Vai Ác Bạo Quân Xuyên Thành Pháo Hôi Nữ Xứng Cẩu

Chương 8: Kiếm tiền để nuôi sống bản thân



Diệp Thu Đồng đã ngồi canh từ sáng sớm, rốt cuộc cũng chờ được tương lai áo cơm cha mẹ đến rồi, ba bước cũng làm hai bước chạy vội đi đến, người chưa đến mà nó lời nói đã đến trước: "Ngài khoẻ, Khâu đại tài -- tài.. Tài tử."

Sau khi nàng tới gần, thấy rõ người đàn ông đang bước ra cửa, thì vô cùng kinh ngạc, cũng may là cái đầu của nàng phản ứng nhanh, ngoài miệng lập tức chuyển biến câu nói.

Khâu Tử Thạch là một tài tử trẻ tuổi sảng khoái, áo choàng màu nguyệt bạch tay dài, thắt lưng bằng vải sa tanh mềm mại, trên đầu đội mũ nhỏ màu ngọc bích cùng ngọc bội trên người thả xuống màu sắc tương ứng lẫn nhau, cách ăn mặc của một người đọc sách thoạt nhìn vô cùng văn nhã tuấn dật, không giống một ông chủ địa chủ, mà ngược lại giống như một vị sơn thủy thi nhân*.

*Sơn thủy thi nhân: Nhà thơ phong cảnh

Diệp Thu Đồng cũng không biết chính mình vì cái gì sẽ đem hắn tưởng tượng thành một lão già trung niên giàu có với thân hình mập mạp thô tráng, vẻ mặt dữ tợn, vầng trán trơn nhẵn bóng loáng.

Đám tuỳ tùng tưởng là người ăn xin, lập tức tiến lên phía trước đẩy nàng ra, lớn tiếng quát: "Tên vô lại ở đâu đến, mau cút, cách chủ nhân chúng ta xa một chút."

Diệp Thu Đồng trong lòng tuy rằng tức giận bọn họ mắt chó xem người thấp, nhưng là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đành phải cười nịnh nọt giải thích: "Hiểu lầm, hiểu lầm, các vị đại ca, ta là con dâu nuôi từ bé của Diệp Kim Lai, tới tìm Khâu Đại lão bản nói chút chuyện."

Khâu Tử Thạch nhàn nhạt đánh giá vài lần vị cô nương nữ giả nam trang này: "Ngươi là người nhà của Diệp Kim Lai? Tìm ta có chuyện gì?"

Diệp Thu Đồng cố gắng bình tĩnh xuống, vị Đại lão bản này mới là người chân chính phỏng vấn mình, cần phải không kiêu ngạo không khiêm tốn mới được, không thể để người ta coi thường.

"Ông chủ, ta là Diệp Thu Đồng con dâu nuôi từ bé của nhà Diệp Kim Lai, sau khi cha ta xảy ra chuyện nằm trên giường mấy tháng, của cải trong nhà tích tụ đều tiêu phí để tìm thầy hỏi thuốc hầu như đã không còn, ta nhớ tới lúc cha còn trên đời thường hay nhắc tới ngài có trái tim nhân hậu, cho nên nghĩ đến chỗ của ngài để tìm chút việc làm, ta cũng biết tính sổ, ngài xem có thể cho ta đến phòng thu chi làm chút việc vặt hay không."

"Ngươi biết tính sổ?" Khâu Tử Thạch rất ngạc nhiên, đầu năm nay nữ tử biết tính sổ vốn không nhiều lắm, nhớ tới bản lĩnh của Diệp Kim Lai lúc trước, hắn hỏi: "Vậy ngươi biết gảy bàn tính sao?"

Diệp Thu Đồng đang tự tin tràn đầy nghĩ sẽ nói "biết tính sổ", nhưng sau khi nghe hắn vừa hỏi xong lại chột dạ, chỉ phải thành thành thật thật nói: "Ta sẽ không gảy bàn tính."

Giọng điệu của Khâu Tử Thạch hơi mang theo chút tiếc hận: "Cha ngươi năm đó là đôi tay gảy bàn tính, tính ra tới trướng mục không sai chút nào, đúng hay không vừa thấy hai bên bàn tính liền biết."

