Và Mai Lại Sáng

Chương 8: (H)



EDITOR: SƯỜN XÀO CHUA NGỌT

“Không sao ạ.” Phong Dịch trả lời bằng giọng gượng gạo, tiếng cuối se sẽ run khiến Kiều Ly nghe mà nổi da gà.

Tuy cô cảm thấy Phong Dịch không ổn nhưng nếu cậu không muốn nói thì cô cũng không hỏi nhiều.

Đúng lúc chiếu tới cảnh dọa ma, màn hình chợt lóe lên. Theo ánh sáng lúc lóe lúc tắt ấy, cuối cùng Kiều Ly cũng thấy rõ Phong Dịch bị gì.

Người cậu dán lên ghế, cụp mắt, lấy tay che hạ bộ.

Kiều Ly liếc thấy thứ cộm lên giữa hai chân cậu đang chực nổ tung. Phong Dịch bị cấn nên khó chịu, chỉ biết đưa tay kéo đũng quần.

Cậu chỉ dám lén chỉnh quần, dẫu sao nếu chuyện này mà bị người khác phát hiện thì mất mặt phải biết, khi ấy chắc cậu sẽ hổ thẹn chết mất.

Kiều Ly không xem phim nữa, bắt đầu nghe ngóng động tĩnh của cậu.

Khi màn hình tối lại, đến đoạn kinh dị, thường thì trong rạp sẽ có tiếng hú hét chói tai của đám con gái.

Trong loạt tiếng thét chói tai ấy, cô nghe rõ vành vạnh tiếng hít hà của Phong Dịch.

Hóa ra do cậu sốt ruột nên đã nhấn mạnh một cái vào bộ phận giữa hai chân, đương nhiên người nếm hậu quả chính là cậu.

Kiều Ly phì cười khi thấy vẻ mặt cau có đau khổ của cậu. Cô nhìn quanh thấy bốn phía đã yên ắng, Phong Dịch cũng không dám động cựa gì thêm mới lén thò tay sang.

Vừa bị chạm vào quần, Phong Dịch giật thót, sợ tới mức toan đứng phắt dậy.

Cậu thảng thốt quay sang nhìn Kiều Ly. Trong ánh sáng lờ mờ, cặp mắt kia vừa đen vừa sáng, lấp lánh như con Samoyed chuyên thích bới thùng rác trong khu nhà cậu.

Cậu cuống quýt chụp lấy tay Kiều Ly nhưng cô né đi ngay.

Cô chuẩn xác tìm thấy nơi đang toả nhiệt, cách hai lớp vải mà hơi nóng vẫn khiến lòng bàn tay cô tê dại.

Những ký ức mơ hồ đêm say ấy chợt ùa về, cô không nhớ rõ vật kia của cậu trông thế nào song sức nóng và sự cứng rắn đến khó tin của nó thì vẫn hằn sâu trong tâm trí cô.

Phong Dịch bị cô nắm chặt, hận không thể chui tọt xuống gầm ghế.

Nỗi xấu hổ và bối rối khiến cậu  muốn kéo Kiều Ly ra khỏi đây ngay, sau đó nghiêm túc giải thích cho cô nghe chuyện mình chào cờ bất thường như vậy chỉ là vấn đề của tuổi dậy thì, tuyệt đối không phải vì cậu là một tên biến thái sẽ thấy hứng tình khi xem phim kinh dị.

Mà giải thích gì được lúc này, khi Kiều Ly mới khẽ nhấn một tay xuống một cái thì cậu đã đầu hàng nài xin: “Đừng…”

Giọng cậu bị tiếng phim át mất.

Được rồi, cậu thừa nhận, cậu là một tên biến thái.

Hễ nghĩ tới chuyện trong rạp phim tối om, cách lớp quần, Kiều Ly đang dùng bàn tay nõn nà của cô mân mê hàng họ của cậu là khắp người cậu lại nóng ran, miệng đắng lưỡi khô.

Kiều Ly áp đầu tới. Vì bộ phim rất đáng sợ nên mấy cặp tình nhân và bạn thân trong rạp đều đầu ấp vai kề, nên cô có làm vậy cũng bình thường.

