Vai Ác Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 60



Tay Thẩm Lưu Hưởng xách bánh hoa quế nắm hơi chặt.

Nhìn nhìn Từ Tinh Thần mài đao soàn soạt. Lại ngắm Chu Huyền Lan vẻ mặt chờ mong, duỗi tay muốn nhận điểm tâm.

“.......”

Tuy mua điểm tâm là nhất thời hứng khởi, nhưng y xác thật tính toán mang về cho Từ Tinh Thần. Đêm qua lúc chọn lựa linh thảo, Từ Tinh Thần lẩm bẩm vài câu, không biết muội muội ở Đế Cung như thế nào, có chút muốn ăn bánh hoa quế nàng làm.

Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Lưu Hưởng đem bánh hoa quế ném cho hắn, “Hương vị tất nhiên không ngon bằng Tinh Liên làm, ăn tạm đỡ thèm.”

Sắc mặt Từ Tinh Thần hơi hòa hoãn, đem bảo kiếm thu lại, giơ tay nhận lấy điểm tâm, ngoài miệng hừ một tiếng: “Coi như ngươi có chút lương tâm. Một khi đã như vậy, chuyện đêm qua liền không so đo nữa.”

Lại nói, hắn vốn định mỉa mai Chu Huyền Lan, nhưng nhìn nhìn, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào.

Chu Huyền Lan ngơ ngác thu tay, ánh mắt lưu luyến trên giấy gói một khắc, lại nhìn về phía Thẩm Lưu Hưởng, trên mặt là không biết làm sao.

Hắn là một phần thần hồn biến thành, tuy nhất cử nhất động cùng chủ thân tương thông, nhưng dưới tình huống chủ thân không đáp lại, phải tự mình độc lập suy nghĩ quyết định.

Hắn nhìn Thẩm Lưu Hưởng đem điểm tâm cho Từ Tinh Thần, ý niệm trong đầu là làm sai chỗ nào, mới chọc tức sư tôn, bằng không sao lại đem thứ mua cho hắn đưa cho người khác.

Thẩm Lưu Hưởng đưa điểm tâm xong, nghiêng đầu nhìn Chu Huyền Lan, phát hiện hắn không có mất mát ảm đạm, mà là lộ ra biểu tình nghi hoặc cùng tự hỏi.

Tuy không nói một lời, lại phảng phất như dò hỏi trong im lặng

Của ta, sao lại cho người khác.

Chu Huyền Lan ngày thường, hỉ nộ trên mặt luôn là gãi đúng chỗ ngứa, Thẩm Lưu Hưởng đã từng gặp qua dáng vẻ này của hắn.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa đập vào trong mắt, trong lòng giống như bị nhéo một cái.

Y vươn tay, kéo tay áo Chu Huyền Lan, đi lại gần, nhẹ ngẩng đầu lên.

Chu Huyền Lan theo bản năng đỡ lấy eo y, cúi đầu nghiêng mặt sang một bên, “Chuyện gì, sư tôn?”

Nói nói, hai cánh môi dán bên tai hắn, vì phòng ngừa bị đại bằng hữu xách bánh hoa quế nghe thấy, Thẩm Lưu Hưởng hút hơi khí nhỏ, mới nhẹ nhàng chậm chạp phun tức, thấp giọng nói: “Ta nói với ngươi, kỳ thật điểm tâm không có gì hiếm lạ, cũng không thể ăn. Buổi tối ta mang ngươi đi Thiên Hương Lâu, đồ ăn ở đó ngon hơn, muốn ăn cái gì đều cho ngươi chọn.”

Từ Tinh Thần đứng một bên trợn mắt há hốc mồm.

Hai người thế mà dám ôm ôm ấp ấp trước công chúng, còn nói nhỏ!

Hắn tức giận đến nhắm một con mắt lại, chỉ ngoan cường mở một con mắt kia. Thấy Thẩm Lưu Hưởng khẽ nhúc nhích khóe môi, nhỏ giọng nói vài câu, chỉ trong chớp mắt bộ dáng Chu Lan như bước ra khỏi sương mù.

