Ưu Thế Đỉnh

Chương 7: Thủ lĩnh lưu manh



Lúc tay vừa đặt lên nắm cửa, Thẩm Tư Uý bỗng dừng động tác.

Tất cả các lối đi của khách sạn đều có camera, tuy nói hình ảnh giám sát chỉ có cảnh sát mới được điều động, nhưng không biết Khắc Lôi Đặc có dùng cách khác để kiểm tra không.

Để an toàn, tốt nhất không nên đi bằng cửa chính.

Nghĩ tới đây, Thẩm Tư Uý buông nắm cửa ra, trở về bên cửa sổ.

Ở phía xa, các tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố nhấp nháy đèn neon, các quảng cáo 3D khác nhau trang trí bầu trời đêm tẻ nhạt.

Thẩm Tư Uý thong dong ngồi xổm trên khung cửa sổ, hơn nửa cơ thể đều ở bên ngoài cửa. Gió lớn thổi qua vành mũ, cuốn bay những ngọn tóc vàng trước trán, lại không thổi đi ánh mắt yên tĩnh kia.

Từ tầng bảy nhảy lên nóc nhà dân cư đối diện không phải chuyện khó, nhưng nếu đã có một cơ thể như vậy, nhảy đến đối diện là chuyện không cần thiết.

Hai tay buông khung cửa sổ ra, bóng dáng màu đen nhảy xuống, từ tầng bảy rơi thẳng xuống.

Lực tác động do gia tốc trọng lực mang lại không hề gây đau đớn cho Thẩm Tư Uý, anh đứng thẳng người, đè mũ lưỡi trai xuống, dọc theo bản đồ chỉ dẫn đi về phía trạm năng lượng.



Mặt ngoài trạm năng lượng là một ngọn tháp nhọn, ở ngoài quảng trường là có thể nhìn thấy toà kiến trúc nổi bật ấy.

Thẩm Tư Uý tránh những con đường có camera, đi qua hẻm nhỏ tối tăm, lâu lâu lại gặp phải những lưu dân mang theo bình rượu đi dạo, cũng dễ dàng lợi dụng con hẻm phức tạp để né tránh.

Nhưng càng gần trạm năng lượng ở trung tâm thành phố, càng có nhiều lưu dân đi lại trên đường.

Bọn họ như thích bầu không khí của thành phố, chơi bài dưới ánh đèn đường, trò chuyện trên đường phố đều có thể trở thành niềm vui của bọn họ.

Không bao lâu sau, Thẩm Tư Uý gặp phải đội quân lưu dân.

Hai bên đường phố vốn nên trống trải bỗng nhiều lưu dân với cảm xúc lên cao, trên con đường chính thẳng tắp đậu bốn chiếc xe cải tiến song song nhau, có một người phụ nữ ăn mặc hở hang đứng giữa đường vẫy cờ đen trắng.

Xem ra thành phố tiêu điều đã trở thành một đường đua, một cuộc đua xe sắp diễn ra.

Điều khiến Thẩm Tư Uý hơi đau đầu là, anh phải đi qua con đường chính này, mới có thể đến trạm năng lượng ở đối diện. Giờ đường chính biến thành đường đua khép kín, anh không có khả năng đi qua một cách công khai được.

Cờ đen trắng vung mạnh xuống, bốn chiếc xe dã thú gầm gừ lao ra khỏi vạch xuất phát.

Lưu dân lái xe không có một quy tắc nào, trước mắt rõ ràng là đường thẳng, cũng chẳng có ai chắn đường của ai, thế mà hết lần này đến lần khác có người dùng xe đụng vào đối thủ, bốn chiếc xe mới lái chưa được năm mươi mét, đã có một chiếc xe bị đụng ngã.

Một chiếc xe khác chắc là bạn đồng hành của chiếc xe này, người điều khiển liền mở cửa sổ trời để nâng súng máy, bắt đầu bắn vào chiếc xe đâm loạn xạ kia.

Đua xe bình thường không hiểu sao lại biến thành đua xe chết chóc, nhìn thấy cảnh tượng này, lưu dân đứng ở hai bên đường bắt đầu mắng nhau, lúc này Thẩm Tư Uý mới biết, thì ra hai bên đường chia thành hai phe, hơn nữa nghe loáng thoáng nội dung, tựa hồ tích oán đã lâu.

