Và Mai Lại Sáng

Chương 29: (H)



EDITOR: SƯỜN XÀO CHUA NGỌT

Kiều Ly vỗ vỗ đầu cậu: “Đợi tôi làm việc xong đã.”

Đè được Kiều Ly một cái, Phong Dịch đã nạp đầy điện bèn đứng phắt dậy, quay về hình tượng trầm ổn lúc nãy.

“Ừm.” Giọng điệu muốn thờ ơ bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Kiều Ly nhìn cậu với ánh mắt hoài nghi, cậu vờ như không biết, đi vào phòng tắm thay đồ ngủ.

Sau đó bò lên giường, đắp chăn nằm rất ngay ngắn: “Em muốn đi ngủ, ngủ ngon.”

Chẳng hiểu sao mà hôm nay Kiều Ly lại thấy cậu lại dễ bắt nạt đến kỳ lạ, bèn đi tới mép giường, khom người xuống hôn cậu một cái: “Ngủ ngon.”

Phong Dịch: !!!

Chị ấy hôn chúc ngủ ngon mình! 

A a a a cứu mạng với muốn đè chị ấy xuống hôn quá đi!

Cậu mở mắt, ra dáng một ông chồng dịu dàng mà xoa má cô bảo: “Chị cũng nghỉ ngơi sớm nhé, sức khỏe là quan trọng nhất.”

Kiều Ly phì cười vì cái vẻ ngốc ngếch ấy của cậu, cô quyết định dồn hết công việc sang ngày mai, leo lên giường nằm cạnh cậu.

“Phong Dịch, cậu sao thế?”

Tiếng thủ thỉ đầy dịu dàng của cô khiến tim Phong Dịch đập thình thịch: “Không sao ạ, em chỉ buồn ngủ thôi.”

“Thật à?” Cô nhích lại gần thêm một chút, mùi sữa tắm thơm ngát trên người cô cứ thế xộc vào mũi cậu.

Cậu nghĩ tới chai sữa tắm mình mới dùng, hẳn là cô cũng dùng loại đó, bôi lên người rất trơn trượt, cô cũng thế mà cậu cũng vậy… Ngưng ngay! Không được nghĩ tiếp!

Vì ăn chay quá lâu nên đụng cái gì cũng liên tưởng tới cảnh xôi thịt.

Cậu hít sâu mấy hơi liền để lấy lại bình tĩnh: “Thật.”

“Sao tôi thấy cậu cứ là lạ.” Kiều Ly vuốt ve vành tai Phong Dịch khiến nó rung rung mấy cái.

Mùi hương trên người Kiều Ly càng đậm hơn, Phong Dịch mở he hé mắt nhìn trộm cô.

Cô gối đầu lên cánh tay, nằm nghiêng cạnh cậu, cổ áo ngủ trễ xuống để lộ xương quai xanh và đường cong nhấp nhô trước ngực.

Máu Phong Dịch dồn hết lên đầu.

Chơi ngu rồi, không nên mở mắt.

Cậu lẳng lặng khép đầu gối lại, tránh để cô phát hiện cái lều đang dần đùn lên giữa hai chân cậu.

“Em mệt ấy mà.” Cậu hắng giọng rồi nói.

Kiều Ly không trả lời cậu, cậu cũng không dám mở mắt, cứ tưởng sắp thoát nạn thì Kiều Ly đột nhiên duỗi tay ra túm lấy cái lều dưới thân cậu.

“Tôi thấy cậu còn tỉnh lắm mà.”

“Ưm…” Cậu không kịp đề phòng, rên dài một tiếng.

Cô dở khóc dở cười: “Phong Dịch, sao cậu dễ hứng thế hả?”

Mặt Phong Dịch thoắt cái đã đỏ: “Em, em cũng không biết, chắc mai mốt em lớn sẽ hết.” Cậu xấu hổ trở mình, “Để em đi xả nước lạnh.”

Kiều Ly đè cậu xuống: “Khỏi, tôi giúp cậu.”

Mắt Phong Dịch long lanh, chẳng hề chớp mà đăm đắm nhìn cô.

“Cởi quần ra.”

Cậu lập tức nhổm dậy cởi quần ra, hưng phấn như thể kế đó sẽ à ơi với cô ngay.

Cởi xong lại bất giác thấy hơi ngượng ngùng, bèn với tay tắt đèn trần trong phòng ngủ đi.

Kiều Ly bất thình lình túm chặt lấy hạ bộ của Phong Dịch, cậu cứ thế quên béng mình phải làm gì, cả người căng cứng, nhìn cô vừa thấp thỏm vừa mong ngóng.

Kiều Ly vén tóc ra sau tai, thong thả cúi đầu, kề sát mặt vào vật kia.