Từ Tinh Thần nhíu mày, đem điểm tâm xách theo đặt vào trong lòng ngực, cánh tay dùng chút lực che chắn.

Biểu tình rối rắm.

Hai người này sẽ không mưu đồ bí mật cướp bánh hoa quế, hoặc là hạ độc làm hắn tiêu chảy chứ?....... Là chuyện Thẩm Lưu Hưởng với Chu Huyền Lan làm được!

Trên đường về Quyển Vân Các, Từ Tinh Thần giải quyết bánh hoa quế, một miếng một cái, cuối cùng vỗ vỗ bột bánh dính trên tay, nhếch một bên khóe môi, khinh thường hừ một tiếng.

Đang muốn trách cứ người nào đó thủ đoạn, ăn ngấu nghiến điểm tâm xong nghẹn ứ trong họng, hắn đấm đấm ngực, chịu đựng khó chịu nói: “Đừng, đừng chơi thủ đoạn trước mặt ta. Không vạch trần....... ô, là vì ta rộng lượng nhân từ.”

Thẩm Lưu Hưởng đến quán nhỏ ven đường mua chén trà, đè lại đầu hắn rót vào miệng bá bá bá không ngừng.

“Lại không ai cướp với ngươi, gấp cái gì?”

Từ Tinh Thần sặc nước miếng. Trong cổ họng thoải mái xong, dừng miệng, về Quyển Vân Các mới tiếp tục nói: “Chia quân làm hai đường. Ta đi lật sách cổ tra dấu vết để lại. Ngươi đi luyện đan. Còn......”

Hắn liếc Chu Huyền Lan: “Luyện đan không tiện người khác quấy rầy.”

Chu Huyền Lan nhìn bốn phía: “Ta tìm nơi tu hành.”

Thẩm Lưu Hưởng: “Trong Các có phòng tu hành. Linh khí bên trong nhiều hơn bên ngoài mấy lần. Ta dẫn ngươi đi.”

Yêu giới linh khí loãng, không nên tu hành. Bọn họ có bố trí pháp trận trong Các, có thể đem linh khí bốn phương tám hướng hấp dẫn lại.

Thẩm Lưu Hưởng móc linh thạch đặt vào pháp trận, liếc mắt thấy Chu Huyền Lan vừa khoanh chân ngồi xuống đã nhắm mắt, trong lòng buồn bực.

Đối với y, trong các phương pháp tu hành, đả tọa là buồn tẻ nhất. Y tình nguyện đối chiến với người mấy ngày mấy đêm, cũng không muốn cứ khô khan ngồi vận chuyển linh lực trong cơ thể.

Tối qua Chu Huyền Lan đã đả tọa một đêm, giờ này lại muốn tu hành. Quá mức khắc khổ.

Đường phố bên ngoài có chút ầm ĩ, Thẩm Lưu Hưởng đi đến bên cửa sổ, vừa khép lại vừa nói: “Ngươi cần cù như thế làm cái gì? Là Yêu Vương còn chưa đủ lợi hại, chẳng lẽ muốn thống nhất Yêu giới?”

Chu Huyền Lan điều chỉnh nhịp thở: “Là vì sư tôn.”

Bàn tay Thẩm Lưu Hưởng đang đóng cửa cứng lại, quay đầu nhìn hắn, “Ngươi nói cái gì?”

Chu Huyền Lan buông hàng mi dài, sắc mặt đạm nhiên, phảng phất như đang nói một chuyện quá đỗi bình thường, “Vì sư tôn.”

Thẩm Lưu Hưởng đứng bên cửa sổ sửng sốt hồi lâu, đến tận khi gió bên ngoài thổi vào làm bay mái tóc, thổi qua bên mặt, mới làm bừng tỉnh, bang cái đem cửa sổ khép lại, đi thẳng đến phòng luyện đan.

Đáy lò châm lửa nhàn nhạt, Thẩm Lưu Hưởng cầm lấy một gốc linh thảo, đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, ném vào lò.

Luyện đan đến canh giờ nhất định, đem tất cả linh thảo cho vào, sau đó chỉ cần dùng linh lực khống chế lửa. Thẩm Lưu Hưởng nhìn chằm chằm hoa văn trên lò đan, nhớ lại lời Chu Huyền Lan vừa nói, hơi hơi thất thần.

