Uyển Thượng Chi

Chương 4



16

Nha đầu này, ta biết.

Là mật thám lúc trước Xuân mỹ nhân phái tới.

Theo hiểu biết kiếp trước của ta, Xuân mỹ nhân là do một di nương không được sủng ái của An Bá hầu gia sinh, vốn trời sinh ngu dốt, không biết vì sao, ở năm mười bốn tuổi, đột nhiên thông minh xuất chúng.

Đầu tiên là ở hội thơ ngâm câu đối, giành giải nhất, khiến vô số tài tử nhìn bằng con mắt khác.

Lại khác người, tổ chức tuyển tú cho kỹ viện, sáng lập các tiệm lẩu mới lạ, trong khoảng thời gian ngắn, nàng ở kinh thành trở nên nổi tiếng là tài hoa.

Thay tỷ tỷ mình vào cung tuyển tú.

Sau khi ta chết, nàng liên thủ với hoàng đế, nhiều lần lợi dụng Lục Hành, ám sát hắn, tước đi tước vị, giam hắn vào đại lao, còn mình quang minh chính đại ngồi lên vị trí hoàng hậu.

Thấy tiểu nha đầu tay chân run rẩy cầm gói thuốc nhìn ta, ta làm sao còn không hiểu —— Xuân mỹ nhân phái người tới muốn hạ dược Lục Hành!

Tốt! Tốt!

Thật đáng tiếc, hạ quá ít. Lục Hành không những không chết, ngày hôm sau còn có thể tìm Xuân mỹ nhân tính sổ.

Lại hạ thêm nhiều dược chút thì tốt rồi!

Nghĩ tới đây, ta ôn hòa hỏi nàng: “Cô nương, ngươi……”

Không ngờ, vừa mở miệng, tiểu nha đầu như nhìn thấy quỷ, hét lên một tiếng rồi đạp cửa chạy đi.

Gói bột thuốc rơi trên mặt đất, chỉ có một nửa được rắc vào trà.

Chỉ sợ kiếp trước cũng như vậy nên mới không thể độc chết Lục Hành.

Ta nhặt gói bột thuốc dưới đất lên, cười nham hiểm: Lục Hành đáng chết, ai kêu kiếp trước ngươi đem ta băm thành trăm mảnh, kiếp này ta tới trả thù ngươi, coi như là thiên đạo luân hồi.

Ta đổ toàn bộ gói bột thuốc vào trà của Lục Hành, sợ quá mức rõ ràng, ​​nên dùng ngón tay khuấy một chút. Nhìn có vẻ không có sơ hở gì nên mới hài lòng đặt nó lên bàn

Quay người lại, đang muốn đi ra ngoài thì đầu lại đụng phải l.ồ.n.g ngực rắn chắc.

"Thường Thường..."

Hắn dù bận vẫn ung dung nhìn ta, đôi mắt hoa đào hơi nhướng lên:

“Ngươi đang làm gì vậy?”

17

Ta đang hạ độc ngươi.

Tất nhiên, điều này không thể nói ra.

Ta cười gượng hai tiếng: “Thuộc hạ, thuộc hạ xem Vương gia chấm bài thi vất vả, cố ý đến thăm.”

"Ồ?"

Hắn quay lại bàn ngồi xuống, xương ngón tay ở trên bàn gõ hai gõ, như suy tư gì nhìn ta:

"Vừa rồi ở trên đường còn lơ đãng, bây giờ lại quan tâm đến ta như vậy?"

“Làm sao có thể!” Ta toàn tâm toàn ý hướng Lục Hành giải thích, “Thuộc hạ chưa từng đối với vương gia phân tâm, nhất định sẽ không rời xa vương gia!”

Đã từng nghe chủ quản nói qua, Lục Hành này giỏi về tâm kế, nếu nói dối, có thể từ dấu vết để lại nhìn được ra.

Bất quá, ta thì tính là cọng hành nào, cũng xứng để Lục Hành xem mặt đoán ý?

Ta lấy lòng nói: “Vương gia, từ bên ngoài bụi bặm trở về hẳn đã mệt, không bằng ăn chút bánh, uống chút trà, nghỉ tạm một lát.”

“Phải không?”

Đôi mắt hoa đào của Lục Hành lộ ra ý cười: “Thường Thường nói rất đúng.”

Hắn thuận tay cầm điểm tâm, đưa cho ta, lại cười nói:

“Trà bánh không tồi, Thường Thường thử xem?”

Ta lúng túng bất an cầm lấy, không dám đưa lên miệng. Lại nghe Lục Hành than nhẹ:

"Thường Thường, ngươi không tin ta?"

Hắn cầm lấy phần điểm tâm trong tay ta, thản nhiên cắn một miếng nhỏ rồi đưa cho ta nửa còn nguyên:

"Nhìn xem, nó không có độc."

Ta gượng cười: “Vương gia nói đùa, thuộc hạ làm sao dám nghi ngờ vương gia hạ độc.” tiện tay cần lấy điểm tâm một ngụm ăn sạch.

Lục Hành mỉm cười, cầm lấy chén trà trên bàn.

Đúng!

Mau! Mau uống một hơi cạn sạch!

Ta cúi đầu, sợ niềm vui lộ ra trên mặt bị phát hiện.

Giữa không trung vang lên tiếng nắp trà và bát trà chạm vào nhau, giống như có người đã uống xong, thả chúng lại chỗ cũ.

GIây tiếp theo, đằng sau truyền đến một trận đổ vỡ.

Theo tiếng động nhìn qua.

Lục Hành ngã xuống trên mặt đất.

18

Ta run run rẩy rẩy bò qua kiểm tra hơi thở của hắn, không có động tĩnh.

Ta còn không yên tâm, lại ghé vào ngực hắn nghe nửa ngày, cũng là không có nhịp đập.

