Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 102: Họ hàng xa



Giang Thành gật gật đầu: "Ừm, đây là em họ dưới quê của của tôi, vừa tốt nghiệp đại học xong, lên đây tìm việc."

"Ôi chao ôi." Dương Lạc lén lút cười: "Hóa ra cậu là kiểu người giúp đỡ anh em vô điều kiện."

"Tốt nhất là cậu ngậm miệng vào, nếu không bây giờ tôi vứt cậu ra đây."

Trên đường đi, Chu Bằng Tuệ hăng hái nhìn ngó khắp nơi, cả người di chuyển qua lại ở chiếc ghế sau rộng rãi.

"Chu Bằng Tuệ, em có mục tiêu tìm việc nào không? Em học cái gì ở đại học?"

Giang Thành dùng thái độ nghiêm túc trách nhiệm hỏi học lực của Chu Bằng Tuệ.

Dường như Dương Lạc đã nhận ra chỗ khác biệt của Chu Bằng Tuệ với người thường, anh ta liên tục dùng ánh mắt ám thị với Giang Thành, nhưng mà Gianh Thành không thèm để ý.

"Em học mỹ thuật ở đại học." Chu Bằng Tuệ trông vô cùng vui vẻ, cũng không biết cậu ta đang vui cái gì.

"Anh Giang Thành, em thích vẽ lắm, giáo viên khen em vẽ rất giỏi, he he."

"Ừ, vậy thì tốt lắm." Giang Thành gượng gạo phụ họa: "Vậy em định làm công việc gì? Anh có thể tham khảo giúp em."

"Dù sao thì mẹ em đã chào hỏi anh trước rồi, bảo anh giúp em tìm việc với chăm sóc em thật tốt."

Dương Lạc ngồi một bên không nhìn nổi nữa, nén giận nói: "Giang Thành, cậu chăm sóc người ta như thế đấy à, vừa lên xe đã nói chuyện công việc."

"Thế tôi nên làm thế nào?" Giang Thành tò mò nhìn Dương Lạc một cái, hỏi.

Dẫu sao mười mấy năm nay Giang Thành rất hiếm khi giao du với người khác, đối nhân xử thế không tốt lắm cũng là chuyện bình thường.

"Cậu nên giải quyết chuyện ăn ở của cậu ta trước đã."

Nhìn Giang Thành và Dương Lạc đấu võ mồm ở đằng trước, Chu Bằng Tuệ ngồi đằng sau bỗng nhiên cười lớn.

"Cái này không cần các anh lo lắng, em đã tìm được công việc rồi, hơn nữa, em đến đây để tìm bạn gái."

Giang Thành và Dương Lạc đều vô cùng bất ngờ vì câu trả lời của Chu Bằng Tuệ.

"Giang Thành, cái đứa này mà còn có bạn gái!" Dương Lạc nhỏ giọng thì thầm, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc.

"Cậu trật tự đi." Giang Thành liếc mắt một cái, nhìn thấy tình cảm nồng nàn của Chu Bằng Tuệ qua gương xe, anh nhìn ra Chu Bằng Tuệ yêu cô bạn gái của cậu ta sâu đậm.

"Vậy thì, em ở nhà bên ngoại ô của anh hai ngày này đi." Giang Thành xoay vô lăng, đi về phía căn phòng nhỏ ở ngoại ô.

Chiếc xe chậm rãi dừng lại, Giang Thành lái xe vào một khu trung cư kiểu Trung Quốc, Dương Lạc hoảng sợ ra ngoài mặt.

Căn phòng này không phải là căn phòng năm đó đôi vợ chồng tân hôn Giang Thành ở sao?

Chẳng qua là vì để Phỉ Nhiễm học mẫu giáo, vậy nên mới chuyển lên thành phố.

Chỉ có hai người là Giang Thành và Dương Lạc biết đến căn phòng này.

Dù sao thì năm đó Giang Thành đi làm gián điệp, nhất định phải kỹ càng sạch sẽ không thể để lộ bất kỳ sơ hở nào.