Diệp Thu Đồng đã hiểu, cha nàng Diệp Kim Lai năm đó là một máy tính hình người với chức năng kiểm tra riêng. Tuy rằng như vậy, nàng vẫn không nghĩ từ bỏ: "Ông chủ, ta có thể tính nhẩm, ta tính vừa nhanh vừa chuẩn."

Nàng tuy rằng sẽ không gảy bàn tính, nhưng mà dùng công thức thì càng đơn giản và nhanh chóng.

Đáng tiếc là những người cổ đại không hiểu các chữ số Ả Rập của các thế hệ sau, mà nàng chỉ nghĩ an phận thủ thường trôi qua cuộc sống nhỏ bé thật tốt, cũng không có ý định ở cổ đại dốc sức tạo nên sự nghiệp gì, truyền đạo học nghề giải thích tâm tư nghi hoặc, mà cũng không thể giải thích quá nhiều, vì vậy lần nói chuyện này liền có vẻ phi thường tái nhợt vô lực.

Khâu Tử Thạch tuổi còn rất trẻ, hắn là con trai độc nhất, bởi vì trong nhà sản nghiệp rất nhiều, sau khi đổ cử nhân vào năm 18 tuổi thì từ bỏ khoa khảo, toàn tâm toàn ý lo cho việc kinh doanh của gia đình, tuy rằng tuổi không lớn, nhưng cách đối nhân xử thế lại rất thành thục lão luyện.

Hắn rất thông cảm cho hoàn cảnh của tiểu nữ tử này, nhưng hắn không thể tuyển dụng nàng, Đại phòng thu chi là khâu rất quan trọng trong sản nghiệp của Khâu Ký, mướn một nữ nhân làm phòng thu chi quả thật không thỏa đáng, sẽ ảnh hưởng đến danh dự.

Khâu Tử Thạch thở dài, thanh âm ôn nhuận nói: "Ngươi kêu.. Diệp Thu Đồng đúng không, ta niệm tình cha ngươi lúc trước ở Khâu gia chịu thương chịu khó, cũng niệm tình ngươi là một quả phụ mới không có nơi nương tựa, vậy ngươi hãy đi theo xe ngựa của ta đi đến phòng thu chi của Thông Đạt Thư Viện lấy hai quan tiền, coi như là trợ cấp vậy."

Diệp Thu Đồng biết chuyện đã không được, nàng chịu đựng thất vọng khom lưng: "Vô công bất thụ lộc, lúc cha ta bị bệnh, ngài đã giúp chúng ta rất nhiều, lần này ta không phải đến để xin tiền, ta là nghiêm túc muốn tìm việc gì đó để làm, nếu ngài đây không có việc gì thích hợp cho ta, ta đây lại đi nhà khác xem thử."

Diệp Thu Đồng cáo lui, nàng có chút bối rối, không biết bản thân có khả năng làm cái gì.

Trồng trọt ư, nhưng đất đai trong nhà đều đã bán hết.

Làm công ư, thời đại này có rất ít công việc dành cho nữ, ngay cả tiểu nhị bưng mâm trong tiệm cũng đều là nam, nữ tử đại khái chỉ có thể đi cửa hàng kim chỉ làm tú nương.

Nhưng tú nương thì kỹ thuật cũng phải cứng, cũng giống như chải đầu vậy, nguyên chủ sẽ làm, nhưng Diệp Thu Đồng sẽ không, cho dù có bắt đầu luyện tập ngay bây giờ, cũng không phải một sớm một chiều là có thể thành thạo, sợ là tay nghề còn chưa luyện được, thì người đã chết đói trước.

Nhưng có một số ngành dịch vụ của phụ nữ mang đặc điểm của thời đại, tỷ như Vạn Hồng Lâu, Di Xuân Viện chẳng hạn, rào cản gia nhập là rất thấp, chỉ cần có tư sắc là có thể làm.

Tuy rằng không có soi gương, Diệp Thu Đồng cũng không biết được đời này mình có đẹp hay không, nhưng mà nàng thà chết cũng không muốn đi.

Vậy chỉ có thể giặt quần áo cho người ta, nhưng loại công việc này cũng không dễ kiếm, hơn nữa nó đều là giao cho người quen làm, nàng đối với huyện thành không quen thuộc, cho dù đi từng nhà gõ cửa nhận quần áo giặt, người ta còn sợ nàng sẽ trộm lấy quần áo.

