Uy Bức Ước Thúc

Chương 72: Bóng lưng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Bạch Y, vị thế nào?"

Sát Tinh Vệ ôm một tiểu thỏ trắng trong tay, đứng giữa khu đất đậm mùi gió tháng 1. Củ cải trắng liên tục bị gặm nhắm, vẻ mặt của Tinh Vệ đã thư giãn hơn rất nhiều. Nàng nhìn con vật tội nghiệp kia, cũng từng biết vì sao tai của nó bị cháy đi vài phần.

"Hiểu rồi, hiểu rồi! Nhìn ngươi ăn ta cũng đã đoán được."

Tiểu bạch thố này chính là vật mà nàng cứu khỏi chiếc bẫy trong rừng hiện đại, không ngờ nó theo chân nàng đến rừng cổ đại, trãi qua một trận cháy rừng cũng cố gắng tìm đến tận tay. Sát Tinh Vệ có chút cảm động, đem thức ăn dụ em ấy vào một cái hang rồi đi mất. Không ngờ tiểu bạch thố này đuổi theo, quyết không rời một bước, thức ăn bị bỏ lại, đôi tai cao vút bị cắt một nửa, nhìn không cầm lòng được.

Một phút thoáng bỡ ngỡ, Sát Tinh Vệ lại nhoi nhói nhìn ra hình bóng của Nhược Y. Ánh mắt nàng sững sờ, trong trí nhớ hiện ra một Nhược Y luôn thích mặc y phục trắng, trâm cài tóc, ngựa và đến cả thanh kiếm đều là trắng. Nay tiểu thố này một mực bám theo nàng, toàn thân trắng như tuyết, nhất thời khiến cho Tinh Vệ lòng đau như cắt.

Nàng sẽ đem nó về, xem như một Nhược Y thứ hai. Sẽ lấy tên của người nàng yêu nhất, đặt cho tiểu thố dễ thương kia. Mặc dù Sát Tinh Vệ sẽ chẳng bao giờ biết Nhược Y căm ghét em ấy đến thế nào.

"Bạch Y, nếu lúc đó ta từ bỏ ngươi thật, rồi nhận ra không thể thiếu vắng, ngươi có chấp nhận để ta tìm đến đem ngươi về hay không?"

Khóe miệng của Sát Tinh Vệ cười vui vẻ, nhưng giọng nói tố rõ sự trầm buồn. Không biết vô tình hay hữu ý, Bạch Y ngừng ăn củ cải, nhảy phắc xuống nền đất, liếc mắt một cái rất khó xem rồi lẳng lặng chuồn vào nhà.

Sát Tinh Vệ thở dài cười khi dễ bản thân, muốn đuổi là đuổi, muốn đến thì đến hay sao? Ngay cả thỏ còn chê trách, thì tốt nhất nàng bỏ ý định ấy đi.

"Thật là..."

Một nụ cười buồn tự an ủi, nàng lê đôi chân nặng nề bước theo, tự cảm thấy không ai tốt bằng Nhược Y. Náo nhiệt không bao lâu, sự nhức nhói lại tìm đến nàng. Gương mặt thanh tú nhìn xuống đất, tiếng lòng dâng thật rõ, nàng không còn lừa được bản thân.

"Ta không thể đuổi kịp như muội đã từng làm..."

Phải, cả đời này sẽ không xuất hiện một người nào như tiểu Nhược của nàng, không bao giờ.

Cánh cửa gỗ gõ môt vài tiếng nhẹ, Sát Tinh Vệ dùng sức quay lưng đến mở cửa. Cũng không quá bất ngờ, đó là Viên lão chủ nhà, một vài tuần trước, bà ta rộng lòng đưa Sát Tinh Vệ đến đây ở tạm. Điều kiện rất dễ dàng, chăm sóc rau củ trong vườn, nhưng đúng ra mặt mũi nàng thánh thiện, rất thích hợp để trông nhà.

Chiếc xe kéo đẩy vào trong sân, Viên lão cẩn thận lau mồ hôi bằng một chiếc khăn cũ, sau đó vui vẻ như thường ngày, nhìn Sát Tinh Vệ đi lại vất vả đem nước đến sân:

"Thật tốt quá, giá như lão già ta đẻ ra một nữ tử như cô nương thì vạn phúc, vạn phúc!"

