Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 124: Vết sẹo trên ngón trỏ



“Mặc dù cậu ta là em họ của anh nhưng tôi không thể không nói một câu, hành động như thế này thật buồn nôn, thật biến thái.”

Giang Thành gật đầu biểu thị sự đồng ý với những gì Diệp Hồng nói. Mặc dù Chu Bằng Tuệ là em trai của mình nhưng hiện giờ cậu ta đã gây ra tội ác tày trời cỡ này.

Giang Thành còn biết nói gì nữa đây, quả thật là làm người ta quá thất vọng.

Nhìn những bức ảnh này, Giang Thành đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: “Diệp Hồng, khi chúng ta đến điều tra phòng trọ của Chu Bằng Tuệ có phát hiện một thứ đồ gì đó như máy ảnh không.”

Diệp Hồng suy tư một lúc rồi lắc đầu: “Hình như không có, tại sao đột nhiên anh lại nhắc đến máy ảnh?”

Giang Thành vội vàng đẩy mấy tấm hình đến trước mặt Diệp Hồng: “Cô xem những bức ảnh này đi, chúng đều có một điểm chung.”

Giang Thành chỉ vào góc bên phải mỗi tấm ảnh đều có thời gian ngày tháng và cả một chuỗi mật mã, đây rõ ràng là hình được trích từ máy ảnh.

Diệp Hồng chợt hiểu ra, ngay sau đó cau mày hỏi: “Nhưng không có phát hiện ra máy ảnh nào trong phòng trọ hết.”

Không biết vì sao Giang Thành luôn cảm thấy chiếc máy ảnh đó là một món đồ vật mấu chốt.

Nếu đoạn thời gian đó Chu Bằng Tuệ lúc nào cũng lén lút theo dõi và chụp lén Vương Viên Viên thì cái máy ảnh đó hẳn sẽ được Chu Bằng Tuệ kè kè theo bên mình.

Nhưng lại không tìm được cái máy ảnh nào trong phòng trọ, mà việc liên quan đến máy ảnh, hình như cũng không có ai phát hiện ra.

Dù nói thế nào, nhất định phải tìm ra chiếc máy ảnh đó, bởi vì nó chính là vật chứng rất quan trọng.

“Bây giờ thời gian đã không còn sớm, ngày mai chúng ta lại hỏi cậu em họ Chu Bằng Tuệ đi.” Diệp Hồng vội vàng nói.

Cũng chỉ có thể như thế thôi, Giang Thành nhìn thoáng qua thời gian, đã gần mười hai giờ, mấy ngày gần đây đều bận đến tận giờ này.

Mỗi lần đến bệnh viện thì Phỉ Nhiễm đã ngủ mất, sáng sớm Phỉ Nhiễm còn chưa tỉnh giấc thì đã rời đi.

Giang Thành nghĩ đến đây, cảm thấy thật có lỗi và cũng vô cùng áy náy, con gái mình cũng không cách nào bầu bạn dài lâu được với anh.

Vụ án của Chu Bằng Tuệ dù đã có kết quả nhưng manh mối và tung tích của thằng hề vẫn chưa có thu hoạch gì.

Giang Thành làm gì còn thời gian để làm bạn với Phỉ Nhiễm.

“Nếu như mấy ngày nữa không có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ đến bệnh viện thăm con bé nhiều hơn.” Diệp Hồng vội vàng nói.

Ngoại trừ việc muốn bầu bạn với Phỉ Nhiễm ra, Diệp Hồng còn tâm tư khác, Diệp Hồng vẫn chưa từ bỏ ý nghĩ thông qua Phỉ Nhiễm để tìm ra thằng hề.

Nhưng hiện giờ Giang Thành vô cùng để ý đến hành động của Diệp Hồng, cho nên Diệp Hồng cũng không nói thẳng mục đích của mình ra được.

“Diệp Hồng, tôi có thể tiếp tục tin tưởng cô không? Tôi chỉ hy vọng cô đừng tổn thương đến Phỉ Nhiễm nữa.” Giang Thành định sẽ tin tưởng Diệp Hồng một lần nữa.

Diệp Hồng nặng nề gật đầu, Giang Thành nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn tin tưởng Diệp Hồng lần nữa, hy vọng Diệp Hồng ngoài việc yêu thích Phỉ Nhiễm ra thì không còn sự lợi dụng.

Vừa rạng sáng hôm sau, Giang Thành liền đưa Chu Bằng Tuệ đến phòng thẩm vấn, đặt đống hình ảnh chụp lén Vương Viên Viên trước mặt Chu Bằng Tuệ.

Chu Bằng Tuệ vô cùng phấn khích nhào đến mấy bức ảnh của Vương Viên Viên, ôm chúng vào trong ngực, nước mắt lưng tròng, trên mặt vẫn mang theo chút vui vẻ.

