Uy Bức Ước Thúc

Chương 53: Không tìm mà đến



Hôm nay tuyết rơi vừa phải, không còn dày đặc như hôm qua. Nhưng sương mù vẫn thủy chung che mất tầm nhìn.

A Cửu đang bồn chồn lo lắng trong người, suốt mấy ngày nay Nhược Y không về cung, nàng lo đến nỗi không dám đi sắt thuốc. Khỏi phải nói Nhược Y ở cùng ai, nàng ta vì tình cảm riêng tư mà để hỏng chuyện lớn. Không sợ người trong cung nghi ngờ sự vắng mặt hay sao?

Đến trưa, bầu trời dần tan mây xám, A Cửu mới ngừng làm việc, nghe thấp thoáng vệ binh ồn ào bên ngoài.

"Minh nương nương."

Nhược Y chỉ phất tay, sau đó giao cho một số người đem rau quả xuống bếp cho cung nữ.

"Ta mới đi săn nhưng không hiệu quả, các ngươi đem cất cung đi. Còn nữa, rau quả rất tươi, mang cho cẩn thận."

Toàn bộ tuân lệnh đi hành vụ, không ai để ý nụ cười đắc ý trên khóe môi của Nhược Y. Nàng không rảnh để đi săn, càng không rảnh để mua hoa quả. Thời gian với Sát Tinh Vệ còn không đủ, nàng không điên khùng làm chuyện gì mà không có mục đích.

Nhưng hôm nay chịu khó tha đồ về, chỉ vì tạo một lý do để vắng mặt, để xem ai còn chất vấn?

Bước vào phòng A Cửu, Nhược Y thản nhiên ngồi xuống rót trà. Nàng đương nhiên không phải muốn tìm người hầu của mình, chỉ đơn giản tạo bằng chứng giả.

"... Minh quý phi..."

A Cửu lúc này mở cửa bước vào, nàng có chút cả kinh vì chẳng bao giờ thấy chủ nhân mình vào đây. Nhưng sự vui mừng chưa kéo dài lâu, thì vẻ mặt khó xử đã hiện lên trên gương mặt.

Từ sau lưng Chương Cát đem binh bước vào, vẻ mặt oai nghiêm nhưng không giấu được sự rụt rè của hắn:

"Dì à, thông cảm. Bắt Minh quý phi nhốt vào đại lao chờ xét xử."

Binh lính chừng chừ rất lâu, không phải cãi lệnh của thái tử, mà là biết đối tượng không thể bắt được:

"Thái tử, chuyện này..."

Lý công công lúng túng muốn đỡ lời thì rất may Nhược Y đã bình tĩnh lên tiếng:

"Lệnh gì muốn bắt ta?"

A Cửu muốn nói gì đó nhưng chỉ biết thở dài cúi đầu, Thái tử hung hăng đẩy A Cửu sang một bên, sau đó lớn tiếng:

"Có người tố cáo, dì ám sát một tù nhân rất dã man. Đứt một cánh tay, lính canh tù toàn bộ chết hết. Nghe qua rất phi lý, nhưng những ngày qua không thấy mặt, xem như tố cáo đúng."

"Hồ đồ!"

Nhược Y tức giận quát lớn, tên nam nhân trước mặt dám thô lỗ với tay sai của nàng, đã là lớn gan. Nay lại bắt người phi lý, lý luận thì thấp kém, nàng không thể bỏ qua.

"Những ngày qua ta đi săn, còn thường xuyên thăm phòng A Cửu, không tin có thể hỏi. Muốn bắt thì đem lệnh hoàng thượng ra đây."

Một cái tát như trời giáng bất ngờ đem Chương Cát lùi ra xa. Chương Du Quân thu tay về, mặt nóng bừng, xem như rất tức giận.

"Quả thật quá hồ đồ, ta nên xem lại chức kế vua cho ngươi. "

Lúc này Lý công công đuổi theo kịp, ông ta thở hồng hộc kế bên. Thì ra đã đi báo cho Chương Du Quân.

"Không biết thực hư, không được làm càng."

Toàn bộ bỏ đi mất, kể cả A Cửu, Nhược Y không quên sự thô lỗ của hắn lúc nãy, chết tiệt.

*

Bước xuống trước cửa đại lao, người bên trong đã được băng bó, nhưng tuyệt nhiên vẫn nhởn nhơ hát nghêu ngao. Nhược Y nhìn vào, mới nhận ra chính là Lục Thủ, hắn ta mất một cánh tay phải.

"To gan, thấy hoàng thượng không quỳ xuống?"

Lục Thủ quay sang nhìn, đập vào mắt hắn lại là Minh Nhược Hoa. Lòng dâng một tràn lửa hận.

"Bệ hạ giá đáo, người đem hung thủ xuống nhốt rồi đây sao?"