“Chủ nào chó nấy! Barn là kẻ tiểu nhân!”

“Đua xe không phải hoang dã à? Đâm xe có vấn đề gì? Con mẹ nó ai nổ súng trước?”

“Là tụi mày…”

Cuộc chiến mắng chửi ngày càng nghiêm trọng, rốt cuộc có người lấy súng ra.

Vừa rồi Thẩm Tư Uý còn cảm thấy không thể công khai băng qua đường, kết quả đua xe biến thành đấu súng, trên đường loạn tùm phèo, sẽ không ai chú ý tới anh.

Anh đè thấp vành mũ trèo qua lan can, nhanh chóng đi đến bên kia đường, thần không biết quỷ không hay đi vào hẻm nhỏ. Trong lúc đó rất nhiều lời tục tỉu bay vào tai anh, anh càng tin vào suy nghĩ lúc trước, Khắc Lôi Đặc và Barn đã sớm nhìn nhau không vừa mắt.

Cuộc đấu súng nhanh chóng bị ngăn lại, vẫn còn nhiều lưu dân lí trí đứng ra ngăn cản.

Hiện tại lưu dân đang trong trạng thái giằng co với quân đội, tự giết lẫn nhau đối với ai đều không có lợi.

Có người thu súng lại, nói với người bên cạnh: “Nãy có một người mặc áo đen đi qua, viên đạn bắn vào người hắn như không có việc gì, mày thấy không?”

Tên còn lại không để ý lắm nói: “Mày nhầm rồi.”



Không lâu sau, Thẩm Tư Uý rốt cuộc tiếp cận được trạm năng lượng thành phố Z.

Toàn bộ ngọn tháp nhọn cao mười tầng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, mỗi tầng đều có ba năm lưu dân canh gác ngoài hành lang, chỉ cần tới gần trạm năng lượng, sẽ bị lưu dân ở vị trí cao phát hiện.

Nếu phòng thủ nghiêm mật như thế, suy ra Khắc Lôi Đặc cũng hiểu rõ, sở dĩ quân đội chưa phản công toàn điện, là bởi vì còn chưa hiểu rõ về trạm năng lượng này.

Xông thẳng vào không có khả năng. Nếu chắc chắn sau khi xông vào sẽ có thu hoạch, vậy xông vào cũng là một biện pháp, nhưng Thẩm Tư Uý không thể mạo hiểm như vậy.

Xem ra phòng thủ của trạm năng lượng không có sơ hở, Thẩm Tư Uý tìm một góc tối, bắt đầu quan sát quy luật giao ca của lưu dân.



Bên kia.

Cửa căn hộ đóng mạnh lại, phát ra tiếng vang rung trời, Mạch Nhĩ Khẳng nửa tỉnh nửa mê sợ tới mức nhảy dựng lên ghế, theo bản năng sờ khẩu súng bên hông.

Nhưng sau khi nhìn thấy người vào cửa là Khắc Lôi Đặc, cậu thở phào nhẹ nhỏm, thu hồi tay hỏi: “Mọi chuyện đã giải quyết xong chưa?”

“Giải quyết xong.” Khắc Lôi Đặc bực bội ngồi xuống ghế sô pha, “Mới đua xe được một nửa đã đánh nhau.”

Nửa tiếng trước, Khắc Lôi Đặc nhận được thông báo về cuộc đấu súng trên đường chính. Hắn vội vạng chạy đến hiện trường, phát hiện nguyên nhân hai bên đánh nhau chỉ là chuyện nhỏ.

“Chậc.” Mạch Nhĩ Khẳng lắc đầu, “Sao bọn họ lại thích gây chuyện vậy nhỉ?”

“Ai biết được.” Khắc Lôi Đặc không kiên nhẫn cau màu, quét mắt nhìn màn hình chiếu giữa không trung, “Bên kia có động tĩnh gì không?”

“Không có.” Mạch Nhĩ Khẳng nhún vai, “Xem ra nhà đàm phán của chúng ta rất thành thật.”

Mạch Nhĩ Khẳng thiết lập một chương trình nhắc nhở, nếu có người xuất hiện trên lối đi, chương trình sẽ phát ra cảnh báo. Bởi vậy dù cậu không nhìn chằm chằm vào màn hình, cũng sẽ không bỏ qua tình hình của Thẩm Tư Uý.

