

Các giải lớp cô đạt được sau đó gần như đều là nhì với ba nên Dương Ánh Nguyệt bắt đầu hơi áp lực trước lúc bước vào thi đấu. Lồng ngực cô nàng phập phồng lên xuống, dây thần kinh trong cơ thể căng cứng như dây đàn. Dương Ánh Nguyệt cố gắng điều chỉnh hơi thở, trên người đã khoác lên bộ đồ thi đấu.

Triệu Mạc Ngôn nhận ra, chàng trai dịu dàng nắm lấy tay đối phương, an ủi: "Cậu cứ thả lỏng bản thân đi. Đừng nghĩ nhiều làm gì cho đau đầu. Khi cậu chạy xong chúng ta ra ngoài cổng trường uống nước."

"Được." Dương Ánh Nguyệt gật đầu.

Và đã đến bộ môn chạy tiếp sức.

Trước lúc tiến đến vạch xuất phát, Triệu Mạc Ngôn dặn dò người yêu đủ thể loại trên đời: "Nước tôi cầm rồi, trong khoảng thời gian chờ đợi đồng đội nếu khát hoặc căng thẳng quá cứ tới chỗ tôi. Khăn lau nữa, mọi thứ tôi đều chuẩn bị đủ cả."

Dương Ánh Nguyệt bị dáng vẻ luống cuống của Triệu Mạc Ngôn chọc cho bật cười, đôi khi cô cảm thấy anh bạn trai bên cạnh thật sự rất đa di năng, chu đáo sắp xếp mọi thứ cho bản thân đầy đủ mọi thứ. Người con gái huých tay vào vai Triệu Mạc Ngôn như đang thể hiện sự quyết tâm và động viên đối với cậu thiếu niên đang bước vào giai đoạn tươi đẹp nhất cuộc đời.

Tiếng còi vang lên.

Các tuyển thủ bước vào vạch xuất phát.

Vì đây là thi đấu đồng đội nên số lượng học sinh trên sân chạy khá đông. Dương Ánh Nguyệt được xếp ở vị trí cuối cùng, điều đó đồng nghĩa với việc cô nắm vị trí quyết định thành tích.

Tuýt.

Thanh âm báo hiệu đường đua bắt đầu.

Học sinh nữ đứng đầu ở mỗi hàng dùng toàn lực cầm lấy cây gậy trên tay lao đầu chạy thục mạng về phía trước. Từng bước chân đều rất khỏe khoắn, mạnh mẽ. Hết bạn này đến bạn khác, cứ chạy rồi lại chuyền gậy tạo thành một vòng lặp tuần hoàn, không khí ngày càng tấp nập bởi những tiếng cổ vũ từ học sinh đứng vây xung quanh.

Ở một góc khuất nào đó, Dương Ánh Nguyệt trông thấy Triệu Mạc Ngôn toàn tâm toàn ý đặt tầm mắt về mình, cô nàng cong môi cười, khẽ vẫy tay với bạn trai.

Miệng Triệu Mạc Ngôn lẩm bẩm: "Cố lên."

"Nhất định." Dương Ánh Nguyệt đáp lời.

Cô đảm bảo mình nhất định cố hết sức dùng giải nhất để tặng Triệu Mạc Ngôn.

Và lượt cuối cùng chính là Dương Ánh Nguyệt giữ vai trò kết thúc. Sau khi nhận được gậy từ đồng đội, người con gái với đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía trước rồi chạy thật nhanh. Dương Ánh Nguyệt cũng chẳng biết làm thế nào, cứ mặc theo bản năng, ban đầu cô nàng hơi đuối sức nhưng rất nhanh đã vượt qua lần lượt từng đối thủ, đến giữa sân thì ngay lập tức chiếm lấy vị trí dẫn đầu cùng với thanh âm hò hét dữ dội.

Khoảnh khắc ấy, Dương Ánh Nguyệt gần như đã bỏ ngoài tai âm thanh mình nghe thấy, trong đầu chỉ tồn tại hình bóng Triệu Mạc Ngôn.

Tưởng chừng như cô sẽ giành lấy giải nhất như mục tiêu ban đầu đặt ra, tuy nhiên, Dương Ánh Nguyệt không hề hay biết rằng đối thủ theo sát ngay phía sau cô đã chú ý tới mình từ lâu, và đối phương quyết chẳng để Dương Ánh Nguyệt cán đích trước. Và thế là cô gái gồng toàn bộ sức lực đến gần Dương Ánh Nguyệt, sau khi tìm được điểm mù khó thấy thì ngay là dùng chút thủ đoạn va chạm với đối thủ, khiến Dương Ánh Nguyệt mất thăng bằng trong giây lát.

Hơn nữa, cú đẩy khá mạnh làm người con gái lảo đảo ngã mạnh xuống đất, đầu vô tình đập vào hòn đá ngoài đường chạy, tầm mắt Dương Ánh Nguyệt nhanh chóng mờ dần, hơi thở vừa yếu ớt vừa nặng nề. Mọi người có mặt la hét thất thanh, không khí bắt đầu hỗn loạn.

Triệu Mạc Ngôn luôn theo dõi người yêu phát hiện Dương Ánh Nguyệt đã ngất do bị âm thầm tác động, cậu hoảng hốt lao tới ôm lấy bạn gái, vỗ nhẹ lên mặt cô: "Dương Ánh Nguyệt, cậu sao rồi? Tỉnh dậy đi." Khuôn mặt thiếu niên tái nhợt chẳng có lấy một cắt máu.

"Mau đưa em ấy tới phòng y tế.

Trọng tài la lớn, Triệu Mạc Ngôn ngay lập tức ôm lấy Dương Ánh Nguyệt dùng hết sức bình sinh bế cô đi.