"Giang Thành, cậu thật sự chịu cho cậu ta ở trong căn phòng này à, không sợ cậu ta làm bẩn thỉu bừa bộn à."

Giang Thành không trả lời, mang Chu Bằng Tuệ và hành lý của cậu ta lên trên tầng.

Căn phòng ở trên tầng cao nhất, tầng sáu, lại không có thang máy, ba người hì hục hì hục trèo lên trên.

"Ở đây có hơi xa, nhưng mà giao thông thuận tiện, có xe buýt đi thẳng đến thành phố." Giang Thành nói, mở cửa phòng.

"Mẹ anh đặc biệt dặn dò anh phải chăm sóc em, trước khi em tìm được chỗ ở và việc làm ở đây, có thể ở chỗ anh trước."

Mở cửa, Chu Bằng Tuệ tràn đầy tò mò nhìn trang hoàng trong phòng, là phong cách thiên giản lược, có chút gì không hợp với khu trung cư cổ xưa.

Mặt tường là giấy dán tường hoa văn màu xám đậm, dưới chân là nền nhà đá cẩm thạch đen, phong cách vật dụng trong nhà đều thiên về màu đậm.

Dương Lạc nhìn căn phòng không thể không thân thuộc hơn, bất giác thở dài.

"Ngày xưa khi trang hoàng căn phòng, tôi đã không hiểu tại sao anh lại lựa chọn phong cách này, sau này mới biết là vì cô ấy thích."

Cô ấy trong lời của Dương Lạc, chính là vợ Giang Thành.

Trong căn phòng không có một bức ảnh chụp chung hai người, thậm chí nó sạch sẽ đến nỗi không còn một vết tích sinh hoạt nào còn sót lại.

"Thứ nhất, không được dẫn người khác về. Thứ hai, giữ gìn sạch sẽ." Giang Thành nghiêm túc nói.

"Anh họ, anh yên tâm, em ưa sạch sẽ he he he."

Sau khi Chu Bằng Tuệ cười ngốc nghếch nói xong, cậu ta tự chuyển hành lý vào trong một gian phòng ngủ nhỏ.

"Xem ra cậu ta cũng khá biết nguyên tắc." Dương Lạc nhìn thấy Chu Bằng Tuệ chỉ đơn giản là chọn một gian phòng phụ, anh ta khen ngợi giơ ngón tay cái.

"Anh họ, buổi tối anh không ở đây sao? Em ở một mình thấy sợ lắm." Hai tay Chu Bằng Tuệ nắm chặt đồ chơi trong tay.

Cái này có chút làm khó người ta rồi, buổi tối Giang Thành còn phải đến bệnh viện ở bên Phỉ Nhiễm, vậy nên chỉ đành lắc lắc đầu.

"Vậy bọn anh đi đây, tự em ở đây làm quen với môi trường đi nhé."

Giang Thành đặt chìa khóa xuống rồi chuẩn bị ra ngoài, Chu Bằng Tuệ lại hứng thú túm lấy tay áo Giang Thành.

"Anh họ! Anh có xe, anh đưa em đến một nơi đi."

Chu Bằng Tuệ nói rồi lấy ra một tờ giấy, bên trên ghi dòng chữ ngay ngắn, số 250 phố buôn bán Hoa Nam.

"Ồ, chữ đẹp thật đấy, em viết à! Đẹp hơn bao nhiêu lần so với cái chữ xiêu xiêu vẹo vẹo của anh."

Dương Lạc khen ngợi, Chu Bằng Tuệ ngại ngùng gật đầu.

"Em nó tốt nghiệp đại học Thanh Hoa đấy, cậu so được với em ấy?" Giang Thành khinh khỉnh liếc nhìn Dương Lạc.

"Đi thôi, lên xe, anh đưa em đi."

Giang Thành cũng không hỏi nhiều, chỉ cảm thấy là Chu Bằng Tuệ đi tìm việc mà thôi.