Nhược Y im lặng nhìn hắn, ai lại có thể chặt đứt cánh tay hắn như vậy? Nàng có nghĩ qua Sát Tinh Vệ, nhưng chỉ ở mức nghi ngờ.

"Đổ tội cho người khác là tiểu nhân."

Lục Thủ cười lớn, đau đớn lết thân tiều tụy đến song sắt đã rỉ sét. Ghé sát vào gương mặt Nhược Y:

"Sát Tinh Vệ ra tay, có khác gì Nhược Y cô nương đây ra tay? Hahaha."

Nhược Y giật mình, không ngờ bản thân đã bại lộ. Nàng không thể nhớ ra, tại sao lại bất cẩn để hắn tìm đến như thế?

"Bệ hạ, ta không giết người, người có tin ta không? Những ngày qua ta bận đi săn, thật có lỗi không rủ bệ hạ..."

Âm thanh nũng nịu, đem thần trí Chương Du Quân lên mây, quên mất đi lý trí phải có của mình. Hắn gật gật đầu, sau đó gầm giọng gọi công công đến:

"Dán cáo khắp thành đô, ba ngày sau, xử trãm Lục Thủ, công tử của Mãn Kim sơn trang. Không hồi lệnh!"

Tất cả đều cả kinh, Lục Thủ đắng họng, không nói được lời nào. Hắn không cam tâm, không cam tâm!

"Bệ hạ, ả chính là Nhược Y, không được tin ả."

Nhược Y phớt lờ:

"Bệ hạ có nặng tay quá hay không? Có thể đêm đó say rượu mà nói bậy."

Lục Thủ cố nói với theo, âm thanh chua chát:

"Giả ma giả quỷ!"

Cửa sắt khóa lại, đem tâm trạng của Lục Thủ nhốt vào u uất, hắn điên cuồng đập cửa, điên cuồng cầu cứu Minh Uất Phong...

***

Khu chợ hôm nay khá đông, mặc dù tuyết rơi lả tả vươn trên từng cọng tóc.

"Ông chủ, có bán kem hay không?"

Một giọng trong trẻo thốt lên, khiến người đối diện đang mãi mê làm việc mà phải khựng tay lại:

"Kem? Chưa nghe bao giờ. Nhưng quán ta có sữa dê núi, là món đặc biệt khó khăn mới lấy được. Cô nương mua hay không?"

Nữ nhân kia lắc đầu, sau đó bước ra ngoài. Sát Tinh Vệ thở dài, nàng đã đi tìm 101 quán ăn, nhưng tuyệt nhiên không có kem. Dời hiện đại mới vài tuần, đã nhớ món lạnh đó mất rồi, nàng tự hỏi, tại sao bản thân không học hỏi thứ đó để về đây bán?

Nàng còn tự hỏi thêm, không biết cánh cửa thời gian đó đã biến mất hay chưa?

Đem bánh bao ăn tạm, Sát Tinh Vệ lúc này mới thư dãn, quả thật bánh bao đời đầu lúc nào cũng ngon hơn đời con cháu. Nói như vậy Tôn Đồng chính là con cháu của nàng chăng? Sát Tinh Vệ bật cười một mình, nhưng rồi lại bị đám đông đằng trước thu hút.

Cố hết sức mới chen vào được, Sát Tinh Vệ lên tiếng hỏi:

"Lão bá cho hỏi chuyện gì vậy?"

Người kế bên cười hề hề, đáp rất nhanh:

"Công tử của Mãn Kim sơn trang bị mang tội chém đầu."

Sát Tinh Vệ nhíu mày nhìn lên, lập tức á khẩu. Trên giấy vẽ hình của Lục Thủ, không ngờ Chương ngu xuẩn đã ra tay giùm nàng.

"Ta nghe nói Lục công tử đổ tội cho Minh quý phi ám sát mình."

Sát Tinh Vệ vẫn im lặng nghe lão ta nói, thầm trách bản thân quá bất cẩn, đã vạ lây cho Nhược Y. Quên mất bản tính xảo trá của Lục Thủ.

Lão già bên cạnh tiếp lời:

"Hắn ta đổ tội thật rồi, Nhược Y không ngu ngốc mà ra tay trong chính cung."

Sát Tinh Vệ vô thức gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, từ đầu đến cuối đều không nhìn mặt ông ta. Nhưng khi ngẫm nghĩ lại, nàng cả kinh giật mình quay phắc qua, lão già kia đã chen qua đám đông bỏ đi một khoảng rất xa.

Sát Tinh Vệ toàn thân run rẩy, ánh mắt cương quyết đuổi theo:

"Lão bá, đứng lại. Đứng lại."

Nàng vừa gọi vừa chen lấn, tại sao lão ta biết Nhược Y là Minh Nhược Hoa?

