Uy Bức Ước Thúc

Chương 13: Hồ Tắm (h)



A Cửu trở về bồn nước nóng, nàng ta bước vào liền thấy Nhược Y đang nhắm mắt trầm tư. Thân thể đương nhiên không một mảnh vải ngâm dưới nước, chỉ thấy vai trần ẩn hiện,mặt A Cửu liền một phen đỏ ửng. Giữa hình ảnh mới mẻ như vậy nếu ai không ngượng thì chính là giả.

Biết A Cửu vào, Nhược Y mắt vẫn nhắm, nhưng âm thanh trong trẻo:

"Hắn đã uống cạn?"

"Phải, chủ nhân."

Nhược Y hài lòng, khóe miệng bỗng nhiên cong lên, A Cửu đến bên cạnh, đưa ra một lọ thuốc nhỏ:

"Lúc nãy, hoàng thượng kêu A Cửu đem cho người thứ này. Nếu pha vào nước sẽ có mùi thơm, da mịn và dãn xương cốt! "

A Cửu đem ra, nói cũng chỉ nói, mặc dù biết người kia sẽ không bao giờ nghe, huống gì là dùng đến.

Nhược Y mở mắt, cầm chiếc lọ hoa săm soi, mùi hương thơm ngát xộc vào mũi nàng. Chỉ vài giây sau, người kia nhanh chóng dùng yêu thuật xóa nó tan thành bụi...

Chương Du Quân hỡi Chương Du Quân! Không ngờ cũng có ngày ngươi chết mệt vì ta...

Nàng làm sao cảm kích trước một người từng âm mưu sát hại cha mẹ nàng? Trực tiếp giết sư phụ nàng? Nếu không vì Minh Uất Phong... nếu không vì hắn sáng lập và đưa cho Chương Du Quân sợi dây chuyền chống yêu quái, thì đến giờ cả hai đều mồ yên mã đẹp.

Đưa tay một lần nữa, Nhược Y thấy vòng tay của mình phát sáng, sau đó hài lòng lại nhắm mắt, miệng lại khẽ cười mĩm...

A Cửu thu vào tầm mắt, chưa một ai làm cho Nhược Y có nụ cười chân thật nhẹ nhàng như vậy. Chưa một ai... A Cửu có một chút buồn mong manh, một nổi buồn lạnh lẽo...

Bỗng một thân ảnh nữ nhân áo đen từ cửa sổ trên cao nhảy xuống làm gián đoạn tầm nhìn của A Cửu, Sát Tinh Vệ đáp xuống, tần ngần nhìn cả hai. Hôm nay không ngờ có A Cửu ở đây, nàng phân vân không biết có nên nói gì với Nhược Y khi có mặt một tiểu cô nương trong sáng này hay không.

A Cửu mắt thấy Sát Tinh Vệ, biết mình phải làm gì, chỉ khẽ cúi đầu chào cả hai, rồi nhanh bước ra đóng cửa lại. Lòng thoáng cảm thấy đau đớn, vì nàng biết, Nhược Y và Sát Tinh Vệ sẽ làm gì...

Tất cả trả lại sự im lặng cho căn phòng cùng với nhịp thở của cả hai. Sát Tinh Vệ mắt thấy chiếc vòng trên cổ tay mình phát sáng, lại thấy chiếc vòng quen thuộc trên tay của Nhược Y kia cũng vậy. Lòng nàng trầm lại, nếu ngày đó không đưa cho tiểu cô nương kia chiếc vòng này thì có lẽ Nhược Y không đem lòng yêu nàng...

Nhược Y nghe mùi hương thiên nhiên quen thuộc, lại thấy vòng sáng nên biết chắc ngươi kia đã về tới.

"Hôm nay sao lại có nhả hứng tự thân tìm đến? Thật ngạc nhiên, tới đây."

Sát Tinh Vệ chừng chừ một lúc, rồi quyết định nhẹ nhàng bước đến:

"Là tên Lã Tần Uy nhờ vả, hắn ta theo dõi Triển Phi, liền biết nàng ta nghi ngờ thuốc có vấn đề. Hơn nữa..."

Ngập ngừng một chút, nàng tiếp lời:

"Hơn nữa.. Chương Du Quân vừa lên cơn đau tim, còn nôn ra huyết xanh."

Nhược Y thích thú cười lớn, nhưng không giấu được nét mặt lạnh lùng khi nhắc đến Triển Phi:

"Triển Phi nghi ngờ, thì ta sẽ tìm giết chết ả, nếu Vệ không muốn ta giết người bừa bãi, thì ta sẽ nói khiến ả lờ đi, lúc đó ta sẽ không để ý đến."