Sau khi lên xe, Chu Bằng Tuệ nhìn trái ngó phải, hình như đang tìm cái gì đó, cuối cùng, khi đi qua một cửa hàng bán hoa, Chu Bằng Tuệ bảo dừng xe.

"Đợi em một chút!" Nói xong, Chu Bằng Tuệ chạy đi mua một bó hoa hồng.

"Trời ạ, hóa ra là đi gặp bạn gái, tôi hiên ngang oai hùng như này mà lại không bằng một đứa ngốc." Dương Lạc oán hận nói.

Đúng lúc này, điện thoại của Dương Lạc đổ chuông, là giáo sư gọi đến.

"Alo? Giáo sư, có việc gì sao?"

Chỉ nhìn thấy sắc mặt Dương Lạc dần dần chuyển xấu, Giang Thành có chút âm thầm lo lắng.

Sau khi nhìn thấy Dương Lạc cúp máy, Giang Thành hỏi: "Sao thế? Nghiên cứu CVH2-6 có vấn đề gì à?"

"Giang Thành, sợ là lần này giáo sư của tôi bất lực rồi." Dương Lạc nói, sắc mặt vô cùng khó coi.

Giáo sư của Dương Lạc lấy ra các mục tài liệu nghiên cứu năm đó, thông qua số liệu nghiên cứu ngày trước để nghiên cứu virus CVH2-6 dị biến.

Đúng khi chuẩn bị đưa ra kết luận, lại phát hiện ra trong "kẹo" hiện nay có CVH2-6, khác biệt rất lớn so với virus năm đó.

Lúc này giáo sư mới hiểu ra, virus lần này lại biến dị một lần nữa rồi, điều đó khiến giáo sư khó bề tưởng tượng!

Đáp án và kết quả như thế này quả thực đã dọa sợ tam quan của Giang Thành.

Virus lại biến dị có nghĩa là kết cấu hiện tại không giống với trước đây, đồng nghĩa với việc một loại virus mới đã ra đời.

"Vậy thì Phỉ Nhiễm phải làm sao giờ?"

Đang nói chuyện, cửa xe bị Chu Bằng Tuệ mở ra.

Chỉ nhìn thấy trong hai cậu ta có hai bó hoa: "Anh họ, cho Phỉ Nhiễm một bó."

Chu Bằng Tuệ nghe mẹ của Giang Thành nói, Phỉ Nhiễm lại quay về bên cạnh Giang Thành, cậu ta bèn khách sáo đưa một bó bách hợp.

Còn bó hồng đỏ kiều diễm trong tay vừa nhìn đã biết là cho bạn gái.

Sau khi đưa Chu Bằng Tuệ đến phố buôn bán, Giang Thành không còn thừa thời gian để ý đến vấn đề tình cảm của Chu Bằng Tuệ, trực tiếp lái xe đến nhà của giáo sư.

Hiện giờ virus biến dị, năng lực của giáo sư cũng có hạn, ba người ngồi đối diện nhau, ngại ngùng không biết phải làm sao.

"Giáo sư, ngài nghĩ cách giúp tôi đi." Trong lòng Giang Thành vô cùng đau khổ.

Khi nói câu này, giọng nói của anh vô cùng hèn mọn.

Nhưng mà, giáo sư chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Năng lực của tôi thật sự có hạn thôi."

"Tôi không tin, tôi không tin không chữa được bệnh này." Nghe đoạn, Giang Thành liều mạng lắc đầu, lái xe xông đến sở cảnh sát.

"Cục trưởng Trương Minh Sơn, tôi cần sự giúp đỡ của cấp trên." Đến trước mặt Trương Minh Sơn, Giang Thành đã thở hồng hộc.

"Rốt cuộc là có chuyện gì, từ từ nói." Trương Minh Sơn thấy tình hình hiện tại vô cùng khác lạ, Giang Thành trước giờ chững chạc lại được ông yêu thích, tại sao hôm nay lại hấp tấp như vậy.