Những lời khen mà Sát Tinh Vệ luôn nghe suốt từ lúc dọn đến, đôi khi lời khen chưa hẳn khiến mình vui, huống gì những lời khen này nghe qua thật biết mỉa mai. Cả muội muội còn không bảo hộ được, liệu cha mẹ nàng có thật sự thấy phúc hay không?

"Ở đây đã quen hay chưa? Cũng thật đáng tiếc... ta vừa trúng mối lớn rất phú quý, sẽ chuyển đi nơi khác. Căn nhà cũ này giao lại cho cô nương."

Sát Tinh Vệ ngạc nhiên ngước nhìn, nhất thời không hiểu gì, nở nụ cười gượng gạo:

"Giao lại cho ta? Ha... Viên lão thật hài hước. "

Lão bà bà kia gương mặt rất mệt mỏi, thở dài nhìn quanh nơi này một lần cuối, đôi mắt hiện lên nhiều tâm sự nhưng tuyệt nhiên không nghe nhắc đến chuyện này nữa. Bà đưa lại tách trà cho Tinh Vệ, sau đó chuyển sang đề tài khác:

"Sát cô nương, chân đã đỡ hay chưa? Hầy... ta muốn hỏi nhiều lần nhưng không dám mạng phép. Chỉ biết là nữ tử mới lớn xinh đẹp tốt bụng còn chưa có hỷ sự, tại sao ông trời không có mắt để cô nương thành ra thế này."

Sát Tinh Vệ cười buồn. Trãi qua im lặng rất lâu, Sát Tinh Vệ quay đi làm việc của mình, đem rau củ thu hoạch được chất lên xe đẩy. Viên lão không thấy câu trả lời, đành tự trách bản thân bất cẩn nhiều lời. Đưa tầm nhìn về phía cửa sân, dường như né tránh một ánh mắt của thú dữ:

"Ta không còn bán nữa, cô nương không cần làm."

"Chỉ là té xe ngựa, chân cũng đã linh hoạt nhiều, đa tạ Viên lão quan tâm."

Lời nói dịu như gió, nụ cười sáng như ánh trăng làm người bên cạnh khá an tâm. Bà gật gật đầu tự nhủ tốt, rồi từ giả khỏi nơi đây, có lẽ không trở lại một lần nào nữa. Sát Tinh Vệ muốn hỏi rất nhiều chuyện, nhưng bà hiểu ý mà né tránh, rời đi rất nhanh.

Sát Tinh Vệ dừng tay nhìn theo, vậy là khu vườn không cần trồng nữa, nàng chỉ cần chăm sóc vườn Diên Vĩ thôi. Đôi khi muốn cười một mình, nhìn xem, một sát thủ tàn phế, kết quả ngồi ở đây chăm thỏ làm vườn, cũng không tệ!.

...

Trời trưa nắng nhẹ, Sát Tinh Vệ dạo bước trong những tiếng náo nhiệt của khu chợ. Đôi chân khựng lại nhìn vào quán rượu cũ, lại thêm một ngày không thấy Nhược Y đến đây. Sự trầm ngâm suy nghĩ cuối cùng lại bị Tiểu nhị nhìn thấy.

"Oa... có nhìn lầm không? Thật lâu mới thấy cô nương đến, tưởng đã có hỷ sự rồi bị phu quân đánh chết. Không ngờ là nhầm lẫn, phen này Lão chủ khỏi bệnh rồi."

Sát Tinh Vệ nhíu mày không hiểu, nhất thời cười cười hỏi lại:

"Phu quân? "

Nam nhân trước mặt gãi gãi đầu, chiếc mũ vải nghiêng về phía sau:

"Phải, trước đây không lâu nghe tin một nữ nhân cũng họ Sát mặc đồ cưới bị phu quân đánh chết ở phủ đằng xa. Lão chủ ta nghe thấy được, cứ tưởng là Sát cô nương, liền đổ bệnh cả mấy tháng trời."

Họ Sát ở đây khá nhiều, trùng lặp không có gì lạ, nhưng câu chuyện thật bi kịch, nghe kể cũng đã xót xa. Càng nghe bảo chủ quán bệnh nặng, Tinh Vệ muốn xả giao vui vẻ:

"Bệnh? Bệnh gì?"

"Bệnh tương tư!"

Tiểu nhị ngây thơ nói ngay, chỉ vài giây sau nhận ra mình lỡ miệng, đành nhanh chóng lảng sang chuyện khác, vui vẻ rôm rả để che lấp:

"Đã lâu không ghé, có phải Sát cô nương muốn lấy sữa dê hay không? Yên tâm, yên tâm! Ta không bao giờ bán loại pha."