Nhưng đột nhiên Khắc Lôi Đặc nhìn về phía biểu đồ gợn sóng thể hiện âm thanh trên màn hình, hỏi: “Trạng thái này kéo dài bao lâu rồi?”

“Ừm…” Mạch Nhĩ Khẳng cũng phát hiện có gì đó không ổn, nhớ lại, “Mười phút? Hai mươi phút?”

Biểu đồ gợn sóng được kết nối với bộ thu âm Khắc Lôi Đặc lén đặt ở cửa phòng khách sạn, mặc dù độ thu âm không bằng máy nghe lén, nhưng có thể thu chính xác các tiếng vang trong phạm vi.

Cho dù là âm thanh cọ sát thảm rất nhỏ của dép lê, trên biểu độ gợn sóng cũng sẽ phản ứng.

Nhưng hiện tại trên bản đồ gợn sóng chỉ có một đường thẳng tắp, điều này chứng tỏ Thẩm Tư Uý không phát ra bất kì động tĩnh gì, nói cách khác ——

Người này không ở trong phòng.

Mông ngồi vẫn chưa nóng lại phải ra cửa, Khắc Lôi Đặc bực bội đứng dậy khỏi ghế sô pha: “Anh đi xem.”



Canh giữ gần trạm năng lượng một lúc, Thẩm Tư Uý bỗng phát hiện anh tới rất không đúng lúc.

Khắc Lôi Đặc đã nhắc nhở anh, có rất nhiều lưu dân hoạt động vào ban đêm. Anh còn cho chỉ là cú đêm, không để trong lòng, nhưng cẩn thận nghĩ lại, những lưu dân này quanh năm sống ngoài hoang mạc, ban ngày nhiệt độ rất cao, chắc bọn họ đã sớm quen với việc hoạt động vào ban đêm.

Nói cách khác, ban đêm là thời gian tinh thần của những lưu dân này.

Lưu dân canh gác không có dấu hiệu phải giao ca, phòng thủ của trạm năng lượng này rất cẩn thận.

Canh giữ thêm một lúc, Thẩm Tư Uý quyết định trở về trước, ngày mai sẽ quay lại.



Trên đường trở về, đường chính chỉ còn lại chiếc xe AI vệ sinh cỡ lớn đang xử lý thi thể lưu dân. Không biết có phải do xung đột không, ở ven đường không còn thấy lưu dân uống rượu nữa, đường trở về thông hơn lúc đi.

Trở lại con hẻm phía sau khách sạn, Thẩm Tư Uý nhìn độ cao cửa sổ phòng mình, rồi nhảy qua nhảy lại giữa khu dân cư và tường ngoài của khách sạn, dễ dàng trở về phòng.

Thời gian lúc này còn sớm, anh liền đi vào phòng tắm, cởi quần áo màu đen trên người.

Nước ấm chảy liên tục vào bồn tắm, ngay khi Thẩm Tư Uý đang muốn thử nhiệt độ nước, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

“Nhà đàm phán?”

Thần kinh Thẩm Tư Uý lập tức căng thẳng, bởi vì anh nghe ra đó là giọng nói của Khắc Lôi Đặc. Anh vội vàng ra khỏi phòng tắm, mặc áo choàng mới mua vào, khi giọng nói bên ngoài cửa vang lên lần nữa: “Có trong không?”

Thẩm Tư Uý mấp môi, đang chuẩn bị trả lời, cổ họng anh còn chưa kịp phát ra âm thanh, cửa phòng bất ngờ bị người đá văng ra.

Khắc Lôi Đặc đi vào trong phòng, đầu tiên nhìn quanh bốn phía một vòng, lúc này mới nhìn về Thẩm Tư Uý, nói: “Anh ở đây. Sao không lên tiếng?”

Thẩm Tư Uý nhìn cánh cửa bị đạp bay, khó tin trừng mắt nhìn Khắc Lôi Đặc—— người này có cho anh cơ hội lên tiếng ư?

Từ lúc gõ cửa đến đạp cửa chưa tới ba giây, Thẩm Tư Uý còn nghi ngờ, mục đích cơ bản của Khắc Lôi Đặc là xông vào.

Không, không phải nghi ngờ, mà chắc chắn.

Người này sau khi vào cửa liền nhìn quanh bốn phía, rõ ràng là muốn vào điều tra.

“Cậu không thể gõ nhiều hơn vài cái à?” Thẩm Tư Uý cau mày hỏi.

