Ưu Ái

Chương 26



Hội thao kỳ này, lớp 11/13 được xem là “áo gấm về làng”, chạy cự ly dài và cự ly ngắn đều có giải. Cuối cùng khi nhận thưởng còn được trao giải “Tập thể xuất sắc nhất”, lớp phó thể dục làm đại diện lên nhận giải, khi quay lại nó cùng với Tào Quân hai thầy trò cười tí toét.

Hơn năm giờ chiều, hội thao chính thức bế mạc, tuy cuối tuần này không được nghỉ nhưng tụi học sinh đều được chơi đã đời.

Diêu Tự mặc lại đồng phục, thu dọn đồ đạc chuẩn bị dẫn Nghê Tinh Kiều về nhà.

– Diêu Tự.

Điện thoại có người gọi anh, Nghê Tinh Kiều cũng ngoái lại nhìn.

Người gọi Diêu Tự chính là Mạnh Tiếp lúc nãy đưa nước và khăn. Nhìn cận cảnh thế này, Nghê Tinh Kiều càng muốn cảm thán vẻ xuất chúng của hoa khôi trường.

Mái tóc dài đen nhánh được buộc đuôi ngựa cao sau đầu, dù mặt mũi không tô son trát phấn nhưng vẫn mang khí chất tuyệt diễm mà chỉ cần nhìn một lần là nhớ mãi không quên.

Nghê Tinh Kiều mím môi, nhìn sang Diêu Tự.

Trong tay Diêu Tự vẫn còn cầm cặp sách và đồ ăn vặt của Nghê Tinh Kiều. Hơi bất ngờ, anh hỏi:

– Có chuyện gì sao?

Mạnh Tiệp rất kiên trì, lại đưa chai nước tới.

Diêu Tự nói:

– Không cần đâu, em cũng có rồi.

– Em có là của em, còn đây là chị đưa mà. – Mạnh Tiệp vô cùng phóng khoáng, tán trai cũng chẳng ngại ngùng gì.

Lộ Lý và Lâm Tự Châu cũng nhìn sang, Lâm Tự Châu nhỏ giọng lầm bầm:

– Diêu Tự đào hoa thế cơ à?

Lộ Lý gật đầu như có điều suy nghĩ:

– Anh Tự của chúng tôi ai gặp cũng thích.

Lâm Tự Châu cười, nhìn Diêu Tự đối thoại với Mạnh Tiệp.

Diêu Tự đáp:

– Vì em đã có nên không cần chị đưa nữa.

Mạnh Tiệp bật cười, mắt cô sáng ngời, hàm răng trắng tinh, đúng là xinh xắn thật.

– Em có cá tính đấy.

Diêu Tự cảm thấy câu này hơi kì, ai mà chẳng có cá tính riêng, chuyện này quá bình thường.

Anh không tiếp chuyện nữa, quàng cặp của Nghê Tinh Kiều lên vai, sau đó cầm lấy nạng của cậu, kéo cậu về nhà.

Mạnh Tiệp nói:

– Em ghét chị à?

Diêu Tự:

– Không hẳn.

– Vậy thì được. – Mạnh Tiệp vẫn đặt chai nước lên cái ghế trước mặt Diêu Tự, sau đó bảo – Chị tên Mạnh Tiệp, lớp 12/2, muốn kết bạn với em.

Diêu Tự lại làm thinh, không định để ý đến cô.

Nhưng Nghê Tinh Kiều thấy lúng túng lắm, huých huých khuỷu tay vào Diêu Tự:

– Người ta đang nói chuyện với cậu kìa.

Diêu Tự thầm nhủ: Lúc này mà cậu còn góp vui nữa!

Hết cách, anh đành nói với Mạnh Tiệp:

– Chắc bạn của chị nhiều lắm, bớt một đứa là em cũng không sao đâu.

Diêu Tự chống nạng cho Nghê Tinh Kiều xong thì đội mũ lưỡi trai của mình vào.

– Sao mà không sao được? – Mạnh Tiệp nói – Em không giống những người khác.