Lúc hắn nói, không có một chút ý vui đùa nào.

Hai hàng lông mi Thẩm Lưu Hưởng khẽ run, đáy lòng dần dần hiện lên một ý niệm. Những thứ thường bị y bỏ qua trong quá khứ, vào giờ phút này không hẹn mà cùng xông ra, làm rung động mây mù trong trái tim.

Suy nghĩ của y bỗng chốc rối loạn.

Lúc này, thứ trong lò đan sôi trào lên, phát ra tiếng lộc cộc lộc cộc.

Thẩm Lưu Hưởng lấy lại tinh thần, phát hiện lửa dưới lò hơi hun người, bất tri bất giác, linh lực khống chế độ lửa đã tăng mấy chục lần.

Y vội vàng thu tay lại, nhưng chậm một bước, lò đan “phanh” một tiếng nổ tung.

Toàn bộ Quyển Vân Các rung chuyển, một đám người vội vàng chạy tới.

Thẩm Lưu Hưởng mặt xám mày tro tì lên khung cửa, nâng mắt phượng, nhướn một bên khóe môi, “Không cẩn thận làm nổ tung lò đan, không sao.”

Chuyện lớn không có, chỉ là cánh tay với phía sau lưng bị mảnh vỡ lò đan xượt vào, bôi chút thuốc là được.

Kim Tiểu Cưu nhìn thấy máu trên ống tay áo y, vội vàng đi lấy dượ. Lúc trở về nhìn thấy ống tay áo dính máu đã biến thành mảnh vụn, thảm hề hề vương vãi đầy sàn nhà.

Thiếu Quân lúc trước mặt mày hớn hở nói không sao, giờ như sương đánh cà tím, uể oải duỗi cánh tay như ngó sen ngọc, bị một tay Chu Huyền Lan nắm lấy, một tay bôi thuốc mỡ lên trên.

Cửu Yêu Vương buông mi mắt, áp khí quanh thân đều rơi chậm lại.

Kim Tiểu Cưu vốn sợ hãi hắn, bây giờ nhìn thấy, sợ tới mức tâm can đều phải nứt ra rồi, lảo đảo lui bước, theo bản năng quay đầu liền chạy.

“Hoang mang rối loạn cái gì?” Từ Tinh Thần bị đụng vào, nhíu mày.

Hắn mới vừa truyền tin cho Đế Cung đòi sách cổ, nghe thấy động tĩnh liền đi xuống lầu, nhìn thấy dược thảo trong tay Kim Tiểu Cưu mới phản ứng lại.

“Ai bị thương?”

*

Thẩm Lưu Hưởng liếc miệng vết thương trên cánh tay, dưới tác dụng của thuốc mỡ, một khắc đã cầm máu, phỏng chừng không đến nửa canh giờ là có thể khép lại.

Y lại nhìn Chu Huyền Lan tỏa hàn khí, khóe miệng hơi kéo xuống. Lúc trước không phát hiện, phân thân lại có chút hung dữ.

“Còn chỗ nào?” Chu Huyền Lan trầm giọng.

“...... Còn ở sau vai,”

Thẩm Lưu Hưởng không đủ tự tin trả lời một câu, ngồi trên ghế, hơi nghiêng người, duỗi tay kéo vạt áo nửa bên xuống, vai lưng hiện lên một vết thương.

Cũng không nghiêm trọng, chỉ là chảy ra một sợi máu uốn lượn, làm nổi bật làn da càng thêm trắng nõn.

Chu Huyền Lan biểu tình khẽ biến.

Hắn sờ lên thuốc mỡ, ngón tay với khớp xương rõ ràng chần chờ một lát, ở giữa không trung hơi cuộn lại, mới chậm rì rì tìm kiếm miệng vết thương.

Bàn tay hơi đụng vào, cảm giác được xúc cảm tinh tế bóng loáng, thân thể hắn liền không nhịn được nổi lên khô nóng, ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Lưu Hưởng càng thêm thâm u.