Trở lại trong thôn càng khó hơn, chủ yếu là ở Diệp gia Vu Tử nàng có bối phận quá cao, cho dù có nhà giàu muốn tìm người giặt quần áo, cũng đều sẽ ngại tìm tới nàng, huống chi còn có Tiểu Mãn tức phụ đã đi trước con đường này.

Đầu óc Diệp Thu Đồng đang rối tung lên, miên man suy nghĩ cũng không biết đã du đãng tới nơi nào, vừa lơ đãng liền đụng vào một người, thư sinh kia trên tay ôm một chồng sách thật dày, văng tung toé khắp mặt đất.

Diệp Thu Đồng liên tục xin lỗi, khom người giúp hắn nhặt sách lên, lại phát hiện đều là cùng một quyển, nàng đem những cuốn sách đó thả lại trong lòng ngực thư sinh kia, ngẩng đầu mới phát hiện chính mình trong lúc vô tình đã đi tới Thông Đạt Thư Viện mà Khâu Tử Thạch đã nhắc đến trước đó.

Thư viện này rất lớn, phía trước có thư cục cùng tiệm sách, phía sau là cái học đường.

Thông Đạt Thư Viện là học đường có quy mô lớn nhất ở trong huyện so với các học đường khác gần đó, học sinh đi học cũng rất nhiều, không chỉ có những tiểu đồng sinh mới vừa vỡ lòng không lâu, mà còn có rất nhiều người đọc sách một lòng khổ đọc để thi khoa cử tiến lên con đường công danh.

Chủ nhân của Thư Viện là Khâu Tử Thạch, lúc 18 tuổi ở trong tỉnh một lần thi liền thành danh, trúng cử nhân Giải Nguyên đầu danh, sau đó trong Thư Viện lại khảo ra rất nhiều cử nhân lão gia, danh tiếng cũng càng ngày càng lớn.

Diệp Thu Đồng nhớ lại, Diệp Đường Ngạn nhi tử của ông tộc trưởng lòng dạ hiểm độc hôm trước tới muốn lấy nhà của nàng, hình như cũng đọc sách ở học đường này.

Ở đây là cửa hiệu sách, nói vậy vị này chính là tới mua sách, Diệp Thu Đồng liền tò mò hỏi một chút: "Vị huynh đài này, tại sao ngươi lại mua đều là cùng quyển sách?"

Thư sinh thấy nàng hỏi rất khách khí, nên cũng kiên nhẫn trả lời, nói: "Ta không phải tới mua sách, mà đem sách đã sao chép trong tháng này đến để lấy tiền công."

Nói xong, hắn vào cửa hàng, thẳng đến quầy tìm quản sự: "Vương chưởng quầy tới kiểm tra sách."

Người được gọi là Vương chưởng quầy bước ra, xem qua sách mà người đó mang vào, nhận xong liền sảng khoái đem tiền công trả cho hắn, chàng thư sinh nhét vào hầu bao một vài xâu tiền đồng nặng trĩu.

Diệp Thu Đồng đang đứng ở cửa, mắt nàng nhìn đăm đăm khi nhìn thấy những đồng tiền đồng, trong lòng loáng thoáng có một tia sáng, dường như nàng đã tìm ra cách để kiếm sống.

Thời đại này sách có hai loại, một loại là bản khắc in ấn, một loại là viết tay.

Giống 《 Tam Tự Kinh 》《 Thiên Tự Văn 》 cùng lịch của mỗi năm, những loại sách này được lưu hành đại giang nam bắc đương nhiên sẽ được làm một bộ bản khắc, có điều công nghệ khắc bản rất phức tạp, chi phí quá cao, một số cuốn sách với số lượng phát hành hạn chế, nên không đáng làm ấn bản đặc biệt.

Chưa nói đến nhân công, nếu chỉ làm mộc bản như vậy thì việc phòng chống ẩm mốc, mói mọt và bảo quản là cả một vấn đề, nên những sách có số lượng lưu hành nhỏ thường được người sao chép bằng tay.

Thư sinh mới vừa rồi lấy tiền thì đi rồi, Diệp Thu Đồng hâm mộ mà nhìn theo hắn đi xa, bỗng nhiên phát hiện ven đường đang đậu một chiếc xe ngựa rất giống xe ngựa của Khâu Tử Thạch, mắt nàng liền sáng lên, vội vàng chạy vào hiệu sách: "Vương chưởng quầy, phiền toái ngài thông báo một chút, ta muốn gặp ông chủ."