Tốt! Hắn thật sự đã chết!

Ta ghé xuống bên cạnh hắn điên cuồng cười một trận: Lục Hành con mẹ nó đã chết thật rồi, kiếp trước lão nương bị ngươi làm hại thảm như vậy, không nghĩ tới kiếp này báo thù có thể dễ dàng đến vậy.

Nghĩ đến kiếp trước bị vạn kiếm xuyên tim, ta lại tức giận không chỗ phát tiết, dựa vào cái gì Lục Hành có thể chết dễ dàng như vậy, còn lão nương lại phải chết đau đớn đến vậy?

Ta bò dậy muốn ở chỗ này tìm ra một thanh kiếp, tuy nói Lục Hành đã chết nhưng ta vẫn phải chọc vài lỗ trên người hắn mới đủ hả giận.

Đang lúc lục lọi hộp tủ, bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói nhỏ nhẹ:

“Vương gia.”

“Trong cung có người gửi thư.”

19

Xong rồi.

Lúc này nếu bị người phát hiện Lục Hành đã chết, ta lại bị vạn kiếm xuyên tim thêm một lần?

Ta nhanh chóng chạy tới đỡ Lục Hành ngồi trên ghế xong, lại buông rèm xuống, giả vờ hắn chỉ là dựa bàn nghỉ ngơi.

Tểu thị nữ từ ngoài cửa cúi đầu tiến vào, trình lên một tờ giấy vàng:

“Là một tiểu nha đầu lạ mắt đưa tới, nói là việc gấp, cần phải vương gia đích thân kí. Nô tỳ thấy mặt trên có cung ấn, liền thông báo cho vương gia.”

Ta cầm lấy tờ giấy màu vàng, khụ một tiếng: “Vương gia có việc, ta thông báo là được, ngươi lui ra đi.”

Tiểu nha hoàn do dự: “Chính là người nọ nói, cần phải vương gia tự mình……”

Ta nói: “Vương gia đang nghỉ ngơi, không tiện ra ngoài, mới bảo ta ra lấy.”

Tiểu thị nữ đánh giá tấm rèm sa trong phòng, sau đó lại đánh gia ta, không hiểu sao bỗng nhiên đỏ mặt, cúi đầu chúc phúc nói: “Nô tỳ tuân mệnh.” Liền lui xuống.

Thật là, mặt đỏ cái gì?

Ta cầm tờ giấy vàng quay lại, vô tình đụng phải một tấm gương sáng treo trên tường, thấy chính mình đầu tóc rối tung, vừa rồi vội đỡ Lục Hành, quần áo còn xộc xệch.

Nha hoàn trong phủ hiểu biết nhiều thế sao?

Mở giấy vàng, chỉ viết một câu.

“Chúng ta có chuyện quan trọng cần thương lượng, mời Vương gia đêm nay giờ Tý, gặp nhau ở huyền nguyệt đình.”

20

Ta biết chữ viết này.

Còn không phải Xuân mỹ nhân thì là ai đây.

Ta cười gian hai tiếng: Tốt! Tốt! Thời gian vô cùng tốt.

Nguyên bản ở kiếp trước, Xuân mỹ nhân hẹn Lục Hành gặp mặt là sau khi tiến cung làm phi.

Hẳn là ta chó ngáp phải ruồi, phá hỏng đêm thị tẩm đẹp đẽ, lại khiến nàng hiểu lầm rằng hạ dược Lục Hành không thành, cho nên vô cùng nóng vội đem cuộc gặp mặt này đẩy lên trước.

Xuân Mỹ Nhân ơi Xuân mỹ nhân, ta còn đang lo lắng làm sao báo đáp nhát kiếm kia của ngươi, ngươi lại tự mình đưa đến cửa?

Nhìn Lục Hành nằm gục trên bàn, không khỏi vui sướng trong lòng: Ta khiêng Lục Hằng đến chỗ hẹn, nhân lúc Xuân mỹ nhân không kịp chuẩn bị, một kiếm xuyên tim, đưa bọn họ xuống hoàng tuyền có đôi, cũng coi như đã hoàn thành tâm nguyện sống chết chung một huyệt ở kiếp trước của Lục Hành.

Ta nhìn Lục Hành cảm khái “Lục Hành, ngươi xem, ta đối với ngươi vẫn khá tốt.”

"Kiếp trước ngươi đối xử với ta như vậy, kiếp này lại đánh ta tám mươi gậy, ta vẫn nguyện ý thực hiện tâm nguyện của ngươi, ta thật sự là tấm gương lấy ân báo oán trong truyền thuyết, ngươi ở dưới âm phủ không cần quá cảm ơn ta, đưa ta ba năm vạn lượng bạc là đủ rồi.”

Thi thể của Lục Hành khẽ mỉm cười với ta, tựa hồ rất hài lòng với sự sắp xếp này.

Ta nhanh chóng thu dọn thi thể hắn, còn thay y phục mới cho hắn, vừa tới giờ Tý trăng thanh gió mát ta lập tức khiêng hắn tới huyền nguyệt đình.

Từ xa đã thấy, Xuân mỹ nhân chờ sẵn ở đó.

Thấy ta ôm eo Lục Hành đi đến, biểu tình trên mặt nàng hơi cứng lại.

Ta tùy ý liếc mắt một cái, mới phát hiện nàng hôm nay ăn mặc thật sự rất quyến rũ.

Dáng người lả lướt, một mảnh lụa xanh lục quấn quanh eo thon, bọc lấy bộ ngực đầy đặn, tóc dài xõa trên vai, gió thổi đóa bạch ngọc lan trên trâm hơi đung đưa, bộ ngực tuyết trắng lộ ở trong gió, đúng là vô cùng nóng bỏng.