Uyển Thượng Chi

Chương 11



50

Sau khi Lục Hằng rời đi, ta bắt đầu tự may áo cưới cho bản thân.

Kỳ thực ta căn bản không biết thêu thùa, từ trước tới giờ, đôi tay này của ta chỉ dùng để giết người. Nhưng căn cứ quy củ, cô dâu ít nhất phải thêu vài mũi trên áo cưới, nhưng đường thêu của ta vô cùng lộn xộn, cuối cùng tú nương không nhìn nổi nữa, nàng ấy khéo léo khuyên ta:

“Vương phi, vẫn nên để ta làm đi.”

Nhìn áo cưới xấu đến không nỡ nhìn của mình, ta cuối cùng cũng từ bỏ ý định tự mình may áo cưới.

Ta viết thư oán giận Lục Hành: Đều tại chàng không cho ta học được cái gì tốt.

Hai ngày sau, thứ của hắn nhanh chóng được đưa tới: Tay của Thường Thường vốn không phải để làm việc, đợi vi phu trở về giúp nàng.

Áo cưới do Lục Hành thêu có thể mặc được sao?

Ta đỡ chán gọi tú nương, trịnh trọng phân phó “Tìm những tú nương tốt nhất về đây thêu áo cưới cho ta, bảo với người khác là ta làm.”

Tú nương mừng tới suýt khóc: “Vương phi, cuối cùng ngài cũng nghĩ thông suốt!”

Hắn mỗi ngày đều gửi thư, mặc dù qua mấy ngày mới có thể tới tay ta, đều là mấy việc vặt, thí dụ như "Hôm nay nhìn thấy đóa phù dung bên đường, cùng nàng thật xứng đôi", "Đêm khuya không ngủ được, rất nhớ nàng.”

Thư của ta so với hắn càng đơn giản hơn: “Về sớm một chút, rượu hợp hoan đã ủ xong”.

Lễ thành hôn của chúng ta từng ngày tới gần. Ngày nào ta cũng bận rộn, cho đến trước hôn lễ một ngày, hắn gửi cho ta một lá thư:

“Ngày mai gặp.”

“Ngày mai gặp, phu nhân.”

Đại hôn, ánh đèn rực rỡ.

Ma ma và người hầu mà Lục Hành để lại làm việc rất hiệu quả, lo liệu mọi việc đều xong xuôi.

Lần đầu tiên trong hai kiếp ta đội mũ phượng, trùm khăn voan.

Những viên trân châu từ trên trâm cài rũ xuống, va vào nhau, ta cảm thấy ta hiện tại so với ngày vào cung còn đẹp hơn.

Hỉ nương nói rượu hợp hoan phải đợi vương gia trở về bái thiên địa mới có thể uống.

Ta đợi một đêm.

Đợi một đêm cũng không đợi Lục Hành tới.

Ngày thứ hai, nến cưới đã thắp cả một ngày, ta đẩy cửa bước ra ngoài, nhiếp chính vương phủ nơi nơi đều giăng đèn kết hoa, mỗi người thấy ta đều nói lời chúc mừng.

Nhưng ta thậm chí còn không biết tân lang của ta ở đâu.

Những người được cử đến kinh thành để hỏi thăm tin tức cũng lần lượt bị mất liên lạc, khiến lòng ta ngày càng bất an. Đôi lúc lại cảm giác được trái tim co rút dữ dội.

Là đau đớn truyền từ chỗ Lục Hành.

Lục Hành bị thương sao.

Cuối cùng ta không thể ngồi yên được nữa, thu dọn hành lý lên đường về kinh thành.

Suốt chặng đường tới đó, ta không ngừng cầu nguyện.

Cầu nguyện Lục Hành sẽ không có chuyện gì.

Cầu người, ông trời.

Ta vội vã chạy đến kinh thành, đến nơi, bộ dáng của ta so với một kẻ ăn mày còn thảm hơn, dù sao thì ta chưa từng đi suốt đêm không ngừng nghỉ như vậy, ngay cả hai con ngựa cũng kiệt sức.

Cuối cùng, vào rạng sáng ngày thứ ba, ta đã đứng trước cổng kinh thành.

Đập vào mắt ta là kinh thành lộng lẫy, nhà nhà giăng đèn kết hoa.

51

Trong kinh thành, đèn lồng đỏ được treo khắp nơi khiến cả đường phố trở nên vô cùng nhôn nhịp.