Vương chưởng quầy cầm cái chổi lông gà đuổi nàng đi ra ngoài: "Đi đi đi, ăn xin ở đâu lại đây."

Diệp Thu Đồng bất đắc dĩ, đành phải lần thứ hai ngồi xổm bên cạnh xe ngựa ôm cây đợi thỏ.

Lúc Khâu Tử Thạch từ Thông Đạt Thư Viện đi ra, liếc mắt một cái liền thấy một bóng người nho nhỏ ngồi xổm bên cạnh xe ngựa, nàng năm nay hẳn là đã 17-18 tuổi, nhưng bởi vì ăn mặc quần áo của thiếu niên, nên nhìn chỉ có khoảng mười bốn mười lăm tuổi.

Khâu Tử Thạch nhíu mày hỏi Vương chưởng quầy: "Có ai tới lấy bạc không?"

Buổi sáng nàng nói không cần, cho nên Khâu Tử Thạch cũng không có dặn dò Vương chưởng quầy.

Vương chưởng quầy nhìn theo tầm mắt của chủ nhân, không hiểu là ý gì nên lắc đầu: "Tiểu tử này nói muốn gặp ngài, ta đã đuổi đi rồi, như thế nào còn ăn vạ nơi đây, để ta kêu tiểu nhị ra đuổi hắn đi."

Khâu Tử Thạch phất tay ngăn trở ông ấy, rồi bước ra cửa.

Diệp Thu Đồng ngẩng đầu thấy người mình đang đợi ra tới, cầm lòng không đậu mà nở nụ cười, hai cái má lúm đồng tiền ở bên môi như ẩn như hiện, nàng đứng lên, bộ dáng rất phấn khích, đôi mắt sáng lấp lánh, mặt đầy tha thiết nhìn hắn đi qua đường.

Nếu như Khâu Tử Thạch là kẻ nghèo, thì hắn nhất định sẽ nhận ra, đó là biểu hiện của một con ma nghèo nhìn thấy money (tiền).

Khâu Tử Thạch đi đến trước mặt Diệp Thu Đồng, hơi nhíu mày một chút, hắn còn chưa mở miệng, nàng liền hỏi hắn với vẻ mong chờ: "Ông chủ, ngươi không tin ta có thể tính sổ, vậy ta đây có thể giúp các ngươi chép sách ở trong tiệm được không?"

Mặc dù công việc in khắc nói chung hiện nay quả thực là lạc hậu và kém hiệu quả, nhưng người phát minh ra loại in chữ rời có tên và họ, mặt của Diệp Thu Đồng cũng không lớn như vậy, nàng không dám giả mạo công lao của người khác, có điều nàng cũng có thể sao chép sách để kiếm tiền.

Khâu Tử Thạch sửng sốt: "Ngươi biết viết?"

Diệp Thu Đồng cũng sửng sốt, tại sao chuyện này lại trở thành vấn đề.

Nàng nhanh chóng cân nhắc một chút, nguyên lai ở thời đại này, sách vở đều rất quý, quà nhập học cho tiên sinh cũng không ít, chỉ có kẻ có tiền mới có thể đọc và viết được.

Nhà nghèo đa phần đều không biết chữ, cả nhà đều thất học mới là chuyện bình thường. Có vài thôn giàu có, tỷ như Diệp gia Vu Tử vậy, sẽ có tộc học, nhưng mà hài tử nghèo trong thôn cũng chỉ có thể đi học được vài năm, miễn cưỡng có thể biết chữ, miễn sao đừng có mắt như mù là được.

Nữ tử biết chữ cũng càng hiếm hoi, đa phần đều là con nhà đại phú đại quý, còn cần khai sáng trong nhà, mới có thể cho bọn nữ tử thỉnh một vị tiên sinh dạy một ít 《 nữ tắc 》《 nữ huấn 》 linh tinh, cho nên cô nương nhà nào chỉ cần biết ngâm thơ đối ngữ một chút, đều có thể nói là tài nữ.

Dưỡng phụ của Diệp Thu Đồng, Diệp Kim Lai, là một người rất có truyền thống văn nhân, ông tuy rằng thập phần yêu thương nguyên chủ, hiểu rằng nữ tử không tài mới là đức, nhưng vẫn không có dạy nàng đọc sách viết chữ.