“Để ta bôi thuốc.”

Từ Tinh Thần không biết đứng ở cửa nhìn bao lâu, bỗng nhiên lên tiếng, vào phòng đoạt thuốc mỡ trong tay hắn.

Chu Huyền Lan thở phào nhẹ nhõm, không tranh nhau bôi thuốc, thậm chí mang theo vài phần bức thiết muốn rời khỏi. Lúc tới cửa, lại đột nhiên quay đầu nhìn lại, tiếng nói hơi trầm xuống.

“Y là huynh trưởng ngươi.”

Từ Tinh Thần không thể hiểu được: “Y còn là sư tôn ngươi đấy.”

Thẩm Lưu Hưởng nghe đoạn đối thoại kỳ kỳ quái quái, không nhịn được nói: “Có thể bôi thuốc cho ta trước đã không? Ấn cho ta một cái...... xít.”

Từ Tinh Thần chưa từng bôi thuốc cho ai, bôi lung tung thuốc mỡ lên tay, liền vỗ vỗ lên miệng vết thương. Phát hiện cả người Thẩm Lưu Hưởng run bắn, mới hậu tri hậu giác.

“Làm đau sao?”

Thẩm Lưu Hưởng hơi co rút khóe miệng, miệng vết thương vốn không đau gì bỗng truyền đến cảm giác như bị xé rách, còn nghiêm trọng hơn lúc trước khi bôi thuốc vài phần.

Từ Tinh Thần nhìn thấy miệng vết thương lại rỉ máu, biểu tình xấu hổ, lại lấy thêm chút thuốc.

“Lần này ta nhẹ một chút.”

Hắn thật cẩn thận duỗi tay bôi thuốc, trong tầm mắt, da thịt tuyết trắng hiện lên một mảnh đỏ nhạt. Không phải máu, mà là lúc trước lực đạo hơi nặng, lưu lại vệt đỏ hình dấu tay.

Từ Tinh Thần nhìn đến sửng sốt, gương mặt nóng lên, nhịn không được tát lên một cái, tức muốn hộc máu nói: “Ngươi ăn đậu hũ lớn lên sao? Da thịt non mịn như thế?!”

Thẩm Lưu Hưởng hoàn toàn ngốc luôn.

Lo lắng bả vai lại bị đánh một chưởng muốn phế, nhanh tay kéo vạt áo, “Ngươi phát thần kinh cái gì?!”

Từ Tinh Thần quay đầu nhìn ra cửa, không phát hiện người, vì thế ở trong nhà diễn vở huynh đệ phản bội, “Ban đầu ta cho rằng Yêu Vương kia câu dẫn ngươi. Bây giờ xem ra, ngược lại mới đúng!”

Thẩm Lưu Hưởng: “??”

Từ Tinh Thần một thân chính khí: “Bộ dáng ngươi thế này mỗi ngày chuyển động trước mắt. Hắn bị sắc đẹp sở dụ, thích ngươi cũng là bình thường.”

Thẩm Lưu Hưởng đang muốn hỏi cái gì gọi là sắc đẹp, đột nhiên không kịp phòng ngừa nghe thấy câu sau, hơi hơi mở to mắt.

“Ai thích ta?!”

“Chu Huyền Lan.”

Thẩm Lưu Hưởng theo bản năng phản bác, bốn chữ ‘không có khả năng’ đến bên miệng, nhớ lại Chu Huyền Lan nói vì sư tôn, dần dần nuốt trở về.

Thanh âm mỏng manh: “Không thể nào.”

Kia chính là Chu Huyền Lan.

Cho dù trong nguyên tác, đem Tố Bạch Triệt sủng đến tận trời, cũng chưa từng nói chữ thích. Thế nên Thẩm Lưu Hưởng luôn cảm thấy, người này nói không chừng là ảnh đế, đối với cái gì cũng đều là bên ngoài.

Từ Tinh Thần: “Ngươi không tin?”

Thẩm Lưu Hưởng trong lòng hơi loạn, mím môi: “Tin hay không cũng chưa nói, ta cũng không thể đi hỏi hắn.”

