Vai Ác Luôn Nhìn Tôi Chảy Nước Miếng

Chương 131: Nghe nói tôi biết sinh bảo bảo 24



Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu

Editor: Nguyệt Ảnh

Đối với việc này, Cố Đàm Dữ đương nhiên không có ý kiến.

Hắn gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Nguyễn Đường, chăm chú và nghiêm túc, "Đường Đường, em đồng ý không?"

Nguyễn Đường đáp lời, lỗ tai có chút đỏ lên, cậu lắp bắp, trông có vẻ hoảng loạn thất thố, "Đồng, đồng ý."

Trước khi cậu hoá hình cũng đã từng đi xem tân lang tân nương của nhân gian thành hôn. Lúc ấy sai vặt nhà tân lang rải kẹo mừng ở ven đường, Nguyễn Đường lén lút nhặt được mấy viên. Cậu lột bỏ giấy gói kẹo ra liếm một ngụm, rất ngọt ngào, làm cậu ngậm trong miệng hồi lâu không nỡ ăn hết.

Trước kia là ăn kẹo mừng của người khác, bây giờ, cậu có thể ăn kẹo mừng của mình rồi.

"Bây giờ trung tâm đăng ký kết hôn còn chưa tan tầm đâu, hay là đi đăng ký luôn đi, nhé?"

Cố phu nhân nhìn đồng hồ, đề nghị.

Bà đúng là có chút sợ, dù sao đứa con trai này của mình vừa lạnh nhạt vừa cẩn trọng, dường như cái gì cũng không để trong lòng, hiện tại khó khăn lắm mới có một đối tượng chưa lập gia đình, bà đúng là sợ vịt đã nấu chín còn bay đi mất.

"Khụ khụ," Cố Đàm Dữ ho khan một tiếng, hắn rũ mi mắt, nghiêm trang nói, "Đường Đường hôm nay thân thể không thoải mái, vẫn nên đợi ngày mai hoặc hôm khác thì hơn."

Nguyễn Đường nghe thấy thế, nhiệt độ trên mặt vốn đã hạ xuống, lúc này lại lập tức bùng lên. Cậu cúi thấp đầu, gương mặt đỏ bừng, ngón tay lại lén lút bắt lấy tay Cố Đàm Dữ nhéo một cái.

Là do ai làm hại hả.

Cố phu nhân ngẩn ra, nhìn bộ dáng Nguyễn Đường đang cúi đầu vừa e lệ lại vừa ngượng ngùng, lập tức hiểu rõ.

"Tài liệu học tập" của Cố Đàm Dữ đều là bà đưa cho, bà làm sao lại không rõ hai người kia rốt cuộc đã xảy ra cái gì.

Thế nhưng Cố phu nhân chỉ bình tĩnh uống một ngụm trà, nói với Cố Đàm Dữ, "Được rồi, chờ thân thể Đường Đường khoẻ hơn một chút rồi đi."

Bà cũng không nói thêm cái gì mà "Người trẻ tuổi cần khắc chế", thứ nhất, loại chuyện này không phải muốn khắc chế là được, thứ hai, bà hiện tại đã chờ không kịp muốn làm bà nội rồi, muốn Nguyễn Đường sinh một cục bột tròn mềm mại cho bà bế.

Tần suất nhiều một chút, tỷ lệ thụ thai cũng cao hơn.

Nguyễn Đường nhỏ giọng vâng một tiếng, vừa quay đầu đã hung dữ lườm Cố Đàm Dữ.

Cố phu nhân uống trà xong, chuẩn bị cùng Cố tiên sinh ra ngoài xem phim điện ảnh, nghe nói diễn viên chính là một nam minh tinh Cố phu nhân rất thích.

"Khó trách lúc Cố thúc thúc ra cửa, mặt đen như vậy."

Nguyễn Đường nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, ánh mắt cậu đảo quanh khắp nơi, lại không tìm thấy Cố Nguyệt.

"Nguyệt Nguyệt đâu," Nguyễn Đường kéo kéo tay áo Cố Đàm Dữ, có chút nghi hoặc, "Cô ấy không ở nhà sao?"

Cố Đàm Dữ thở dài một hơi, mặt vô biểu tình nói, "Sáng hôm nay Hoàng Thái Tử phái người tới đón nó đi rồi."

Lúc ấy Cố Đàm Dữ còn ở trên lầu dỗ Nguyễn Đường ăn cơm, cho nên cũng không biết, chờ đến khi xuống lầu mới phát hiện người đã đi rồi.

Có lẽ là sợ hắn cùng với Tần Lễ xảy ra xung đột, cho nên Cố Nguyệt không nói gì cả, chỉ đơn giản cầm chút đồ vật của mình rồi đi theo.

Nguyễn Đường dựa vào người Cố Đàm Dữ, có chút khó hiểu, "Vì sao, Hoàng Thái Tử muốn nhốt Nguyệt Nguyệt lại, không cho cô ấy tùy ý rời khỏi?"

Cậu nghe Cố Nguyệt từng nói, mỗi ngày cô chỉ hoạt động ở bên trong hoàng cung, cho dù hoàng cung lớn thế nào cũng sẽ có một ngày đi hết.

Đến lúc đó, chẳng phải là rất nhàm chán sao?

Thần sắc Cố Đàm Dữ khẽ động, hắn dường như nghĩ tới cái gì, cúi đầu, nâng cằm Nguyễn Đường lên, thấp giọng hỏi, "Anh có phải cũng như vậy không?"