Sau khi tựa đầu vào vai cậu, Kiều Ly mới nhận ra mặt cậu đã đỏ rực và nóng bừng bừng chẳng khác nào chiếc máy sưởi phiên bản người thật.

“Muốn tôi luồn tay vào trong không?” Kiều Ly thì thầm vào tai cậu.

Phong Dịch không dám nhìn cô, cố sống cố chết nghĩ tới mấy chuyện buồn để áp chế ham muốn của mình.

Chuyện buồn…

Cậu nào có chuyện gì buồn đâu, nghĩ mãi mà chẳng ra, trong cái đầu trống trơn của cậu giờ chỉ hiện hữu hai chữ Kiều Ly to đùng.

Cậu nghe giọng mình, bấy giờ đã khản đặc, vang lên: “Muốn…”

Muốn thì cứ nói, sao mặt mày cứ thoắt rối rắm thoắt thả lỏng thế? Nội tâm cậu rốt cuộc đang đấu tranh tới độ nào?

Kiều Ly hớn hở kéo khóa quần cậu ra.

Phong Dịch nín thở, cậu cảm nhận được bàn tay nhỏ xinh của cô đang kéo khóa xuống, mở cúc ra, rồi nắm lấy vật kia của cậu.

Rõ là nắm chẳng trọn, vì tay cô quá nhỏ.

Vật kia của cậu, tuy làn da bên ngoài rát mềm mại nhưng chạm vào thì lại rất cứng rắn. Nó đang bị chiếc quần lót cầm tù, đáng thương nằm lệch sang trái.

Cô di chuyển ngón tay như đang đo chiều dài của nó: “Muốn thế nào?”

Cách lớp vải, hành động như có như không của cô khiến cậu nhộn nhạo nhạo chẳng yên, cả người cứng đờ, không dám hít thở.

Yết hầu Phong Dịch chuyển động liên tục, muốn nói một câu mà cũng hụt hơi, song cuối cùng cậu vẫn bật thành lời bằng giọng gió nghẹn ngào giọng gần như không ai nghe được: “Muốn chị thò tay vào… Vuốt ve em…”

Cả người cậu đã nóng sắp bốc hơi.

Sự xấu hổ này không giống đêm đó, hôm nay cô tỉnh táo, cách chỗ họ hai ghế còn có một cặp tình nhân đang ngồi, cậu chỉ cần cao giọng một chút có khi sẽ bị họ phát hiện ngay.

Nhưng cậu thật sự muốn cô chạm vào mình, sao cậu khống chế được bản thân đây!

Kiều Ly không vội đút tay vào trong mà cứ mân mê vật nọ mãi bên ngoài lớp quần lót.

Bàn tay Kiều Ly đã tê dại vì sức nóng kia, cô chẳng những rất muốn nhìn thử xem vật kia của cậu trông thế nào mà còn muốn ngửi thử xem mùi hương của nó liệu có nóng bỏng như nhiệt độ của nó hay không.

Cô không dùng nhiều sức, nhưng đã đủ cho nhịp thở của Phong Dịch rối loạn hoàn toàn.

Vì không thể kêu ra tiếng nên ngực cậu phập phồng dữ dội, lỗ sáo rỉ ra một chút dịch khiến quần lót bị ướt một mảng nhỏ.

Kiều Ly chạm vào chỗ vải bị ướt kia, rồi chợt phát hiện vùng kín giữa hai chân mình đã ướt từ bao giờ.

Cô lần tay tới cạp quần lót.

Phong Dịch càng thở dồn dập, cắn môi không dám rên thành tiếng.

Kiều Ly cố ý không cho cậu toại nguyện, cô thò ngay tay vào quần lót, tìm đến lỗ sáo vừa nhả dịch.

Bàn tay cô vừa khẽ khàng di chuyển thì hai tay đang nắm tay vịn ghế của Phong Dịch bỗng siết chặt lại, nổi rõ gân xanh.

“A…”

Cậu rên lên một tiếng thật khẽ, trong thanh âm không giấu nổi sự ngượng ngùng và vui sướng.

Tay cô rất mềm mại, hơi lành lạnh hơn vật đàn ông của cậu.