Ta giữ chặt người qua đường bên cạnh và nói: "Xin hỏi, đây là đang tổ chức lễ hội sao?"

Người đàn ông liếc nhìn bàn tay xám xịt vì gió bụi của tôi, với vẻ chán ghét: “Đây là chuẩn bị cho lễ phong quý phi của Xuân phi nương nương.”

“Xuân phi thăng làm quý phi?”

Ta ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.

Đúng vậy.

Ta chưa bao giờ nhìn thấy cảnh này ở kiếp trước.

Kiếp trước, khi Xuân mỹ nhân thăng làm quý phi, đúng là có giăng đèn kết hoa.

Chỉ là lần này so với kiếp trước còn lộng lẫy náo nhiệt hơn.

Ta ngơ ngẩn đi trên đường, phía sau vang lên một trận âm thanh ồn ào:

"Quý phi đích thân tới!"

"Quý phi đích thân tới!"

Ta quay lại.

Xuân quý phi xinh đẹp ngồi trên xe hoa, đầu đội mũ phượng đính trân châu cùng đá quý.

Trên khuôn mặt là ý cười ôn hòa, nàng ấy vẫy tay thăm hỏi người qua đường.

Đi trước mặt nàng, là khuôn mặt tuấn mĩ mà ta quen thuộc nhất, chỉ là…một chút ý cười ôn nhu thường ngày đều không có, hắn nhận mệnh lệnh đón tiếp quý phi.



Ta ngơ ngác ngẩn đầu nhìn hắn, hắn đẹp như vậy, lẽ ra nên phải xuất hiện trong lễ thành hôn của chúng ta ba ngày trước, nhưng nến đỏ thắp suốt đêm, ta lại không thể đợi được hắn.

Ngay cả khi ánh mắt vô tình lướt qua ta, trong mắt hắn cũng không hề có chút độ ấm nào.

52

Đợi đến đêm ta nhảy lên mái nhà vương phủ.

Lục Hành xác thực đang ở trong thư phòng, ta lập tức tiến thẳng đến, đáp xuống trước mặt hắn.

"Lục Hành."

Ta nhìn chằm chằm hắn: “Đừng nói là chàng không nhớ rõ ta, lí do như vậy ta sẽ không tin.”

"Bùi Thường."

Hắn gật đầu: “Bổn vương tất nhiên là biết ngươi.”

Bổn vương sao…

Hắn gọi ta là Bùi Thường, lại xưng chính mình là bổn vương.

"Ngươi đây là muốn làm cái gì?"

Ta nhìn vào mắt hắn, từng câu từng chữ:

“Không phải chàng nói với ta sẽ không tạo phản sao?”

Trên mặt Lục Hành lộ ra vẻ xa cách đã lâu không thấy: “Ta khi nào nói muốn tạo phản?”

Ta nắm chặt tay nải, hỏi hắn: "Vậy chàng ở đây làm gì?"

Lục Hành không nói chuyện.

Ta nắm lấy tay hắn: “Về với ta được không”.

Hắn không chịu nhúc nhích, ta đành lấy dao nhỏ rạch lên tay ta một chút, nhưng vẻ mặt Lục Hành lại không hề thay đổi.

"Hợp hoan cổ chỉ có tác dụng khi người kia có tình cảm với đối phương, nếu ta yêu ngươi thì khi ngươi bị thương ta mới thấy giống như bản thân cũng bị."

Hắn lạnh nhạt nói: “Cũng có nghĩa, hiện tại ngươi bị thương ta sẽ không thấy đau”.

Ta không dám tin nhìn hắn.

Hắn nhắm mắt lại, ta lại tàn nhẫn rút dao ra, lại ở trên tay cắt một chút nhưng hắn vẫn không phản ứng.

Ta liên tục rạch bảy, tám vết trên tay, rốt cuộc hắn cũng nhúc nhích.

Tay ta đã máu chảy đầm đìa, miệng vết thương trở nên nóng rát, nhưng ta vẫn vui vẻ nói:

“Lục Hành, chàng không nhịn được nữa phải không! Mau theo ta về nhà. Mau về nhà về nhà!”

“Sinh nhật Xuân quý phi sắp tới, bổn vương cần chuẩn bị một ít đồ”

Hắn hờ hững mà nhìn ta liếc mắt một cái: “Còn ngươi, ngươi có thể đứng đây bao lâu tùy thích.”