Đến đây tiểu nhị quay mặt ngay, nói đến sữa giả là chạm đến nỗi đau trong lòng hắn. Lần trước dại dột bị một nữ nhân y phục trắng phát hiện sữa giả, liền không kiên kỵ đánh hắn đến gãy mũi. Người đó che mặt, hành tung mãi là một bí ẩn.

"Không, ta mua một phần bánh bao."

Thật sự nàng không phải chủ đích đến mua đồ ăn, mà chỉ mượn cớ để tìm tung tích của Nhược Y. Hụt hẫng! Nhược Y không còn đến đây uống rượu nữa. Sát Tinh Vệ cúi đầu trầm lặng, cảm giác này là gì? Tại sao ngạt thở đến như vậy...

"Bánh bao? Oa... nói mới nhớ, thật bất cẩn mà, mấy ngày qua có một người dặn ta đem cho Sát cô nương thứ này, là bánh bao nhân nấm cây thông."

Sát Tinh Vệ nhìn vật trước mặt, mùi hương thơm ngát rất đặc trưng, nhưng sự khó hiểu lại là thứ quan tâm nhất:

"Thật đa tạ, nhưng không rõ ai là người gửi đến, ta sẽ không nhận."

Câu trả lời dường như không hài lòng tiểu nhị, hắn ta nhăn nhó rất khổ sở, khẩn khoản đem bánh bao dúi vào tay nàng, tay xoa xoa chiếc sẹo trên mũi:

"Nếu Sát cô nương không lấy thì người sẽ giết chết ta... À không..."

Tiểu nhị lỡ lời, trước ánh mắt nghi hoặc của Tinh Vệ, hắn đành gấp gáp:

"Cô nương cũng biết nấm cây thông rất hiếm, trận cháy rừng vừa rồi thiêu rụi biết bao nhiêu nguyên liệu, cái này còn phải đặt trước để làm, mong cô nương đừng gây khó dễ."

Tiểu nhị rời đi ngay, hắn có cả trăm công nghìn việc, để lại một Sát Tinh Vệ bao nhiêu phiền muộn. Nhất thời có nghĩ đến, nhưng lại không thể tin, rồi gạc đi. Nhược Y ngàn lần không còn liên quan đến nàng, cũng không còn bao nhiêu vị tha cho sự dứt khoát tàn nhẫn mà Sát Tinh Vệ từng ý muốn. Có lẽ không phải là người đem đến cho nàng đâu...

"Tinh Vệ, ngươi nghĩ nhiều quá rồi."

...

Trăng đêm nay sáng như mặt hồ, một màu cam lạ lẫm. Sát Tinh Vệ ngủ từ sớm, bên cạnh là Bạch Y đang nhốn nháo dụi vào trong chăn ấm. Sát Tinh Vệ ngủ không mấy ngon, cứ cảm giác có ai đó ngồi đè xuống giường, khiến gỗ mục kêu lên ken két. Không khí phút chốc ấm lại như một lò sưởi, nhưng tại sao Bạch Y của nàng vẫn không chịu ngủ.? Tiểu thố này thật khó chiều ý.

Nàng mơ hồ cảm thấy chăn mình bị kéo xuống, sau đó một lực mạnh đẩy Bạch Y ra khỏi giường. Choàng tỉnh dậy, nàng cứ ngỡ thì ra do mệt mà sinh hoang tưởng. Nhưng thật sự tiểu thố tội nghiệp kia đang nằm dưới đất, ánh mắt ti hí nhìn lên Sát Tinh Vệ. Em ấy muốn nói điều gì đó nhưng thân làm thỏ không thể cho phép.

Đây không phải là lần đầu tiên.

Sát Tinh Vệ tự nhủ, có lẽ Bạch Y không muốn ngủ chung, sáng mai nàng sẽ dậy sớm làm cho em ấy một cái chuồng xinh đẹp. Vài tuần nay nàng quá mất ngủ rồi.

___________

[ "Lão bà bà, căn nhà này thật tốt!"

Viên Lão giật mình nhìn Nhược Y, giữa ban ngày ban mặt xuất hiện một nữ nhân mắt đỏ. Bà ta có nghe qua về lịch sử một ma nữ đang bị triều đình truy nã, tâm sợ hãi nghi ngờ.

"Phải... cô nương này muốn tìm ai?"