Cậu phản ứng chậm nửa nhịp, thấy miệng cô sắp chạm tới đầu rùa mới vội vã né tránh.

Nửa người bỗng tê dại, cậu khiếp sợ tới nỗi giọng run lẩy bẩy: “Chị chị chị muốn dùng dùng dùng miệng ạ?”

Kiều Ly tỉnh bơ quan sát dáng vẻ ngờ nghệch của cậu: “Đúng thế, tôi tính dùng miệng giúp cậu.”

“Nhưng mà, nhưng mà…” Đại não cậu bỗng chết máy.

Chờ mong, sợ hãi, khó hiểu, vô vàn cảm xúc ngổn ngang xuất hiện trong não Phong Dịch, cậu cảm thấy chúng sắp khiến tim mình nổ tung.

Cậu không hiểu tại sao Kiều Ly muốn làm thế, nhưng trong khoảnh khắc ánh mắt cậu chạm phải đôi môi mềm mại của cô, cậu lại thấy mình tựa như cầm thú, cả tâm trí đều ngập tràn hình ảnh cô yếu ớt ngậm lấy cái vật xấu xí của cậu.

Cậu chống tay nhỏm người dậy, giọng khản đặc một cách kỳ lạ: “Chị muốn làm thế thật à?”

Dục vọng rực cháy trong mắt cậu đã nói cho Kiều Ly biết cậu đang nghĩ gì.

Cô trườn tới bên người cậu, nắm lấy vật kia. Dưới ánh mắt sáng quắc của cậu, cô cúi đầu liếm một cái nơi đầu khấc.

“Ưm.” Cậu phản ứng dữ dội, tay bất giác siết thành nắm đấm, há hốc miệng để hít thở.

Cô kề sát lại, đủ để ngửi thấy rõ hương sữa tắm thoang thoảng trên người cậu, thậm chí cô còn vì mùi hương này mà tưởng tượng ra cảnh Phong Dịch nghiêm túc cọ rửa hạ bộ và hai viên tinh hoàn khi tắm rửa.

Cô lại liếm đầu khấc thêm cái nữa, Phong Dịch bỗng ngâm nga một tiếng mơ hồ: “Đừng.”

Đương nhiên cậu có thể đẩy cô ra, nhưng tay cậu không cách nào giơ lên nổi.

Hơi thở ấm áp của cô phả vào vật kia, khiến người cậu râm ran như bị điện giật.

“Đừng, đừng ngửi.” Cậu sợ vùng kín của mình có mùi lạ, dù cậu vừa mới tắm xong nhưng cậu vẫn sợ cô sẽ ngửi thấy gì đó, sau đó ghét bỏ đẩy cậu ra.

Theo cậu thấy thì hàng họ của mình vừa dơ vừa xấu, nhưng không hiểu sao cậu lại hy vọng Kiều Ly có thể thích hết từng tấc cơ thể cậu. Giờ đây, thấy cô không hề chê bai mà yêu thương vật nam tính của cậu như thế, khiến cậu cảm thấy toàn bộ máu trong người đều sôi sục.

Cô lại liếm một cái, thử thăm dò, do dự như một con mèo con.

Phong Dịch không rõ tâm lý hay sinh lý của mình đang thoả mãn hơn, cậu không dằn được mà rên rỉ mấy tiếng rất mất mặt, khiến cả căn phòng bỗng chốc tràn đầy tiếng thở hổn hển của cậu.

Vật kia của cậu trông rất dữ dằn sau khi tụ máu, dựng thẳng về phía Kiều Ly, trông càng xấu xí tợn khi đặt cạnh khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của cô.

Hình ảnh này có sức công kích quá lớn, da đầu cậu tê dại, bất giác bật ra một câu bằng giọng khàn khàn: “Ngậm nó đi.”

Kiều Ly ngoan ngoãn mở to miệng ngậm lấy. Vật nọ quá lớn nên cạ phải răng cô, Phong Dịch lại rên lên nhưng không mở miệng bảo dừng.

Cuối cùng cô cũng ngậm trọn vật nọ, miệng căng đầy, nước dãi từ từ nhỏ xuống dọc khóe môi.

Phong Dịch giúp cô túm lấy những lọn tóc rủ xuống mặt, cơ bắp toàn thân cậu căng cứng, nhưng bàn tay lại chậm rãi vuốt mái tóc đen tuyền của cô rất đỗi nhẹ nhàng.

“Ưm a.” Cậu ngâm nga theo động tác trúc trắc của cô bằng giọng mũi ồm ồm, nghe cực kỳ yếu ớt, như thể giây kế tiếp sẽ không kiềm lòng nổi mà bật khóc.