Dù sao bây giờ lão nhân gia ông ấy đã đi về trời, chết vô đối chứng.

Diệp Thu Đồng nghĩ đến đây, căng da đầu nói: "Không sai, ta biết viết chữ, là cha ta lúc trước khi dạy Diệp Ngọc Sơn, ta ở bên cạnh cùng nhau học một chút."

Kỳ thật là khi còn nhỏ lúc nàng ở cùng với bà của mình ở nông thôn, bên cạnh có một lão gia gia thích viết chữ to, dân quê không hiểu cái gì gọi là thư pháp, nhưng mà mỗi khi đến tết ông liền giúp các hương thân trong thôn viết câu đối, ông sống rất thân thiện, nên mọi người đều thích ông.

Diệp Thu Đồng liền đi theo lão gia gia học viết chữ to, lúc ban đầu nàng không thể nào so sánh được, không biết là trình độ của lão gia gia rốt cuộc đến đâu, sau khi cùng cha mẹ đi vào thành phố, các bạn học khác đều có thể khiêu vũ ca hát đàn dương cầm, tào nghệ linh tinh, nhưng Diệp Thu Đồng cái gì cũng không biết nên đành phải nói mình có thể viết thư pháp.

Sau đó nàng nổi tiếng trong cuộc thi thư pháp ở huyện, mới nhận ra vùng quê Trung Quốc sau Cách mạng Văn hóa có thể nói là Ngọa hổ tàng long, còn lão gia gia hóa ra lại là một nhà thư pháp thoát tục.

Sau đó, bà của nàng và nhà thư pháp lão gia gia đều qua đời, Diệp Thu Đồng cũng không bao giờ trở về quê nữa, sau này tuy rằng nàng gặp rất nhiều khó khăn trong việc học tập cùng công việc, nhưng khi viết chữ, lại khiến nàng có tĩnh tâm, cho nên nàng vẫn tiếp tục tập luyện không hề bỏ nó.

"Chép sách cũng không phải là biết viết chữ là có thể làm được, ít nhất còn cần phải viết đẹp và rõ ràng mới được, ngươi vẫn là nên lấy hai quan tiền này về đi thôi."

Khâu Tử Thạch là một người ôn hòa, thương nhân chú ý nhất chính là hòa khí sinh tài, khi hắn nói chuyện với người khác, khóe miệng vẫn luôn nở một nụ cười, cho dù là lời từ chối, cũng khiến người ta như tắm mình trong gió xuân.

Diệp Thu Đồng lo lắng, nàng thiếu tiền là sự thật, nhưng nàng không phải ăn xin, nàng không nhận hai xâu tiền mà Vương chưởng quầy đưa qua, ngược lại từ trong lòng ngực của mình lấy ra mười mấy đồng tiền lớn nhét vào trong tay Vương chưởng quầy.

"Ông chủ, ông có thể cho ta thử được không, ta sao chép trước một quyển đưa cho ngài xem thử, nếu mà ta không làm được, bảo thảo của quyển sách này coi như ta đã mua, tuyệt đối không làm ngài mất tiền. Nếu như có thể được, ta chỉ cần tám phần tiền công của người khác là được."

Diệp Thu Đồng hiện đang rất cần một cách kiếm tiền ổn định lâu dài, nàng tiếp tục nỗ lực để phát huy bản thân: "Không chỉ chép sách, ta còn có thể đến phòng thu chi phụ giúp khi cửa hàng của ông chủ bận rộn. Tất nhiên, ngài chỉ cần cho thù lao sao chép sách cho ta là được, còn việc ta phụ giúp thì không cần tiền."

Nói xong còn thề son sắt mà bồi thêm một câu: "Ta thật sự biết tính sổ."

Diệp Thu Đồng biết rằng các thương nhân rất coi trọng lợi nhuận, vì vậy nàng thầm than phiền, một cô gái chăm chỉ và siêng năng như nàng, ở hiện đại khi đi tìm việc làm, đến đâu cũng được các giám đốc nhân sự thích, không ngờ khi đến cổ đại muốn tìm một việc sống tạm cư nhiên lại khó khăn như vậy, nàng lần đầu tiên đến đây lại ở vào hoàn cảnh bất lợi, không còn cách nào khác đành hạ thấp giá trị con người.