Cố hết sức mới bám được, Sát Tinh Vệ thở hồng hộc, đem người kia kéo lại. Đập vào mắt nàng là hàm răng đã mất vài chiếc, quả thật chính là tên thầy bói ngày đó lượm giùm chiếc vòng cho nàng.

"Oa... thì ra là lão. Không tìm mà đến quả thật là có duyên. "

Tự thân nàng xuyên đến hiện đại, nhưng lại luôn đổ lỗi cho lão thầy bói này. Đúng hơn là muốn gặp để hỏi, ông ta là cao thủ nơi nào, tại sao cao tay biết tất cả như vậy?

"Cô nương này thật kỳ lạ, ta không quen biết nhau. Mau để ta đi."

Sát Tinh Vệ tức đến nghẹn họng, không ngờ ông ta dám chơi chiêu này:

"Còn chối từ, được, vậy nói cho ta biết tại sao ngươi nói Nhược Y là Minh quý phi? Nói bậy, đầu rơi bất cứ lúc nào."

Lão già kia chỉ đưa tay xỉa răng, sau đó từ đâu đem một đống bột cười cười hất vào mặt nàng.

Bị che mất tầm nhìn, nhất thời nàng thả tay, nhưng lau mặt rất nhanh, dùng sức đuổi theo thì bị vô số cung tên bắn đến.

"Chết tiệt, ám sát vào lúc này."

Những cung tên này chỉ đơn giản làm bằng gỗ đã được gọt nhọn, nàng tránh rất dễ dàng.

Mũi tên cuối được Sát Tinh Vệ bắt lại, trên đó có mang theo mảnh giấy, nội dung như sau: "Quán rượu cũ."

Sát Tinh Vệ bực mình nắm chặt giấy trong tay, sau đó lau hết bột trên mặt. Là bột bánh bao:

"Lão ta còn biết mình ăn bánh bao."

Đặt mũi tên xuống bàn, Sát Tinh Vệ ngồi xuống trước mặt Lã Tần Uy:

"Chơi đùa thật không đúng lúc, ngươi làm mất dấu việc của ta rồi."

Không sai, người bắn cung là Lã Tần Uy, hắn gọi thêm rượu, sau đó nhìn chằm chằm Sát Tinh Vệ từ trên xuống dưới:

"Về nhà an toàn, võ công càng tăng cao, lại càng xinh đẹp. Chào mừng ngươi."

Sát Tinh Vệ hơi khát, nàng uống một ngụm rượu lớn:

"Lục Thủ sắp chém đầu."

"Không có gì lạ, cả phủ Mãn Kim chết hết rồi, hắn sống để làm gì."

Lại thêm một lần Sát Tinh Vệ ngạc nhiên:

"Chết rồi? Ai cao tay như vậy?"

"Chủ nhân."

Câu đáp gọn đủ hiểu là ai, nhưng khi nói câu đó, không ai nhìn ra vẻ mặt đắng chát của Lục Thủ. Hắn nhìn Sát Tinh Vệ với một ánh mắt khó đoán, nhưng lại không vui vẻ.

"Chủ nhân trả thù khi biết ngươi mất tích liên quan đến Mãn Kim."

Lã Tần Uy giải thích rất gọn, nhưng hoàn toàn không nói đến sự sống còn bị đả thương của Nhược Y thế nào. Sát Tinh Vệ không nói nữa, nàng im lặng rất lâu, tâm trí giờ này hỗn loạn vô cùng. Không ngờ chừng ấy thời gian bản thân ăn kem sung sướng, thì Nhược Y lại thương nhớ mình mỗi ngày như vậy.

"Thật ngốc mà..."

Lời nói rất nhỏ, nhưng lại lọt vào tai Lã Tần Uy. Hắn không thèm hỏi gì, chỉ uống rượu, ánh mắt chán ghét nhìn đi hướng khác. Vừa rồi cung bắn nhẹ như vậy, tại sao Sát Tinh Vệ không hỏi về thực lực của hắn?

Hắn chịu tàn phế vì Nhược Y, còn Sát Tinh Vệ thì sao? Nàng chỉ đem đến rắc rối cho Nhược Y, tại sao Nhược Y lại không nhìn ra mà lạnh lẽo hắn?

Vì nàng yêu Sát Tinh Vệ!.

***

Đứng ở cánh cổng Mãn Kim, chỉ thấy một đống hoan tàn, không khí u ám, khiến Sát Tinh Vệ phải đề phòng. Quả thật người chết hết rồi, mặc dù đỡ hận trong lòng, nhưng nàng không mong Nhược Y liều mạng như vậy.

__________________

Xin lỗi mình đăng truyện trễ tại mấy bữa nay gặp nhiều chuyện rắc rối các thứ. Chap hôm nay không có gì đặc biệt nên hai ngày sau mình đăng tiếp chap sau bù lại nha.