"Không cho em ra ngoài, bắt em phải luôn đi theo bên mình, không cho đi tìm những người khác."

Hắn làm cho cuộc sống của Nguyễn Đường xoay quanh mình.

Hiện tại nghĩ đến, Cố Đàm Dữ cảm thấy mình hình như quá mức.

Nguyễn Đường lắc đầu thật mạnh, mím môi, hầm hừ vươn tay che đi miệng Cố Đàm Dữ, "Không cho anh nói mình như vậy."

"Không phải như vậy đâu."

Cậu thò lại gần hôn một cái lên miệng Cố Đàm Dữ, nhẹ giọng nói, "Em là nhân ngư của anh, cho nên phải được nuôi bên cạnh anh."

"Nếu mà rời khỏi anh, em mới không sống được."

"Nhưng Nguyệt Nguyệt không giống, cô ấy trời sinh có đôi cánh tự do, không thuộc về Tần Lễ, nhưng lại bị nhốt ở trong lồng sắt, không có người bầu bạn, cũng không có tự do. Em với Nguyệt Nguyệt không giống nhau."

"Anh với Tần Lễ, cũng không giống nhau."

Nếu như Cố Đàm Dữ nhốt cậu vào trong lồng giam, vậy thì cậu thậm chí còn tự mình tròng lên xiềng xích.

Toàn bộ thế giới của cậu đều là Cố Đàm Dữ.

Trên khuôn mặt lạnh nhạt của Cố Đàm Dữ xuất hiện vẻ tươi cười, hắn cong cong khóe môi, nhéo nhéo cái miệng nhỏ của Nguyễn Đường, "Trong miệng toàn là đường hay sao mà ngọt như vậy?"

Nguyễn Đường nhìn Cố Đàm Dữ chớp chớp mắt, có chút vô tội, "Vậy anh muốn nếm thử không?"

Ánh mắt Cố Đàm Dữ chợt đậm hơn vài phần, hắn nắm cằm Nguyễn Đường, cúi đầu hôn lên.

Những cảm xúc ủ dột, âm u dưới đáy lòng hắn, trong phút chốc chợt tan thành mây khói.

Cố Đàm Dữ chỉ cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo của mình dường như được rải thêm một lớp đường mật ngọt ngào.

Hai người nghỉ ngơi cả đêm, Cố Đàm Dữ bôi cho Nguyễn Đường loại thuốc mỡ mà trên diễn đàn đặc biệt đề cử. Thuốc mỡ kia rất hữu dụng, chờ đến ngày hôm sau Nguyễn Đường đã đỡ hơn phân nửa, đi đường cũng không đau.

Hai người thương lượng đi đăng ký kết hôn.

Tại thế giới tinh tế, đăng ký kết hôn trên giấy tờ đã bị loại bỏ. Hiện tại đi đăng ký, hồ sơ trên quang não của hai người sẽ thay đổi, tài sản cùng tin tức cá nhân của phu thê hoặc phu phu sẽ mở ra cho nhau. Hai bên có thể lĩnh giấy đăng ký kết hôn phiên bản hồ sơ điện tử, nếu cần thiết, đương sự cũng có thể tự mình đóng dấu.

Thời điểm Cố Đàm Dữ đi không có ý định ngụy trang, bởi vậy khi đến ngay lập tức có người nhận ra hắn.

Không ngừng có người đặt ánh mắt lên người hắn, cùng với Nguyễn Đường đi theo bên cạnh, tựa hồ muốn xem xem phu nhân nguyên soái trong truyền thuyết rốt cuộc trông như nào.

Cố Đàm Dữ mặt lạnh ôm Nguyễn Đường ra phía sau mình, chặn đi những ánh mắt đó. Hắn ngẩng đầu đối diện cùng những người khác, cặp mắt màu lục đậm kia lạnh băng không cảm tình, thật ra dọa lui không ít người.

Động tác của hắn trắng trợn truyền đạt lại một ý tứ, đại khái chính là, người của ta, các ngươi nhìn cái gì mà nhìn?

Tốc độ đăng ký kết hôn rất nhanh, chỉ cần khoảng chừng ba phút, mọi chuyện đã xong.

Cố Đàm Dữ còn làm một bản đăng ký kết hôn phiên bản điện tử, để lúc trở về đóng dấu, sau đó lồng vào khung ảnh treo lên.

"Đường Đường, chúng ta về nhà đi."

Cố Đàm Dữ nắm tay Nguyễn Đường, hai người cùng đi ra xe, lòng bàn tay hắn có chút ướt át, có vẻ là khẩn trương. Từ hôm nay trở đi, Nguyễn Đường chính là "vợ nhỏ" của hắn.

"Không phải nói ở muốn ăn ở bên ngoài sao?"

Nguyễn Đường có chút nghi hoặc nhìn về phía Cố Đàm Dữ, cậu nhìn đôi mắt Cố Đàm Dữ như bị hấp dẫn.

Cố Đàm Dữ hôn một cái lên chóp mũi Nguyễn Đường, nhẹ giọng nói, "Đường Đường, em biết người địa cầu cổ đại sau khi kết hôn sẽ làm gì tiếp theo không? Hắn nhìn đôi mắt vô tôi mà lại ngây thơ của Nguyễn Đường, đầu quả tim có chút nóng lên, môi mỏng Cố Đàm Dữ hơi nhấp, khàn giọng nói:

"Là đêm động phòng hoa chúc."

- -------------------------------------------

Lâu rồi không edit, bị ngọt quá không quen, vừa edit vừa che mặt vì ngượng (/ω\*)......... (/ω•\*)