Đã nói tới nước này, ý đồ của Mạnh Tiệp quá rõ ràng.

Diêu Tự hoàn toàn không tiếp chiêu, vừa dìu Nghê Tinh Kiều đi vừa nói;

– Đều là con người cả, không có gì khác.

Hai người đi khuất, Diêu Tự không buồn ngoái đầu, nhưng Nghê Tinh Kiều thì cứ thỉnh thoảng ngoẹo ra sau nhìn nàng hoa khôi đứng ở đó.

Mạnh Tiệp xinh thật, nhìn mà cũng thấy đã con mắt. vả lại coi bộ tính cách cô cũng tốt, bị Diêu Tự từ chối thế mà vẫn không giận, còn cười tíu tít nhìn bọn họ bỏ đi.

Nghê Tinh Kiều nói:

– Cậu thật chả biết thương hoa tiếc ngọc gì.

Diêu Tự quay đầu cậu lại, chậm rãi dìu cậu ra ngoài cổng trường:

– Mình đối xử với cậu như vậy rồi mà còn chưa thương hoa tiếc ngọc à?

Nghê Tinh Kiều trừng mắt:

– Mình không có nói mình!

Diêu Tự cười:

– Đừng nghĩ vớ vẩn nữa, lo nhìn đường đi.

Nghê Tinh Kiều vẫn muốn ngoái đầu nhìn nhưng Diêu Tự không cho.

Cậu không cầm lòng được mà cảm thán:

– Cậu giỏi thật đấy, con trai con gái gì đều tỏ tình với cậu hết, kiếp trước cậu tu được phúc gì thế!

Diêu Tự bật cười một tiếng:

– Cậu ngưỡng mộ à?

– Ngưỡng mộ chứ! – Nghê Tinh Kiều nói – Đến cả yêu qua mạng mình còn chưa thành, ngưỡng mộ cậu chết đi được.

– Như vầy đi, – Diêu Tự nói – Mình tỏ tình với cậu, cậu khỏi cần ngưỡng mộ bọn họ làm gì.

– … Lại nữa rồi đấy! – Nghê Tinh Kiều lầm bầm chửi – Cậu suốt ngày chọc mình!

Diêu Tự và Nghê Tinh Kiều đi khuất, thế mà Mạnh Tiệp vẫn không hề tỏ ra buồn bã khi bị từ chối, khi xoay người dợm đi thì nhìn thấy Lộ Lý và Lâm Tự Châu đang đứng phía sau hóng hớt. Mạnh Tiệp cười với hai đứa, còn nói “bye bye”.

Lâm Tự Châu ngơ ngác:

– Chúng ta có quen với chị ấy không?

Lộ Lý:

– Tính cách chị ấy tốt phết, dù là mỹ nữ nhưng vẫn thân thiện dễ gần.

Lâm Tự Châu quay đầu lại liếc Lâm Tô Thần đang chuẩn bị đi, hỏi Lộ Lý:

– Thay lòng rồi hả? Không thích chị mình nữa sao?

– Cậu nói cái gì thế hả! – Lộ Lý lăm lăm nhìn Lâm Tự Châu – Đừng ly gián quan hệ của chúng tôi! Tôi một lòng hướng về trăng sáng đấy nhá!

– Trăng Sáng của cậu là ai? – Lâm Tự Châu hỏi – Lại là cô nàng lớp nào à?

– … Vô văn hóa đáng sợ thật. – Lộ Lý định mặc xác Lâm Tự Châu, nhân lúc Lâm Tô Thần chưa đi, nó chạy tới cười hí hửng – Thứ Bảy tuần sau cậu đừng quên đấy nhé.

Nói xong, nó ngại ngùng chạy biến đi.

Lâm Tự Châu tới hỏi chị mình:

– Cậu ta cắn nhầm thuốc gì à? Hai người hẹn nhau thứ Bảy tuần sau làm gì?

Lâm Tô Thần đeo cặp, đeo tai nghe lên bỏ đi.

