Tiểu Mơ Hồ hưng phấn nói. Nhưng mà, một lát sau nó liền héo luôn.
[ Nhưng mà ký chủ, hắn hôn mê rồi. Chẳng lẽ anh muốn nằm trên à? Sau đấy cái này cái kia với hắn á? Em dám thề là nếu anh làm như thế ngày mai cái bị chặt không chỉ mỗi chân đâu...... ]
Tiểu Mơ Hồ nhìn Bạch Ngọc, cảm giác như mình đã nhìn thấy tương lai thê thảm của cậu. Thảm đến mức nó sắp rơi nước mắt hộ luôn rồi.
Bạch Ngọc không còn gì để nói với hệ thống nhà mình.
“Ai nói anh muốn nằm trên?”
Ở dưới hưởng thụ tốt như thế, còn lâu cậu mới làm top.
[ vậy anh tính làm gì bây giờ? ]
Bạch Ngọc nghĩ ngợi chút rồi nói:
“ Em có thể thay đổi kí ức của người khác không, làm cho hắn nghĩ là anh với hắn đã ngủ với nhau rồi ý?"
[ không có...... Ký chủ, đi lối tắt là không được đâu. Nếu không anh nghĩ biện pháp khác đi? ]
Giọng nói Bạch Ngọc tràn ngập ghét bỏ.
“Nghĩ biện pháp khác á...... Vậy anh có thể xin đổi hệ thống khác không?”
Tiểu Mơ Hồ gào khóc như mưa bão.
[ Huhu em thực sự không có màaaa. Người ta đáng yêu như thế này, sao anh có thể đối xử với em như vậy chứ!! ]
Bạch Ngọc lười phản ứng lại nó, trực tiếp bò lên trên giường Nhiếp Lăng Vũ, xảy ra cái gì đều không quan trọng, kết quả giống nhau là được, cậu nằm xuống bên cạnh Nhiếp Lăng Vũ, lấy tay hắn đặt lên eo mình.
Bạch Ngọc nghĩ một chút, sau đó lấy tay cấu vào người mình để tạo thành mấy vết như dấu hôn, rồi tiếp tục thêm vài dấu ở trên người bên cạnh mới ngừng. Nằm cuộn tròn trong lồng ngực người kia, im lặng nhắm mắt.
[ ký chủ, anh muốn lừa hắn kiểu này à? ]
Bạch Ngọc gật gật đầu, nghiêm trang nói: “Trước thử như này xem sao, nhỡ đâu hắn ngu ngu dễ lừa thì sao?”
Khi Nhiếp Lăng Vũ tỉnh lại, Bạch Ngọc đang ngủ ở trong lồng ngực hắn, còn giống như một con bạch tuộc, cả cơ thể đều treo trên người hắn.