Lúc này Giang Thành không thể nói ra liền mạch mọi chuyện được, cẩn thận sắp xếp lại từ ngữ rồi Giang Thành mới lạnh nhạt lên tiếng hỏi: “Cậu dùng công cụ gì khi chụp lén Vương Viên Viên?”

Chỉ thấy Chu Bằng Tuệ si mê thưởng thức những bức ảnh của Vương Viên Viên, hoàn toàn không kịp quan tâm đến Giang Thành.

Bất đắc dĩ Giang Thành đành phải giành lại những bức ảnh trong tay Chu Bằng Tuệ.

“Anh, anh trả mấy tấm hình lại cho em được không, em xin anh.” Chu Bằng Tuệ dùng giọng điệu hèn mọn đau khổ cầu xin.

“Chỉ cần cậu phối hợp với tôi, tôi sẽ làm một bản sao toàn bộ mấy bức ảnh này cho cậu.” Giang Thành không đành lòng nói.

Thấy Chu Bằng Tuệ hiện tại vẫn vô cùng si tình Vương Viên Viên, Giang Thành thật sự không đành lòng.

Hai người yêu nhau có thể đến bên nhau đã rất khó, tại sao còn để tiền tài trói buộc linh hồn mình?

Cho nên bây giờ Giang Thành cũng không tin Vương Viên Viên thật sự không yêu Chu Bằng Tuệ, mà vì tiền, vì cuộc sống tốt hơn nên lựa chọn từ bỏ tình yêu.

“Được, em phối hợp với anh, anh hỏi em cái gì thì em sẽ trả lời cái đó.” Chu Bằng Tuệ vội vàng nói, ánh mắt nhìn chòng chọc vào những tấm hình trong tay Giang Thành.

“Tôi hỏi cậu, khi cậu chụp những bức ảnh này là dùng máy ảnh hay điện thoại? Hay là dùng công cụ gì khác?”

“Em dùng máy ảnh để chụp.” Chu Bằng Tuệ vội vàng nói.

“Nhưng ngày đó lại không tìm thấy bất cứ máy ảnh nào trong căn phòng trọ của cậu, cái máy ảnh đó hiện giờ đang ở đâu?”

Chu Bằng Tuệ suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Em quên mất rồi, không biết là lạc ở đâu rồi, sau này cũng không có tìm.”

Giang Thành nghe vậy thì thở dài: “Cậu suy nghĩ cho kĩ xem nhất định có thể nhớ ra, cái máy ảnh này là đồ cậu luôn mang theo bên người sao lại vô duyên vô cớ mất được?”

Chỉ thấy Chu Bằng Tuệ trầm tư suy nghĩ, một lúc sau mới đột nhiên đưa mắt nhìn, chậm rãi mở miệng: “Máy ảnh, hình như bị rơi ở trong nhà Vương Viên Viên rồi.”

“Ở đâu trong nhà cô ta?” Ngay sau đó Giang Thành liền hỏi.

“Lần trước khi em sử dụng máy ảnh, là khi theo dõi vào trong nhà cô ấy, cũng chính là cái lần ngộ sát Vương Viên Viên.”

Chu Bằng Tuệ cau mày, nói: “Nếu như em nhớ không lầm, lúc đó em trốn ngay xuống dưới gầm giường Vương Viên Viên, máy ảnh hẳn đã rơi dưới giường và không kịp lấy ra.”

Sau khi có được tin tức này, Giang Thành lập tức gọi cho Lục Hạo: “Bây giờ cậu lập tức đi một chuyến đến nhà Vương Viên Viên, tìm xem dưới gầm giường trong nhà cô ta có cái máy ảnh nào không.”

Lục Hạo ở đầu bên kia điện thoại vội vàng lái xe chạy đến nhà Vương Viên Viên.

Chỉ thấy trong nhà Vương Viên Viên vô cùng ngăn nắp, xem ra là kiệt tác bệnh thích sạch sẽ của Chu Bằng Tuệ mà ra.

Anh ta đi vào chỗ Giang Thành nói đến, dưới giường quả nhiên có một cái máy ảnh, nhưng hẳn là do hết pin nên đã tắt máy.

Lục Hạo vội vàng đem nó về đội cảnh sát hình sự sạc pin.

Sau khi Giang Thành thấy chiếc máy đã đầy pin thì gọi Tiểu Vương ở bộ phận kỹ thuật bắt đầu tiến hành nghiên cứu chiếc máy ảnh này.

“Đội trưởng Giang Thành, chiếc máy ảnh này không chỉ có thể chụp hình mà còn có thể quay phim lại nữa.” Tiểu Vương ở bộ phận kỹ thuật vừa nói vừa mở xem nội dung bên trong.

Không ngoài dự liệu, bên trong gần như toàn bộ là ảnh của Vương Viên Viên và video quay trong nhà cậu ta.