Lâm Tự Châu bước nhanh đuổi theo:

– Đừng nói chị thật sự định hẹn hò với cậu ta đấy?

Lâm Tô Thần liếc sang nhìn nó một cái, mỉm cười nhẹ nhàng rồi đi.

Lâm Tự Châu: Chuyện gì thế này? Bây giờ vào thu rồi chứ có phải mới đầu xuân đâu mà ai cũng muốn yêu đương vậy? Mấy người có thể học hành đàng hoàng được không!

Từ khi Nghê Tinh Kiều bị thương, ngày nào Diêu Tự cũng săn sóc đến là tỉ mỉ.

Nghê Tinh Kiều nói:

– Cậu giống như chàng kỵ sĩ thân cận của tên hoàng tử vô dụng vậy.

– Gần đây lại đọc tiểu thuyết gì à?

Nghê Tinh Kiều cười:

– Ấy chết, bị phát hiện rồi.

Gần đây cậu đang đọc một cuốn tiểu thuyết lãng mạn tên là “Hai mươi mốt chàng kỵ sĩ của công chúa”. Câu chuyện xoay quanh một nàng công chúa cùng với hai mươi mốt chàng kỵ sĩ, quá là kích thích.

Diêu Tự đưa người ta về đến nhà thì trời cũng sập tối. Hoàng Tây rủ anh ở lại ăn cơm, Nghê Tinh Kiều cũng nói:

– Ở lại đi ở lại đi, lâu lắm rồi cậu không ăn cơm ở nhà mình đấy!

Cậu còn lầm bầm:

– Đúng lúc ngày mai là thứ Hai, mình vẫn chưa làm bài tập xong, lát nữa ăn cơm xong hai chúng ta cùng nhau làm.

Cuối cùng Diêu Tự vẫn chọn về nhà, không phải là anh không muốn ở lại, mà hôm nay mẹ anh ở nhà.

Từ sau lần cự cãi trước, quan hệ giữa anh và mẹ ngày một căng thẳng hơn. Vốn dĩ hai người còn có thể miễn cưỡng đáp qua lại vài câu, nhưng gần đây chỉ cần nhớ tới mẹ là anh thấy lồng ngực mình uất nghẹn.

Nhưng đâu còn cách nào, đó là mẹ anh mà, anh có làm thế nào cũng không trốn được. Huống hồ, Diêu Tự biết, mẹ anh cũng khổ lắm.

Một mình chèo chống căn nhà này, vừa phẫn nộ vừa ấm ức. Bao nhiêu cảm xúc đều bị dồn nén trong lòng, chỉ có thể trút lên người con trai mình mà thôi.

Mấy năm nay Diêu Tự đã cố hết sức để thông cảm cho mẹ, tha thứ cho mẹ, nhưng lắm lúc anh thật sự không biết mình còn có thể gắng gượng bao lâu nữa.

Rời khỏi nhà Nghê Tinh Kiều, đi lòng vòng trong khu chung cư cả buổi trời, tự nhiên cảm thấy mình thật đáng thương, đến cả nhà cũng không có can đảm để về.

Quả nhiên, vừa vào tới nhà đã nghe Thích Mỹ Linh đanh giọng chất vấn:

– Sao giờ này mới về?

Câu nói này như khoét một lỗ hổng trong trái tim Diêu Tự.

Anh kiềm nén cảm xúc, vào nhà, thay giày, xách cặp đi vào phòng.

– Con đưa Nghê Tinh Kiều về nhà.

– Có phải nó không có tay có chân đâu mà cần con đưa về.

Diêu Tự không muốn tranh chấp với mẹ, đành phải giải thích:

– Bây giờ cậu ấy còn đang chống nạng, đi đứng khó khăn, lên cầu thang cần người giúp đỡ.

– Tại sao người khác không giúp? Chỉ có mình mày rỗi hơi à? – Thích Mỹ Linh đập cái ly trên tay mình xuống sàn – Suốt mấy ngày cuối tuần mày đã học hành gì chưa? Mẹ đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, bớt tham gia mấy cái hoạt động vô bổ đó đi, ngoài lãng phí thời gian ra thì nó có thể đem lại cho mày cái gì?