Sát Tinh Vệ im lặng, nàng không hiểu sao Nhược Y lại muốn giết Chương Du Quân đến vậy. Mắt lại nhìn vào chiếc vòng của Nhược Y, liền vô thức ngồi xuống bên cạnh, đưa tay chạm vào chiếc vòng kia. Thấy một bàn tay chạm vào mình, Nhược Y mở mắt, khóe miệng cười dịu dàng, mặc dù không hiểu Tinh Vệ tính làm gì:

"Ngươi còn giữ sao? Đã 12 năm, nó cũ đi một chút..."

Năm xưa Sát Tinh Vệ chỉ định mua cho muội muội mình, nhưng vì đồng cảm với tiểu cô nương này mà đem tặng. Khi đó quả thật Nhược Y nhìn rất giống Sát Tinh Tú, nên rất muốn ôm vào lòng mà che chở...

Nhược Y không nói gì, khóe miệng cong lên, vẻ mặt của Tinh Vệ lúc suy nghĩ rất cuốn hút, liền không ngăn được:

"Vệ, cởi y phục ra, xuống đây!"

Câu nói kéo Tinh Vệ trở về hiện tại, vì đối với nàng nó thật đáng sợ. Nhược Y lại tính làm chuyện đó bây giờ hay sao?

Thấy người kia bất động, Nhược Y có chút không vui, nóng lòng:

"Ngươi không nghe thấy à?"

Rất lâu sau, Tinh Vệ mới đưa tay cởi hết y phục và bước xuống nước. Cả hai thân thể xích lõa ở cùng một nơi. Nhược Y lúc này mới hài lòng đưa tay ôm nhẹ người kia, tham lam hít hết mùi hương trên người Vệ của nàng.

"Vệ.. ta có quan trọng với ngươi hay không? "

Câu hỏi thật lòng xuất phát từ tim Nhược Y, nàng đôi lúc cảm thấy người kia vô cùng ảo dịu. Nàng cảm nhận sự ôn nhu dịu dàng, quan tâm của người kia nhưng tình yêu thì rất mơ hồ. Nàng sợ một ngày nào đó tất cả trở thành ảo tưởng...

Nàng không cho phép.

Nàng chỉ muốn Sát Tinh Vệ yêu nàng, yêu đến không còn đường lui.

Yêu đến chết!

Sát Tinh Vệ biết câu hỏi này quá thừa thãi. Nếu nói không thì lại không đúng, nếu nói có thì sẽ rất sợ làm người kia tăng tình cảm cho mình. Đồng nghĩa với việc tăng sự hối lỗi của bản thân nhiều hơn nữa..

"Có!"

Chỉ một câu ngắn gọn Nhược Y đã thấy vui sướng rồi. Nàng không cần nhiều, vì nàng tin Sát tỷ tỷ lòng nàng sẽ không bao giờ nói dối.

Nhược Y cao hứng:

"Vệ, hôn ta."

Sát Tinh Vệ nhìn sâu vào đôi mắt người kia, hình dạng phàm nhân hay yêu quái, tất cả đều không làm mất sự buồn bã bên trong. Không biết tựa lúc nào, Nhược Y lại sở hữu đôi mắt buồn đến như vậy.

Nàng còn thấy cả sự yêu thương hy vọng, dường như nàng không xứng đáng để nhận nó.

Tinh Vệ đưa bờ môi chạm vào, có chút ẩm ướt, nóng ấm. Môi nàng luôn lạnh, nhưng chẳng bao giờ Nhược Y khó chịu. Lạnh! Chỉ càng làm Nhược Y kích thích, càng muốn sưởi ấm nó.

Sát Tinh Vệ hôn nhẹ nhàng, chỉ mút một chút, nhưng người kia chờ không kịp, liền đưa lưỡi vào khám phá khoang miệng Tinh Vệ. Càng nuốt, Nhược Y càng thích vị bạc hà của người nàng thương.

Tay Nhược Y thuận thế đưa lên khỏa tròn của Tinh Vệ xoa nhẹ, nâng niu. Nụ hôn được dứt, chỉ trọn vẹn trong hai phút cũng khiến nữ nhân áo đen kia cảm thấy thở khó khăn.

Nhưng đối với Nhược Y chưa bao giờ là đủ! Khóe miệng nàng cong lên, đem Sát Tinh Vệ xoay lại đè vào thành hồ nước.