Nhược Y đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn vào trong, thoáng thấy một vườn Diên Vĩ, bóng dáng Tinh Vệ đang cho thỏ ăn củ cải, hơi thở trầm lại, đem một túi vải đựng bạc đến trước mắt:

"Ta muốn mua lại căn nhà này, tạm thời cầm lấy rồi giao lại nhà cho người kia."

Nhất thời cả hai nhìn vào trong, nụ cười của Sát Tinh Vệ bao nhiêu hạnh phúc, có lẽ nàng muốn yên ổn trong an bình. Nhược Y vô thức cười theo, ngày nào cũng nhìn ngắm từ xa, đối với nàng đã là một kiểu yên bình khác. ]

["Đủ rồi chứ?"

Ngân lượng được ném lên bàn, tiểu nhị nhìn lén nữ nhân bịt mặt bằng một vải voan mỏng, nhưng mãi không thể nhìn ra dung mạo thế nào. Trong trí nhớ của hắn chỉ biết rằng, nàng là người đánh gãy mũi hắn.

"Biết rồi.. biết rồi. An tâm! An tâm!."]

[Hơi lửa được xoa khắp thân thể Sát Tinh Vệ, đẩy lùi lại hơi lạnh đêm sương. Nhìn thấy chân mày người bên dưới dãn ra, Nhược Y vui sướng mà ngồi xuống chiếc giường ken két. Con thỏ sợ hãi núp trong chăn, để Nhược Y bâng quơ thấy khó chịu, không kiên nể kéo chăn mạnh tay ném thẳng xuống sàn. Nàng nhịn đã rất lâu rồi, tại sao một con thỏ vô danh lại luôn được Tinh Vệ đối đãi tốt như vậy?

Không đúng, nó có danh, còn là danh của nàng. Nhược Y không vui nếu cả ngày Tinh Vệ luôn gọi một vật khác bằng cái tên của nàng.

Nàng sưởi ấm cho Tinh Vệ, không phải cho bạch thố trắng muốt kia, nhìn nó nằm kế Tinh Vệ mà Nhược Y ngày một thật ngứa mắt...]

***

Mắt nhìn thấy Tinh Vệ ôm thỏ tiếp tục ngủ, Nhược Y thở dài quay đi nhưng liền phát hiện ra thanh kiếm quen thuộc được đặt trên đầu giường. Chẳng phải kiếm của Sát Tinh Vệ đang ở trong nhà của nàng sao? Chuyện này chắc chắn Lã Tần Uy bí mật đem trả. Nàng khẽ cười nhạt, chuyện cũng đã dứt, không cần phải nghĩ đến nhiều.

Ngoài kia tiếng ồn vang rộng cả trời đêm làm Nhược Y đề phòng nhìn ra cửa. Hàng trăm bước chân chạy loạn xạ, đuốt lửa sáng cả khoảng sân. Tất cả là quân của triều đình, có lẽ bao vây hết những đường có thể lẩn trốn. Thấp thoáng có bóng Lục Thủ mặc giáp bạc tay cầm kiếm, Nhược Y không thể tin được có một ngày mình bị bao vây mà bản thân không hề biết trước.

"Ha... chủ nhân?"

Sát Tinh Vệ nghe thấy ồn ào, bản năng sát thủ bật dậy ngay. Không ngờ trước mặt nhìn thấy Nhược Y, tim đập liên hồi không dứt. Nhược Y giờ này rối bời nhưng không bộc lộ qua bất cứ điều gì bên ngoài. Nàng tạo một màng chắn ngay cửa, cốt ý bảo toàn cho Tinh Vệ. Mặc cho Tinh Vệ hoang mang, nàng ném một ánh nhìn lạnh lẽo, quay đầu bước đi.

"Đúng như lời tố cáo, yêu nữ thật sự đang ở đây."

Giọng khàn đục đắc thắng vang lên phá vỡ sự im lặng, không ai khác chính là Lục Thủ. Chỉ có điều bây giờ sắc mặt tệ hại in một vết sẹo lớn hằn từ trán xuống má phải. Cánh tay duy nhất đang cầm kiếm, tay còn lại, không cần nhắc đến.

Sau lưng là một đội quân triều đình, tất cả đều được trang bị không những là cọc bạc, mà còn mang giáp bạc. Tuy nhiên, điều làm nàng chú ý trong giờ khắc sinh tử này, chính là lão bà nàng đã gặp qua sáng nay. Chết tiệt!