Thích Mỹ Linh đi tới, kéo cặp sách của anh:

– Mẹ đang nói chuyện với mày đấy! Mày quay lại đây!

Diêu Tự bị kéo loạng choạng nên phải dựa vào tường.

Anh nói:

– Hội thao là do trường tổ chức, cho dù con không đăng ký tham gia thì cũng phải ngồi làm khán giả.

– Ai nói? Sao cũng có người xin nghỉ với giáo viên đấy thôi?

Diêu Tự nhắm mắt lại hít thở thật sâu, cố gắng để bản thân giữ bình tĩnh:

– Mẹ, mẹ có thể chừa cho con một ít không gian được không? Một chút thôi cũng được.

– Cho mày không gian? Bây giờ mày đủ lông đủ cánh rồi nhỉ, mẹ tốn tiền nuôi mày ăn mày mặc, cho mày đi học, bây giờ mày nói với mẹ là cho mày không gian? – Thích Mỹ Linh chỉ vào mũi anh mà nạt – Mày chó y như bố mày vậy, không biết đâu tốt đâu xấu, lòng lang dạ sói!

Diêu Tự cắn chặt răng cửa, bụng bảo dạ không được lên tiếng.

Không được lên tiếng, không được phản kháng, đợi lát nữa mẹ trút giận xong thì chuyện này coi như qua.

– Đồ tạp chủng! – Mỗi khi Thích Mỹ Linh rơi vào tình cảnh này đều gần như mất hết lý trí, những lời chửi mắng như những con dao đâm vào tim Diêu Tự – Thằng súc sinh!

Diêu Tự cúi đầu, làm thinh nhìn cặp sách của mình bị vứt xuống sàn.

– Ngày mai mẹ sẽ đến tìm giáo viên chủ nhiệm của bọn mày, sau này đừng bắt mày tham gia mấy cái hoạt động kiểu này nữa.

– Mẹ đừng có làm những chuyện như vậy nữa được không! – Diêu Tự vẫn không nhịn được, anh quát lên – Mẹ muốn con giành hạng nhất, con giành lấy rồi, lần nào con cũng vì làm hài lòng mẹ mà gò lưng thi hạng nhất, mẹ vẫn không thể chừa cho con một con đường sống sao?

– Mày nói cái gì đấy hả? – Thích Mỹ Linh nhìn Diêu Tự bằng ánh mắt khó tin – Mày nói mày thi hạng nhất là vì ai? Là tao đi học hay mày đi học? Là tao muốn học đại học hay là mày học?

Thích Mỹ Linh dấn lên trước, rõ ràng trong tay không có dao nhưng dường như có một mũi dao rướm máu tì lên động mạch Diêu Tự.

Cô trợn trừng mắt hỏi Diêu Tự:

– Giữa tao với mày là ai cho ai con đường sống? Nếu không phải vì mày thì cuộc đời tao có thành ra như vậy không?

Diêu Tự không thể nói gì được nữa, chỉ biết ngoảnh mặt đi không nhìn mẹ.

Phải, mình là tội đồ.

Diêu Tự nghĩ, mình mới là người đáng căm hận nhất trong cái nhà này.

Anh nói:

– Vâng, con biết rồi, sẽ không có lần sau nữa.

Anh trốn khỏi Thích Mỹ Linh, cúi người nhặt cặp lên đi vào phòng ngủ:

– Con xin hứa với mẹ sẽ không bao giờ tham gia những hoạt động phí hoài thời gian nữa, nhưng con vẫn muốn chăm sóc Nghê Tinh Kiều, mẹ muốn con thế nào cũng được, nhưng chuyện này con sẽ không thay đổi.

Anh nói xong thì về phòng khóa trái cửa.

Bên ngoài lại gầm lên những tiếng chửi chát chúa, còn căn phòng này không khác gì một nấm mồ, chôn sống cả tuổi thanh xuân của Diêu Tự.