Nàng vuốt ve đôi môi sưng nhẹ của người kia vì màn hôn lúc nãy, tay dời xuống cổ trắng nõn kia, ánh mắt dâng một tràn mong muốn...

Sát Tinh Vệ giật mình, biết ngưòi kia muốn gì, đôi môi đắng chát. Thầm hận bản thân mình quá tốt bụng, để Lã Tần Uy lừa gạc đến đây. Nàng thầm nhắc nhở bản thân phải chịu đựng, sau khi thành công Tuyệt Kiếm Pháp trả thù cho muội muội, nàng sẽ tự sát, lấy lại tự do.

Nàng dặn bản thân phải bình thản, để người kia tự do trên thân thể mình. Dù sao đã không còn là xử nữ, có mất thêm cũng không còn ý nghĩa.

"Vệ, sao ngươi căng thẳng vậy a?"

Sát Tinh Vệ thở mạnh không đáp, giữ tinh thần thật bình tĩnh. Người kia kề sát vào tai nàng, âm thanh lôi cuốn đã khàn khàn vì dục vọng:

"Ta muốn ngươi.. được không?"

Hỏi chỉ là hỏi, Nhược Y không cần câu trả lời. Đó chính là điểm yếu của nàng, nàng luôn ích kỷ, nàng không bao giờ để ý đến rằng đối phương muốn hay không.

Môi lập tức mút lấy mang tai người kia, chầm chậm, còn nghe thấy tiếng thở gấp đều đều. Tay Nhược Y không ngừng xoa nắn hai bánh bao đó, rồi đưa dần xuống bên dưới...

Thân thể Tinh Vệ mỏng manh, khác xa vẻ mạnh mẽ bên ngoài. Nhìn thấy, Nhược Y chỉ muốn ôm vào lòng mà vuốt ve yêu thương.

Thân thể người này chỉ mãi là của nàng! Ngay cả chính Sát Tinh Vệ tự chạm vào nàng cũng không muốn. Tất cả những gì của người này đều là của nàng.

Nhược Y chỉ hận không thể sát nhập vào người kia thành một.

Đôi môi đỏ như anh đào từ mang tai dời lên môi người kia, hôn mạnh mẽ, hôn chiếm đoạt, hôn đến ngạt thở. Nhược Y yêu điên cuồng, yêu mất kiểm soát, vì yêu có thể mạnh bạo mà làm môi Tinh Vệ chảy máu. Vì yêu nàng có thể không màn đến ôn nhu, có thể khiến thân thể Sát Tinh Vệ đau đớn.

Như sau này, nếu Sát Tinh Vệ không gặp một nữ nhân tên Tôn Đồng thì đã không bị roi quật đên bật máu, không bị dây xích trói đến hằn vết thương...

Tinh Vệ cảm nhận chút vị tanh trên miệng mình, môi nàng có vết xước, liền biết đó là máu. Nhược Y hôn quá mãnh liệt, chuyện này chỉ khiến nàng ta thêm kích thích, hoàn toàn không có cảm giác hối lỗi lo lắng.

Sau khi thỏa mãn, nàng di chuyển đôi môi xuống cổ và xương đòn của nữ nhân kia, tay cũng đã dừng đến khu rừng rậm thưa thớt đó, mà xoa lấy...

Tâm Sát Tinh Vệ có chút hoảng loạn, nhưng sau đó tìm kím sự bình tĩnh. Cắn răng chịu đựng.

Đây không phải là lần đầu của nàng, trước kia Nhược Y vẫn hành sự với nàng đã nhiều lần. Nhưng chuyện này vẫn không khiến khêu gợi sự hứng thú.

Do không có tình yêu chăng?

Hay là cả hai đều nữ nhân?

Ta vẫn thuận theo ý ngươi.

Ta luôn trung thành.

Không đúng...

Ta đang lừa dối.

Ngươi vẫn chẳng biết tâm sự của ta.

Lòng ta có muội muội, trả thù cho muội muội.

Lòng ta vẫn có ngươi, nhưng nó không rõ ràng...

Hai ngón tay mềm mại của Nhược Y đưa vào nơi sâu của tư mật nàng, nhẹ nhàng ra vào, kéo Tinh Vệ trở về hiện tại mà lòng đắng ngắt.

Toàn thân bỗng chốc run rẫy, hơi thở không mấy thuận tiện. Còn nghe thấy mùi hoa Diên Vĩ dễ chịu thoang thoảng...

Không lẽ thân thể nàng bắt đầu thích ứng?