“Sợ anh có nguy hiểm.” Khắc Lôi Đặc trả lời qua loa, rồi đánh giá Thẩm Tư Uý từ trên xuống dưới, “Sao anh còn mặc áo choàng?”

Trong lòng Thẩm Tư Uý không hiểu sao lại hơi cảnh giác, anh luôn cảm thấy Khắc Lôi Đặc biết anh ra ngoài.

“Tôi đang chuẩn bị tắm rửa, không mặc quần áo.” Anh duy trì giọng điệu tức giận, “Có thể mời cậu đi ra ngoài không?”

Khắc Lôi Đặc ngoảnh mặt làm ngơ, hắn dùng cằm chỉ cửa phòng, hỏi: “Thế này mà anh còn muốn ngâm?”

Thẩm Tư Uý lạnh lùng nói: “Tôi sẽ tự mình đổi phòng.”

Khắc Lôi Đặc vẫn không có ý rời đi, ngược lại đi thẳng về phía Thẩm Tư Uý. Trong phòng tắm còn bộ đồ đi đêm, trái tim anh đập dữ dôi, bước lên một bước ngăn bước chân của Khắc Lôi Đặc, hơi ngẩng cằm nói: “Cậu còn có việc gì?”

Khắc Lôi Đặc: “Trước khi chuẩn bị tắm anh đang làm gì?”

Thẩm Tư Uý: “Xem tin tức.”

Khắc Lôi Đặc: “Xem tin tức gì?”

Thẩm Tư Uý: “Không liên quan đến cậu.”

Cuộc đối thoại của hai người cảnh tàn khốc liệt, vấn đề của Khắc Lôi Đặc không cho Thẩm Tư Uý có thời gian suy nghĩ, mà Thẩm Tư Uý trả lời cũng không cho Khắc Lôi Đặc chụp được thời cơ.

“Cho nên bây giờ anh chuẩn bị đi tắm rửa?” Tầm mắt Khắc Lôi Đặc lại rơi vào áo choàng của Thẩm Tư Uý.

“Sao tôi phải nói dối?” Thái độ Thẩm Tư Uý thẳng thắn, trong sự không kiên nhẫn mang theo sự tức giận, anh tin Khắc Lôi Đặc không tìm ra sơ hở nào.

Nhưng anh đã quên Khắc Lôi Đặc là một người luôn không làm theo kịch bản, ngay khi anh cho rằng có thể đuổi hắn đi, đã thấy người này đột nhiên tiến lên một bước, tay trái siết chặt lưng anh, tay phải không hề báo trước mò vào trong áo choàng của anh.

Khắc Lôi Đặc chắc thường xuyên chạm vào súng, đầu ngón tay có vết chai. Bàn tay to mò quanh eo Thẩm Tư Uý, dọc theo đường cong của hốc lưng rồi đi xuống phía dưới.

Nhưng khi ngón tay dừng lại, Khắc Lôi Đặc hơi ngoài ý muốn nhìn Thẩm Tư Uý trong ngực mình: “Anh không mang quần áo thật này?”

Lúc này tay phải Thẩm Tư Uý đã chống lên lồng ngực Thẩm Tư Uý, anh suýt chút nữa dùng lực, đẩy thủ lĩnh lưu manh này cách xa mười mét.

Nhưng trong đầu liền nhảy liên ý nghĩ ‘nhiệm vụ quan trọng hơn’, anh lại khó khăn thu lại lực bộc phát trên tay, không có nơi trút giận khiến suýt nữa anh nghẹn chết.

Thẩm Tư Uý giận dữ trừng mắt nhìn Khắc Lôi Đặc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không, vậy, thì, sao?”

Trong con ngươi màu xanh nhạt bỗng loé lên màu đỏ tươi chết chóc, ngay cả anh cũng không phát hiện.

Giờ Thẩm Tư Uý có thể xác định được, không biết Khắc Lôi Đặc dùng thủ đoạn gì biết anh ra ngoài, hơn nữa còn tin dưới lớp áo choàng là trang phục đi đêm mà anh che giấu, nếu không Khắc Lôi Đặc sẽ không trực tiếp ra tay như vậy.

“À, vậy anh tiếp tục đi.” Khắc Lôi Đặc chậm rãi buông Thẩm Tư Uý ra, trong giọng nói không có chút áy náy nào, “Tắm rửa vui vẻ.”