Lòng người vốn tham lam, muốn thuyết phục người khác, tất nhiên phải đưa ra thứ gì đó.

Khâu Tử Thạch là người có tâm tư đạm mạc, từ mười năm trước người vợ cả thanh mai trúc mã khó sinh mà chết, từ đó mỗi ngày của hắn cứ lặng lẽ như mặt hồ nước phẳng lặng, sinh hoạt mỗi ngày cứ như vậy trôi qua, trong tâm trạng có rất ít thăng trầm, nhưng hôm nay với hai thỉnh cầu nhiệt tình của Diệp Thu Đồng, làm hắn có chút không đành lòng cự tuyệt.

"Trước sao một quyển, nếu là tốt, tự nhiên ấn giá thị trường cho ngươi."

"Đa tạ ông chủ!" Diệp Thu Đồng cao hứng mà thiếu chút nữa nhảy lên.

Khâu Tử Thạch bị nàng tươi cười cảm nhiễm, nhịn không được cũng cười một chút.

Bởi vì không biết được Diệp Thu Đồng viết trình độ rốt cuộc như thế nào, sợ nàng viết chữ xấu giống như rùa bò lãng phí giấy viết bản thảo, nên Vương chưởng quầy đưa cho nàng một quyển sách giảng dạy trong học đường, sách giảng dạy không bán ra bên ngoài, cho dù nàng sao chép không tốt cũng có thể chắp vá dùng được.

Đây là một cuốn sách lịch sử, nó viết về sự nổi tiếng và những thành tựu của các nhà Minh Quân kể từ khi thành lập vương quốc, nói cách khác chính là lịch sử đương đại.

Các thư sinh muốn thi khoa cử vào triều đình để làm quan, tất nhiên phải tìm hiểu kỹ lịch sử của triều đại, để khi nịnh bợ các chính trị gia trong bài thì mới có thể nhắm trúng mục tiêu mà ra tay.

Để giúp học sinh củng cố trí nhớ, các phu tử trong học đường đã lấy bộ sử chính thống do triều đình biên soạn và biên soạn thành một bản làm nổi bật những nội dung trọng tâm, tương đương với sách giáo khoa biên soạn hiện hành.

Những cuốn sách được sử dụng trong một trường học tự nhiên không đáng để đi làm bản khắc, vì vậy những cuốn sách này đều được sao chép bằng tay.

Để cho Lão Bản thấy khả năng làm việc của mình, Diệp Thu Đồng đương nhiên sao chép cuốn sách một cách tận tâm, chỉ trong hai ngày nàng đã hoàn thành cuốn sách.

Hai ngày nay nàng thu hoạch được rất nhiều từ việc sao chép sách, trước tiên là biết được nàng đến triều đại này gọi là Đại Ngụy vương triều.

Thực tế trong lịch sử có khá nhiều triều đại dùng chữ "Ngụy" làm quốc hiệu, một người học lịch sử không ra sao như Diệp Thu Đồng, cũng đều biết thời chiến quốc có Ngụy Quốc, thời tam quốc có Tàu Ngụy, còn có Bắc Ngụy, sau này dường như đã tách ra thành Đông Tây Ngụy, không nghi ngờ gì nữa, những "Ngụy" này hồi đó hẳn đều xưng là "Đại Ngụy".

Điều khiến Diệp Thu Đồng hồ đồ hơn cả là hoàng đế Ngụy triều này họ Địch, họ Địch là một họ hiếm, Diệp Thu Đồng chỉ biết một người có họ Địch, đó chính là thần thám Địch Nhân Kiệt đại nhân. Ngoài ra, nàng thực sự không nhớ rõ trên dưới 5000 năm có hoàng đế nhà ai họ Địch.

Tuy nhiên, sự kết hợp giữa quốc hiệu "Ngụy" và họ "Địch" luôn khiến Diệp Thu Đồng cảm thấy quen thuộc đến khó hiểu, nàng mơ hồ cảm thấy mình biết điều gì đó, nhưng ký ức quá xa xăm, nàng không thể nhớ nổi.

Diệp Thu Đồng suy nghĩ hồi lâu không có kết quả, cuối cùng mơ hồ cảm thấy có lẽ mình đã xuyên qua một triều đại kỳ lạ có chiều không gian và thời gian song song nhau.