Nếu không phải, y sẽ thành vi sư không có tôn nghiêm.

Mặt ném đến tận nhà bà ngoại!

Từ Tinh Thần vuốt cằm, hơi suy tư: “Nếu ngươi không tin, thử một chút là biết.”

Thẩm Lưu Hưởng cảnh giác nhìn về phía hắn: “Thử cái gì?”

Từ Tinh Thần thấp giọng liên tiếp ra kế hoạch, Thẩm Lưu Hưởng nghe thấy ngạc nhiên, “Ngươi học mưu ma chước quỷ này ở đâu ra?”

Từ Tinh Thần: “Thoại bản.”

Thẩm Lưu Hưởng: “Ngươi còn xem thứ này?”

Từ Tinh Thần liếc mắt nhìn y, mí mắt nhíu nhíu, “Đế phụ thu của ngươi nhiều như vậy, ta có chút tò mò, lấy tới lật lật. Thấy thứ đó thấp kém nhàm chán, không nghĩ ra ngươi mê muội cái gì. Vì thế lén mua nhiều một chút. Vừa đọc vừa cân nhắc. Cuối cùng xác nhận ngươi thật là tục khó dằn nổi.”

Thẩm Lưu Hưởng: “.......”

Từ Tinh Thần móc khăn gấm ra, chà lau thuốc mỡ trên tay, “Một khi đã như vậy, quyết định vậy đi. Ta lập tức đi an bài.”

Thẩm Lưu Hưởng muốn cười nhạo một tiếng cự tuyệt, đầu quả tim lại giống có cái gì cào ngứa, cào đến mức lời nói đến bên miệng y liền thay đổi, “Ta chỉ cần nói câu kia là được?”

Từ Tinh Thần: “Yên tâm, còn lại để ta an bài.”

Cả buổi chiều, Thẩm Lưu Hưởng không còn tâm tư nào luyện đan, đi qua đi lại trong đình viện. Mắt thấy chiều hôm dần dần buông xuống, do dự trong chốc lát, túm Chu Huyền Lan từ phòng tu hành ra.

“Lúc trước đã đáp ứng ngươi, đi Thiên Hương Lâu.”

Chu Huyền Lan vốn tưởng rằng chỉ có hắn với sư tôn, tới rồi mới phát hiện, Từ Tinh Thần đã sớm chờ ở đó, ngồi trong góc tầng dưới cùng.

Hắn nhíu mi, phát hiện có chút quái dị.

Nói chung, người có chút địa vị đều sẽ đặt nhã gian. Đại sảnh tầng dưới cùng xếp kín bàn ăn, thời gian này không còn chỗ ngồi, tiếng ồn ào có thể truyền nửa con phố, cách biệt một trời với nhã gian trên lầu.

Nhưng nhìn mặt Thẩm Lưu Hưởng không có gì dị nghị, hắn cũng không nghĩ nhiều.

Chu Huyền Lan ngồi xuống, hấp dẫn không ít ánh mắt xung quanh.

Khí tức đại yêu, làm yêu tu ở đây tâm sinh nhút nhát, trên mặt lại không ngăn được biểu tình ngưỡng mộ.

Trong lúc nhất thời, không khí ở đại sảnh trở nên vi diệu.

Chỉ có bàn ngồi sau Chu Huyền Lan, cũng là Yêu, bàn một nam một nữ này lại không chịu ảnh hưởng chút nào, vẫn nị nị oai oai, tình chàng ý thiếp ve vãn đánh yêu.

Thẩm Lưu Hưởng đưa lưng về phía đại sảnh, tháo mặt nạ xuống, quét mắt nhìn một bàn đầy thức ăn, nuốt nước miếng, cầm lấy đũa.

“Ăn trước đã.”

Dứt lời, chân bị người đá một cái.

Chu Huyền Lan nhìn y biểu tình cứng đờ, “Sư tôn xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Lưu Hưởng liếc nhìn Từ Tinh Thần trợn mắt giận dữ, bất đắc dĩ buông đũa, lại nhìn về phía món ngon trước mặt Chu Huyền Lan.

Y hắng hắng giọng, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm mở miệng, “Ta muốn ăn......”