Không ngờ một phút sai sót lại bị Viên lão này bán đứng. Chưa kể đến sự liên lụy cho Sát Tinh Vệ sau lưng. Ánh sáng từ bạc tạo ra vô số chói mắt, để Nhược Y phải cắn răng che giấu mệt mỏi. Chân thong thả bước khỏi cửa, màn chắn ma thuật ngăn bước Tinh Vệ đi theo, một cước nhốt Tinh Vệ ở lại.

"Chủ nhân, đừng..."

Âm thanh van xin của người trong lòng đằng sau lưng làm Nhược Y thắt lại. Cũng rất tốt, qua chuyện này, ít ra nàng còn thấy Tinh Vệ sót lại một chút tình cảm dành cho nàng, cũng đã quá đủ.

"Ha chuyện gì đây? Thì ra tên họ Sát cũng có ở nơi hoang vắng chết bằm này, một công đôi chuyện. Để xem một người bị giết, một người chứng kiến rất thú vị."

"Há há há."

Giọng cười cao vút gây sợ hãi cho binh lính, Lục Thủ ngưng nói, hắn chú ý đến kẻ thù trước mắt không đội trời chung kia, không nói lo lắng thì là giả. Nhược Y dù sao cũng không thuộc loại người bị xem thường.

Pháp thuật cấm dần hiện lên tay Nhược Y, nàng từ đâu đến cuối không nói bất cứ điều gì, chỉ thầm lặng hướng đến Lục Thủ mà cười.

"Nhìn cái gì? Còn không mau xông lên."

Mệnh lệnh của Lục Thủ hoàn toàn vô hiệu trước binh lính. Nhược Y chế giễu cực độ, lúc này mới mở lời, đem Lục Thủ tức chết đi sống lại:

"Gọi Minh Uất Phong ra đây, ngươi cũng chỉ là một đại cẩu tiên phong."

Nàng gọi hắn là con chó đi trước, hoàn toàn không xem là đối thủ.

"Hỏa tà thuật? Ngươi quả thật độc ác."

Quả nhiên Uất Phong đứng cách đó vài bước chân. Cuối cùng mấu chốt cũng đã hiện diện, đêm nay giải quyết luôn một lượt. Dù sao Tinh Vệ không còn cần nàng nữa, nàng có chết cũng sẽ kéo tất cả chết chung. Trả lại yên bình cho Vệ của nàng.

"Ngươi nói ta độc ác? Hahaha... Minh Uất Phong, từ đầu mọi chuyện đều từ tay ngươi. Hãm hại cha mẹ ta, một tên phản đồ, ngươi nói xem ngươi có lòng dạ rắn rết? Ta không tìm ngươi thì thôi, năm lần bảy lượt tìm ta, hóa ra ngươi chọn cái chết."

Minh Uất Phong mặt than không thay đổi, cười như không cười, không cười mà như cười:

"Hỏa tà thuật là pháp cấm, ngươi lại dùng để diệt khẩu. Nói xem lấy tư cách từ trả thù cho lão già đó? Ông ta chỉ coi trọng ngươi, dạy Tuyệt Kiếm Pháp cho ngươi, cuối cùng lại đem truyền cho người ngoài đồng môn. Thật hổ thẹn! "

Không phủ nhận là Minh Uất Phong nói đúng, nhưng chẳng phải vì hắn khiến nàng luyện pháp cấm hay sao?

Lục Thủ lúc này căm phẫn tiếp lời, mắt khẽ liếc vào nhà trong:

"Cha mẹ ta, đệ đệ ta, binh Mãn Kim ta, gương mặt ta, còn cả cánh tay của ta... tất cả đều bị hai ngươi hủy hoại. Còn mặt mũi nói nhân nghĩa hay sao? Chưa từng đụng chạm đến nhà họ Nhược, cớ sao tàn sát cả Lục gia? "

Nhược Y thu hồi Hỏa tà thuật, ánh mắt bi thương nhìn qua Sát Tinh Vệ. Tinh Vệ nhìn nàng chờ đợi, hy vọng lẫn cầu xin. Nhưng cuối cùng vẫn nhận lại nụ cười đắng chát của người trước mắt:

"Ngươi tổn hại người ta yêu nhất, yêu nhất..."

_____________________



Căn nhà mới...

Chap sau uýnh lộn. Không biết mọi người có cảm thấy diễn biến hơi nhanh không nhưng sắp chết ngắt rồi đó =))))))

Bây giờ hai người không ngược nhau nhưng trùm cuối ngược hai người:v