"Chuyện đó không liên quan gì tới bổn vương."

Nói xong hắn quay người rời đi.

Chỉ còn ta, ngơ ngác đứng trong đình viện.

Đứng yên thật lâu thật lâu.

Mãi đến khi trăng lên cao rồi rồi lại hạ xuống, vết thương trên tay ta cũng không còn rỉ máu nữa, chỉ thấy lạnh buốt, bước về phía trước một chút ta nói với hư không:

“Lục Hành, ta không tin, đừng giả vờ nữa.”

53

Hắn đang giả vờ.

Hắn nhất định đang giả vờ.

Chắc chắn phải có lý do nào đó, hắn đang gạt ta.

Ta ở kinh thành thuê một cái tiểu viện, yên tĩnh chờ đợi, ngày ngày đều ở đó, thỉnh thoảng đi gặp Lục Hành.

Nhưng hắn thường xuyên không ở đó. Cho dù vô tình chạm mặt, cũng là xem ta như không khí.

Kỳ lạ thay, sau khi trở về kinh thành, trái tim ta cũng không còn đau nữa.

Cứ như thể mối liên hệ cuối cùng giữa ta và Lục Hành đã không còn nữa.

Chiêu trò của Xuân quý phi rất hiệu quả. Người ta nói rằng nàng đã cứu hoàng thượng một mạng trong kỳ thi mùa thu.

Cảnh tượng này ở kiếp trước không hề có.

Mà đội quân của Lục Hành, không biết vì sao, mạnh hơn kiếp trước rất nhiều.

Ta luôn có một dự cảm không lành, nhưng dù có nghĩ kỹ đến đâu, ta cũng không thể hiểu được tất cả những thứ này vì cái gì mà thay đổi.

Ngày nào ta cũng đến làm phiền Lục Hành.

Nếu như không thể gặp trong vương phủ, ta liền chạy đến chặn hắn trên đường thượng triều, may mắn thay có rất nhiều người nhìn thấy ta cũng không ngăn cản.

Nhưng Lục Hành chưa bao giờ nhìn thẳng vào ta.

Mỗi lần nhìn thấy ta, hắn đều giả vờ như không thấy rồi trực tiếp đi qua, cho dù bị ta cản lại, hắn cũng sẽ cho người đưa ta đi.

Hôm đó, trên đường ta cản lại một chiếc xe ngựa có ký hiệu Vương Phủ, thấy đám người hầu đều có vẻ xa lạ, đang định thả đi thì đột nhiên có một giọng nói vang lên từ sau tấm rèm: "Chờ một chút."

Rèm xe từ từ xốc lên.

Lộ rõ gương mặt xinh đẹp của An Dương quận chúa.

Nàng nhìn ta từ trên xuống dưới: “Hình như là người quen.”

Nàng chậm rãi bước xuống xe ngựa, mang theo tư thái cao quý bước đến trước mặt ta, nâng cằm ta lên nói: “Ngươi còn si tâm vọng tưởng muốn đi tìm Lục Hành sao?”

"Nhìn bộ dáng đáng thương của ngươi, người không giống người, quỷ không giống quỷ, ta nói cho ngươi biết, hắn hiện tại đã yêu người khác!"

"Một tiện tì như ngươi, đời này cũng đừng mơ tưởng đến tình yêu của huynh ấy!"

Ta mỉm cười với nàng ấy, móc móc ngón tay: "Lại đây."

Nàng vừa tiến lại gần, ta dùng hết sức tát nàng một cái, cái tát này chắc là rất mạnh, vì tay ta cũng bắt đầu đau. An Dương hét lên:

“Ngươi dám đánh ta! Ngươi cũng dám đánh ta!”

"Người đâu, thay bổn quận chúa đánh nàng hai trăm roi!!!"

Ta vốn có thể rời đi.

Nhưng đột nhiên ta nhìn thấy đám đông nhốn nháo, người và xe ngựa của Lục Hành đang tiến tới.

Ngây người một chút, bảy tám lính canh ném ta xuống đất.

Ta nhìn thấy xe của Lục Hành đi ngang qua mình, liền hét lớn: "Ta là vương phi của nhiếp chính vương! Ai dám động vào ta!"

Sau đó, xe của hắn dừng lại.

Tấm rèm được kéo lên, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Hành