"Xuyên đến nơi nào cũng đều như nhau, dù sao đều phải kiếm tiền nuôi sống bản thân."

Diệp Thu Đồng lẩm bẩm, đem quyển sách bản thân đã sao chép tốt, cùng với quyển sách gốc cùng nhau bap lại thật cẩn thận, đem đến Thông Đạt Thư Viện để nghiệm thu.

Nàng đi không khéo, Vương chưởng quầy không có ở trong tiệm, tiểu nhị bán hàng chỉ là miễn cưỡng biết chữ, phân biệt không ra tốt xấu, thấy nàng lạ mặt, nên cũng không dám tùy tiện thu sách của nàng, cầm lên lật hai trang nhận ra là sách giáo khoa của học đường nhà mình, liền giơ tay chỉ ra phía sau: "Ngươi đi ra gác mái phía sau Thư Viện phía tây tìm các tiên sinh, nếu như bọn họ nhận sách của ngươi, ngươi liền trở về tìm ta lấy bạc."

Diệp Thu Đồng đi vào trong, thời cổ đại đất đai rộng lớn, dân cư thưa thớt, Thư Viện này chiếm diện tích rất lớn, nàng nhìn ra hẳn là có rất nhiều học sinh, bởi vì không chỉ nghe thấy tiếng trẻ nhỏ đọc văng vẳng, mà còn có các thư sinh rung đùi đắc ý ngâm tụng chi, hồ, giả, dã.

Vì sợ làm phiền người khác, Diệp Thu Đồng nhẹ nhàng đi ngang qua lớp học sinh và nhìn thấy một tòa nhà nhỏ ba tầng ở phía tây có treo tấm bảng "Đức Nhuận Các". Trong lòng nàng liền biết đây ước chừng là văn phòng của giáo viên trong Thư Viện.

Lúc này chính là giờ học, trong Đức Nhuận Các chỉ có một ít phu tử không có khóa tán gẫu.

Có câu thơ nói, triều vì điền xá lang, mộ đăng thiên tử đường.

Những văn nhân khi đọc sách, lý tưởng và sự báo thù của việc tề gia trị quốc bình thiên hạ đã khắc sâu vào máu của họ, cho dù hầu hết họ không có cơ hội đứng trong triều đình của thiên tử, thực hiện tham vọng và hoài bão cai trị đất nước, nhưng cũng không thể ngăn cản họ quan tâm đến các vấn đề quốc sự và đàm luận chính trị.

Diệp Thu Đồng còn chưa có bước lên bậc thang, liền nghe thấy bên trong truyền ra một thanh âm khó chịu nói: "Vị Kim thượng này, giết cha sát mẫu cữu, tay chân đẫm máu, trong một ngày, hàng chục người đã chết dưới lưỡi lưỡi đao của hắn, mới có thể bước lên ngôi vị hoàng đế, không hiểu được ngày sau sử quan nên như thế nào để viết được điều này cho người đời sau nhớ."

Diệp Thu Đồng bước chân đột nhiên dừng lại.

Người bên trong người nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, lập tức dừng câu chuyện, quát lớn hỏi: "Là ai?"

Diệp Thu Đồng đứng ở dưới cầu thang, giả vờ như không nghe thấy gì, kính cẩn giải thích ý định của mình.

Một phu tử bước ra để đem hai cuốn sách vào, cũng không thèm xem một cái liền tống cổ nàng đi.

Diệp Thu Đồng trên mặt bình tĩnh, kỳ thật trong lòng đã khiếp sợ đến tột đỉnh. Vừa rồi những gì vị phu tử kia nói giống như một trận cuồng phong thổi bay lớp sương mù che khuất trước mặt nàng.

Vương triều là Ngụy, hoàng đế họ Địch, giết cha huynh sát mẫu cữu, trong một ngày giết mười người.. Một chuỗi tình tiết rõ ràng như vậy đột nhiên mở ra dòng lũ trong ký ức của Diệp Thu Đồng, nàng đã nhớ ra nó, và nàng đã biết đây chính là đâu.

Nàng cư nhiên là xuyên sách!

Tác giả có điều muốn nói: Vòng cung phản chiếu của nữ nhân vật chính có độ dài tương đương với bán kính trái đất, gần 30.000 chữ mới biết rằng mình đã xuyên vào một cuốn sách. Hi hi hi