Nhìn sắc mặt của người mình yêu, Nhược Y thỏa mãn hôn nhẹ vào vai, sau đó cắn nhẹ, nàng muốn lưu dấu vết của mình vào đó. Xong xuôi, còn đưa lưỡi liếm đi chút máu của Tinh Vệ, thật cuốn hút!

Nàng thích máu, huống gì là máu của Sát Tinh Vệ, nhưng không đến mất lý trí mà cắn chết người kia. Tay vẫn chung thủy đưa đẩy, ngày một nhanh hơn..

"Ưm... Vệ, ta muốn ngươi, muốn ngươi."

Nhược Y thì thầm bên tai, liên tục mút lấy hạt châu trước ngực, đưa lưỡi đảo nhẹ. Âm thanh thật không thể ngưng nỗi sự trong sáng.

Sát Tinh Vệ run rẩy, không ngờ bản thân lại động tình với Nhược Y, vô thức mà rên rất nhỏ, nhưng người kia nghe thấy, lai vô cùng hứng thú. Đưa tay còn lại mà xoa mạnh lấy hạt nhỏ bên dưới, nàng còn cảm nhận nước trong hồ đã được hòa lẫn với nước của vùng cấm. Vô cùng ấm:

"Vệ.. ngươi thật xinh đẹp, nhìn xem, ngươi có phản ứng với ta. Nơi đó của ngươi đang nuốt lấy ngón tay của ta. Rất tuyệt, rất tuyệt."

Những lời nói của người kia làm Sát Tinh Vệ thật hận bản thân, hận cảm giác đã phản bội lý trí của mình. Không muốn.. không muốn...

Nhược Y cảm thấy vô cùng hạnh phúc, còn cảm thấy rất động, động hơn cả những lúc người kia đụng vào nàng.

Vệ có cảm giác với ta... là của ta. Của ta!!!

Tay một lúc càng mạnh mà không màng đến nơi kia đã sưng đỏ, Nhược Y cảm giác tư mật đang co rút lấy ngón tay mình, như muốn nói hãy cho nhiều hơn nữa...

Nhóp nhép..

Âm thanh vô cùng khêu gợi, làm đầu óc Nhược Y mù mịt, chỉ nghỉ đến Sát Tinh Vệ, môi cười lạnh. Đem cổ người kia mà mút, cắn, khắp vùng cổ đều không chừa chỗ nào. Sát Tinh Vệ không thể chịu nỗi sự mạnh bạo đó, mà mở miệng đã cứng ngắt tự lúc nào, âm thanh ngập ngừng van xin:

"Chậm lại, tại không thể

chịu nổi nữa.."

Nhược Y nghe qua liền cảm thấy phấn khích, dùng như phá, đẩy sâu hơn, để nước hồ chảy vào tư mật một chút, liền khiến Tinh Vệ đau - sướng xen lẫn, cảm thấy không thoải mái. Âm thanh vô cùng khàn nhỏ:

"Ưm..cầu ngươi... ta không thể chịu nỗi."

Cảm thấy nơi đó của người trước mặt co rút mạnh, Nhược Y mới rút nhẹ ra. Nước mật một lần nữa hòa vào nước hồ tắm, người kia mới ôm Sát Tinh Vệ đã thấm mệt vào lòng, tham lam hít lấy mùi hương thơm dịu trên thân thể:

"Lúc nãy, nhìn ngươi thật quyến rũ.."

Sát Tinh Vệ nghe xong, liền cắn răng cắn lưỡi đến bật máu. Chỉ muốn mặc y phục vào thật nhanh rồi rời khỏi nơi này. Chạy trốn mọi chuyện vừa diễn ra..

"Ngươi.. thay đồ đi, đêm khuya tắm ta nghĩ nhất định... sẽ cảm lạnh! "

Nhược Y khẽ lắc đầu, cằm vẫn tựa vào vai đã in hằn dấu vết hoan ái kia, nhắm mắt lại:

"Để ta ôm ngươi một chút rồi thôi"

Đành theo ý người kia, dù sao đối với Nhược Y cái gì nàng muốn đều phải về tay nàng.

Tinh Vệ vô thức đưa hai tay ôm lại, chạm vào lưng trắng nõn kia, khẽ thở dài. Đây là hành động không toan tính hay bắt buộc, đơn giản là chỉ muốn ôm người kia một chút vì ngoài trời mưa tầm tả, cả hai sẽ cảm lạnh.

________

Không hiểu sao cứ viết H là lên hơn hai nghìn mấy từ. 2600 từ rồi đây.

À ảnh cho dễ tưởng tượng Nhược Y mình đăng vào Chương 1 rồi nha. Cảm ơn các bạn ❤