Kiều Ly ngước lên nhìn cậu, cậu thoáng cau mày nhìn xuống cô, đáy mắt bị dục vọng sôi trào chiếm cứ, vẻ mặt nghiêm túc, ghi nhớ từng cử chỉ hành động của cô.

Cô chưa từng thấy Phong Dịch như thế bao giờ, rõ ràng vẫn là khuôn mặt ấy nhưng lại giống như một người xa lạ.

Cậu cứ liên tục thốt ra những tiếng rên rỉ ngây ngô, ngón tay của cậu vẫn luồn vào tóc cô đầy dịu dàng quyến luyến.

Mâu thuẫn tới cực điểm.

Vật nam tính nóng bỏng của cậu nằm gọn trong tay cô, gân xanh hẳn rõ trên ấy.

Cậu đang rất hưng phấn, cô có thể nhìn thấy chút dịch tràn ra khỏi lỗ sáo, có vị hơi ngai ngái, không khó nuốt, thậm chí cô còn thấy vô cùng phấn khởi khi làm cậu thấy hân hoan thỏa mãn.

Cô phun ra nuốt vào, tận tình liếm láp vật ấy như thể nó là món ngon khó kiếm. Lúc đầu lưỡi cô đảo qua khe quy đầu, cậu phản ứng rất mãnh liệt, bàn tay đang luồn vào tóc cô bỗng nhiên túm chặt.

Tiếng rên rỉ của cậu mỗi lúc một lớn, khắp người đầm đìa mồ hôi, lưng như tựa vào mây, cảm thấy mình sẽ quỵ ngã tức thì.

Đúng là quá mất mặt, cậu nghe thấy tiếng mình rên rỉ, mặt nóng cháy như bị ai thiêu, nhưng cậu không cách nào kiềm chế nổi.

Kiều Ly cụp mắt xuống, cậu lập tức cắn chặt khớp hàm mà gằn: “Nhìn em.”

Kiều Ly lại ngẩng đầu, tư thế này rất mỏi cổ khiến cô không thể tận tình yêu thương cậu em của cậu được.

Nhưng mặt đối mặt thế này lại khiến Phong Dịch thấy hưng phấn hơn hẳn, mà Kiều Ly cùng không khác gì.

Cô có thể nhìn thấy những thay đổi tinh vi trên mặt Phong Dịch, bờ mi cậu chớp động, miệng khẽ há ra, đôi mày chợt nhíu lại, khóe mắt hơi hoe đỏ vì không nỡ chớp mắt.

Qua vẻ mặt và ánh mắt của cậu mỗi lần bật ra tiếng rên, cô biết toàn bộ cảm xúc của cậu đều bị mình chi phối.

Kiều Ly mới liếm lỗ sáo một cái mà cậu đã sướng đến độ nhìn cô bằng ánh mắt rực lửa như muốn thiêu rụi cô.

“Sướng không?”

Cậu cố lấy lại hơi thở để đáp lời, vừa hổn hển vừa nói: “Sướng.”

Cô nâng hai hòn bi tròn trịa của cậu lên, trên đó có một lớp lông tơ mỏng trông đáng yêu đến lạ.

Cô cúi đầu xuống hôn chúng một cái, Phong Dịch đột nhiên buông bàn tay đang nắm tóc cô ra, rồi túm chặt lấy khăn trải giường mà hừ một tiếng.

Thoạt trông có vẻ như đầu Kiều Ly đang dán vào giữa hai chân Phong Dịch, cậu không dám động đậy gì, cả người cứng đờ, tim muốn nhảy khỏi cổ họng.

“Đừng thế mà.” Cậu thoáng bối rối.

Kiều Ly mắt điếc tai ngơ, ngậm lấy viên bi của cậu rồi liếm một cái.

“Ưm a.”

Cơn khoái cảm tưới khắp người Phong Dịch, thậm chí cậu còn không phân rõ đó là đau khổ hay vui sướng. Khi sức lực bỗng chốc quay lại, cậu bèn nắm lấy phần gốc hạ bộ, né khỏi Kiều Ly. Những tiếng rên rỉ bật khỏi cổ họng Phong Dịch, bụng dưới của cậu run rẩy với biên độ mỗi lúc một lớn, cuối cùng cả người đều run lẩy bẩy, tinh dịch tràn khỏi lỗ sáo hết đợt này đến đợt khác.

Cậu đè vật nọ xuống, không dùng sức nữa, để tinh dịch bắn hết lên người mình, khắp bụng cậu đều dính dấp chất lỏng màu trắng.

Bắn xong, cả người cậu bủn rủn, ngã nhoài xuống mà thở hồng hộc, trán mướt mát mồ hôi, đầu tóc ướt rượt.