“Ai, Chủ, Thẩm đại nhân!”

Một giọng nói kinh hỉ vang lên sau lưng.

Lạc Ngư thoáng nhìn thấy thân ảnh trong góc, bước chân đang đi lên lầu dừng lại, nhanh chân đi tới.

Hắn vốn cảm thấy ăn một mình thật cô đơn, không có hứng thú. Thấy ba người bên bàn cơm, không khỏi muốn gia nhập. Nhưng thân là thuộc hạ, sao có thể ngồi cùng bàn với Yêu Vương. Vì thế hướng ánh mắt khẩn cầu sang Thẩm Lưu Hưởng.

Thẩm Lưu Hưởng lộ vẻ rối rắm. Nếu ngày thường thì cũng không sao cả, nhưng lát nữa y còn muốn làm chính sự. Do dự một lúc, vẫn là nói: “Còn một chỗ không ai ngồi, ngươi ngồi đi.”

Lạc Ngư vui sướng vạn phần, cẩn thận nhìn về phía Chu Huyền Lan, thấy hắn không có ý bất mãn, mới yên tâm ngồi xuống. Nhưng sau đó, phát hiện bàn ăn không ai động đũa, nhất thời như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

“Ăn, ăn không?”

Thẩm Lưu Hưởng gật đầu, mở đầu gắp một đũa, mới vừa đút vào trong miệng, cả người bị lắc nhẹ một chút, ghế dựa giật giật.

Con mắt hình viên đạn của Từ Tinh đánh úp lại.

Thẩm Lưu Hưởng nuốt miệng cơm nhỏ, ánh mắt dừng trên người Chu Huyền Lan, lại chậm rãi chuyển qua mấy đĩa thức ăn trước mặt hắn. Đang há miệng thở dốc, Chu Huyền Lan bỗng nhiên ý thức được, “Sư tôn muốn ăn vây cá sao?”

Hắn vươn tay, tính toán đẩy qua.

Thẩm Lưu Hưởng đè hắn lại: “Không phải.”

Mặt Chu Huyền Lan lộ vẻ nghi hoặc, Thẩm Lưu Hưởng nhìn hắn, căng da đầu nói: “Ta là muốn ăn, nhưng muốn ngươi......”

“Thành chủ!”

Thẩm Lưu Hưởng chưa nói xong, lại lần nữa bị đánh gãy.

Mọi người trong đại sảnh biểu tình sôi nổi biến đổi, nhìn Văn Nhân Tần bước vào Thiên Hương Lâu, đứng dậy cung kính hành lễ.

Văn Nhân Tần hơi gật gật đầu, nhìn thân ảnh trong góc, đi thẳng đến.

Khóe mắt Chu Huyền Lan hơi nhíu, Lạc Ngư bên cạnh như lâm đại địch, vẻ cảnh giác trên mặt không thèm che dấu.

“Xem ra không có chỗ cho ta.” Văn Nhân Tần biểu tình rất tiếc nuối.

Thẩm Lưu Hưởng liên tục gật đầu, ngoài miệng nói: “Đáng tiếc, bàn bốn cạnh, xem ra Thất Yêu Vương phải tìm nơi khác.”

Trong lòng lại nói: Đi nhanh chút, đừng tới xem náo nhiệt!

“Cũng không cần tìm chỗ khác.” Văn Nhân Tần hãy còn cười, chớp mắt thủ hạ đem ghế dựa chuyển đến, “Không có chỗ cho ta, liền làm ra một cái.”

Đợi hắn cố chấp ngồi bên cạnh bàn, không khí đã không còn vi diệu, mà trở nên quỷ dị kinh tủng.

Khách nhân trong Thiên Hương Lâu, không ai không ngừng chén đũa, ánh mắt dừng ở phiến thiên địa nhỏ này. Tuy không biết chuyện như thế nào, nhưng cũng cảm giác được một mạt không thích hợp.

Đại yêu không biết tên kia ở trước mặt Thành chủ, mặt không đổi sắc, tuyệt đối không phải kẻ đầu đường xó chợ. Nói không chừng cũng là thực lực Yêu Vương.