Dương Lạc theo sát phía sau Giang Thành, cẩn thận giải thích tất cả một lượt.

"Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho toàn bộ viện viện trong thành phố, triệu tập các chuyên gia hội thảo Đồng thuận."

Trương Minh Sơn hiểu, sự tồn tại của con virus này không hề đơn giản.

Đồng thời, Trương Minh Sơn đau đầu như búa bổ, Thằng hề rốt cuộc là ai, đối chọi như vậy với Giang THành.

Bắt Phỉ Nhiễm đi mười năm, bây giờ đưa cô bé về, lại mang theo virus chí mạng.

Thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng.

Trên đại dương mênh mông, một chiếc du thuyền đẹp đẽ mắc cạn ở một hòn đảo nhỏ thần bí.

Một người khoác bộ áo gió màu đen, lén lút đi sâu vào trong hòn đảo nhỏ.

Đẩy cửa ra, trước mắt hiện lên kiến trúc phong cách Gothic, trong phòng tắt điện, tối đến mức giơ tay mà nhìn không thấy năm ngón.

"Ông chủ bảo cậu đợi ở đây một lúc." Một giọng nữ ung dung truyền đến trong căn phòng, tiếp sau đó là tiếng giày cao gót vang lên.

Người phụ nữ từ từ đứng trước mặt người thần bí.

"Ừ." Người mặc đồ đen thản nhiên đáp lại, dặn dò thuộc hạ đằng sau giấu kỹ thuyền đi.

Người mặc đồ đen hít thở thật sâu mùi hương trong phòng, đa số là mùi nước hoa nhàn nhạt của người phụ nữ.

Chỉ thấy người phụ nữ lấy ra một cái giá cắm nến, nhẹ nhàng quẹt diêm, đốt nến lên, đặt trước mặt người mặc đồ đen. Đam Mỹ Trọng Sinh

Lúc này, người mặc đồ đen mới nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ, chẳng qua là một khuôn mặt đeo mặt nạ hồ ly.

Đôi môi tô son đỏ lửa khẽ mở, người phụ nữ chậm rãi tiến gần: "Màu đen, là tượng trưng của đêm tối, là tượng trưng của hắc ám, cậu giống như quần áo của cậu, hắc ám."

"Cô giống như đôi môi của cô, mê hoặc, gợi cảm." Người áo đen nói, đưa tay sờ khuôn mặt người phụ nữ.

Đột nhiên, đôi mắt của người mặc đồ đen bị cái gì đó lắc lư, ngón tay sờ mặt người phụ nữ đột nhiên đau đớn.

Phản ứng lại thì mới giật mình nhận ra ngón tay mình đã bị bẻ gãy.

"Người của tao, mày cũng dám động vào." Giọng nói đàn ông thong thả vang lên, người mặc đồ đen căng thẳng đổ mồ hôi lưng.

"Ông chủ, tôi không dám." Người mặc đồ đen nhìn người phụ nữ cười mỉm cười lui ra, cậu ta không dám ngẩng đầu nhìn mặt ông chủ.

"Làm việc như nào rồi?" Ông chủ rút ra điếu xì gà, căn phòng tối om lúc đỏ lúc u ám.

"Ông cứ yên tâm, ông chủ, tôi đã diệt khẩu Vương Vĩ rồi, tuyệt đối không để lại bất cứ chứng cứ nào." Người mặc đồ đen tranh công như đang nịnh hót.

Tuy nhiên, người mặc đồ đen vẫn phải cắn răng nhịn xuống cơn đau vì ngón tay bị bẻ gãy, không dám nói thêm nửa lời.

"Lần sau, làm việc đừng có điên cuồng ngang ngược như vậy nữa, hai lần này chỉ là cảnh cáo Giang Thành, vậy thì tiếp theo, tao sẽ giày vò hắn thật tốt."

Ông chủ cười suồng sã, căn phòng trống không vọng lại tiếng cười.