Khắp người cậu bải hoải như bị điện giật dưới sự mơn trớn của cô. Trong khoảnh khắc ấy, cậu suýt quên mất mình đang ở đâu, chỉ muốn móc ngay vật kia ra, van xin cô đưa cậu về bến bờ hoan lạc.

Có lẽ vì hoàn cảnh quá đỗi xấu hổ, lòng bàn tay Kiều Ly chỉ mới vân vê đầu rùa thì cậu đã mê mải run rẩy.

Cậu nhắm mắt lại, hơi ngửa đầu ra sau, yết hầu lên xuống theo mỗi cử động của cô, đôi mi dày cứ chớp mãi trông đáng thương khôn kể.

Ngón tay cô vừa day vào đỉnh, cơ thể Phong Dịch đang dựa sát vào thành ghế bỗng bật nẩy, song bụng dưới vừa nâng lên đã bị chủ nhân nó ép xuống ghế.

Cô dùng nhiều sức hơn, kết hợp với việc khảy khảy chầm chậm trên mặt rãnh.

Phong Dịch khổ sở hừ một tiếng, lần này cậu nâng eo lên khá cao khiến lưng ghế kêu cót két một tiếng.

Cậu bỗng cứng đờ người, khẽ liếc sang phía cô cô bằng đôi mắt đẫm sương.

Kiều Ly thấy cậu thế thì suýt phì cười, nhưng lại vờ gắt: “Cậu đang trách tôi à? Cậu thấy không thoải mái?”

Đương nhiên thoải mái, thoải mái tới mức cậu muốn lên tiên, nhưng vì quá kích thích nên cậu sắp không chịu nổi.

“Thoải mái…”

Tay cô ve vuốt một bên túi tinh của cậu. Phong Dịch lại nhắm mắt, chau mày cật lực kiềm chế bản thân.

Nhân lúc cậu lơ là, cô chợt nhéo một cái khiến Phong Dịch siết lấy cánh tay cô.

“Ưm…”

Đè nén, run rẩy, và cả nài xin.

Kiều Ly áp miệng vào tai cậu thì thầm: “Mau bắn cho tôi đi…”

Phong Dịch nào đã nghe qua câu nói sắc tình cám dỗ như thế, một dòng điện chạy dọc sống lưng cậu, xộc thẳng lên não.

Kiều Ly cảm thấy cách cậu phản ứng quá thú vị, rõ ràng câu cô nói đâu xem là cợt nhả, có cần phản ứng mạnh thế không.

Cô vẫn chưa bỏ cuộc, lại trêu: “Hãy bắn tinh dịch đặc tanh của cậu ra hết đi, hãy bắn trên tay tôi này, vấy bẩn tay tôi nhé?”

Phong Dịch bị câu nói của cô kích thích đến nỗi liên tục hít hà, lỗ tai nóng cháy.

Kiều Ly khẽ cắn vành tai đỏ rực của cậu, cất giọng bông lơn: “Hay là cậu muốn bắn vào trong tôi…”

Chưa dứt lời, Phong Dịch đột nhiên nâng mông lên, cả người khẽ run rẩy, rên lên một tiếng đầy thống khổ.

Một dòng chất lỏng âm ấm bắn lên tay cô, làm ướt quần lót cậu.

Kiều Ly choáng váng, nhưng Phong Dịch vẫn chưa dừng lại, vật kia giật giật thêm vài cái. Cô vội rút tay ra khiến tinh dịch bắn hết vào quần lót.

Kiều Ly líu lưỡi, sao mà nhiều thế không biết.

Cô lấy khăn ướt ra lau sạch tay mình, xong xuôi hết cả mà Phong Dịch vẫn còn chìm trong cơn đê mê.

Khi bộ phim sắp sửa chiếu hết, cuối cùng cậu cũng tỉnh táo, lẩy bẩy kéo khóa quần lên, cài nút lại, kéo vạt áo xuống.

Trong bóng tối, nét mặt chất chứa nỗi tủi thẹn, uất ức, thỏa mãn và hối hận của cậu trông chẳng khác gì mụ quả phụ xinh đẹp đầu thôn không cự nổi cô đơn mà lang chạ với lão quá vợ.