Đại yêu cấp bậc như vậy, ngày thường khó gặp. Hôm nay lại một lần gặp được hai người, còn ngồi cùng một bàn cơm.

Hiếm lạ! Hiếm lạ!

Từ Tinh Thần cũng mặc kệ cái gì đại yêu tiểu yêu hay trên bàn cơm có mấy người. Mục tiêu trước sau kiên định không đổi, muốn ám chỉ mà đá đá ghế dựa.

Thẩm Lưu Hưởng không thể tưởng tượng.

Nhiều người nhìn y như thế, sao y nói ra miệng được!

Từ Tinh Thần nhíu mày, phát hiện đá ghế dựa vô dụng, đơn giản truyền âm nói: “Ngươi mau thử xem! Tận dụng thời cơ, chúng ta đều an bài tốt rồi!”

Thẩm Lưu Hưởng biểu tình cứng đờ, trả lời: “Hôm nào khác đi, nhất định.”

Từ Tinh Thần: “Ta thấy chắc là ngươi sợ. Nếu hắn thích ngươi thật, tình nghĩa thầy trò các ngươi liền kết thúc, cả đời không qua lại với nhau. Nếu không....... Không đúng! Không được không được!”

Từ Tinh Thần bỗng nhiên phản ứng lại, sắc mặt khẽ biến truyền âm nói: “Thôi, nói không chừng hắn không thích ngươi, ngươi đừng thử!”

Dứt lời, lại phát hiện Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt phượng, ánh mắt ý vị không rõ dừng trên người Chu Huyền Lan.

“Ta muốn ăn vây Cá Đuôi Phượng.”

Chu Huyền Lan lập tức đem đĩa đồ ăn tinh xảo trước mặt đẩy qua. Ai ngờ Thẩm Lưu Hưởng còn bất động, vẫn nhìn chằm chằm hắn.

Văn Nhân Tần hơi híp mắt, đột nhiên kẹp lên một miếng vây cá, đang định đặt vào trong chén Thẩm Lưu Hưởng, nghe thấy tiếng nói réo rắt, “Ngươi đút cho ta.”

Lúc y nói lời này, chính là nhìn Chu Huyền Lan.

Sắc mặt Văn Nhân Tần trầm xuống, sắc mặt những người khác cũng biến đổi.

Lạc Ngư kinh hoàng không nói nên lời, hắn bên này vẫn luôn cảnh giác Văn Nhân Tần, trong lòng bang bang bồn chồn, Thẩm Lưu Hưởng lại bình tĩnh như vậy, thậm chí còn bảo Chủ thượng đút y ăn.

Đây là khí phách sư tôn của Chủ thượng sao?!

Thẩm Lưu Hưởng nói xong, tuy là da mặt luôn luôn không tệ, cũng có chút không chống đỡ được, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một mạt hồng nhạt, ánh mắt hơi lóe mà nhìn Chu Huyền Lan.

Chu Huyền Lan ngẩn người một khắc, trong tay đã không tự giác cầm lấy chiếc đũa, chọn miếng vây cá ngon nhất trong đĩa.

Đang định đút cho sư tôn.

Bỗng nhiên nghe được phía sau truyền đến tiếng một đôi nam nữ.

“Muốn ăn cái này. Nếu ngươi không đút, chính là không thích ta, hừ ~”

“Đút cho ngươi! Đút cho ngươi! Đối với ngươi, ta tất nhiên là một ngàn lần, một vạn lần thích!!”

Chu Huyền Lan bỗng chốc mở to mắt, trong chớp nhoáng, hiểu được, bàn tay cầm chiếc đũa run nhè nhẹ.

Thẩm Lưu Hưởng nhìn về phía đôi nam nữ kia, lại nhìn Từ Tinh Thần, trên mặt khiếp sợ, trái tim đang có chút kiều diễm khoảnh khắc tan thành mây khói.

Đây là biện pháp thử Chu Huyền Lan?

Đây là kế hoạch hoàn mỹ vô khuyết, chỉ cần y nói một câu trong miệng Từ Tinh Thần?

Đùa y đấy à?!!!