“Xem cho kỹ từng cái một, xem xem có bỏ sót bất kỳ manh mối nào hay không, nhất là cái hôm máy ảnh bị hết pin tắt máy đó.”

Giang Thành rất muốn biết nếu như Chu Bằng Tuệ lựa chọn quay lại video trong nhà Vương Viên Viên, thế thì có khả năng quay lại được cảnh tượng khi Chu Bằng Tuệ gây thương tổn cho Vương Viên Viên hay không.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Giang Thành, Tiểu Vương bộ phận kỹ thuật thông qua phương pháp khôi phục dữ liệu máy ảnh và tìm được video Chu Bằng Tuệ quay được ngày hôm đó.

Cũng may cái máy ảnh này khá cao cấp, nếu hết pin sẽ tự động lưu lại bất kỳ những nội dung nào được quay trước đó.

“Mau mở ra xem xem.” Giang Thành đợi không được hối thúc.

Trong video chỉ thấy khi âm thanh mở khóa vang lên, Vương Viên Viên đi vào trong phòng.

Đây là một căn phòng nhỏ Vương Viên Viên thuê, mở cửa ra là một căn phòng, chỉ có giường, sô pha nhỏ và một căn phòng bếp.

Chỉ thấy sau khi vào nhà, Vương Viên Viên bắt đầu tháo trang sức rửa mặt, lúc đi ra từ phòng vệ sinh, trên tay còn cầm theo một chiếc gương.

Cũng chính vì chiếc gương này nên Vương Viên Viện mới nhìn thấy một đốm đỏ dưới giường đang lóe lên, thế là phát hiện ra sự tồn tại của Chu Bằng Tuệ.

Sau khi hai người cãi vã kịch liệt một phen, Vương Viên Viên bắt đầu phát điên hét to kêu cứu.

Cũng giống như những gì Chu Bằng Tuệ nói, cậu ta vội vàng sốt ruột, sợ hàng xóm nghe được tiếng hét to kêu cứu sẽ gây bất lợi cho mình.

Thế là liền thuận tay tháo khăn mặt Vương Viên Viên dùng để trùm lại tóc, cố nhét kín miệng Vương Viên Viên.

Đây cũng là điều Chu Bằng Tuệ không ngờ đến, Chu Bằng Tuệ không ngờ rằng mình vì sự nóng nảy hấp tấp mà không cẩn thận làm Vương Viên Viên chết ngạt.

Xem ra Chu Bằng Tuệ không nói sai, không khác so với video mấy, Giang Thành lắc đầu buồn bã.

Đoạn tiếp theo trong video cũng đúng như những gì Chu Bằng Tuệ kể lại. Cậu ta hoảng hốt, khóc ròng rã chừng hai tiếng đồng hồ bên cạnh thi thể Vương Viên Viên.

Nhưng Giang Thành nhìn thoáng qua thanh tiến độ, còn rõ ràng hai mươi phút quay phim nữa.

Quả nhiên Giang Thành đã thấy được cảnh tượng mà anh muốn thấy nhất.

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa bình ổn, có lẽ người gõ cửa bên ngoài chính là người đàn ông xa lạ mà Chu Bằng Tuệ đã nói, rất có thể chính là thằng hề.

“Tiểu Vương, cậu nghĩ cách nâng cao độ nét hình ảnh trong video một chút.” Giang Thành vội nói.

Trong video, Giang Thành nhìn thấy Chu Bằng Tuệ cẩn thận mở cửa, mà cái gã thần bí mang khẩu trang, đội nón cũng đã đến.

Quả nhiên, cuộc đối thoại hệt như những gì Chu Bằng Tuệ đã nói, sau khi nói vài câu thì người đàn ông đó liền đưa cho Chu Bằng Tuệ một gói Daturaline.

“Tạm dừng!” Giang Thành vội nói: “Phóng to chỗ bàn tay xem.”

Tiểu Vương làm theo những gì Giang Thành nói, Giang Thành muốn xác nhận cái gói đó rốt cuộc có phải Daturaline hay không.

Bởi vì dù có đi điều tra trong căn phòng trọ của Vương Viên Viên cũng không phát hiện ra sự tồn tại của Daturaline.

Lúc đó Chu Bằng Tuệ nói cả gói Daturaline gần như đã bị sử dụng bằng hết.

Cho nên Giang Thành liền muốn phóng to nhìn xem túi bột trắng đó rốt cuộc có phải là Daturaline hay không.

Cũng chính vì phóng đại chi tiết đó lên nên Giang Thành đột nhiên nhìn thấy trên ngón trỏ bàn tay trái của người đàn ông đó có một vết gì đó không nhìn rõ.

“Tiểu Vương, cậu nâng cao độ nét của hình ảnh này lên đi.” Giang Thành nóng lòng muốn xem xem trên tay gã ta rốt cuộc là gì?

Sau ba bốn phút xử lý hình ảnh, Tiểu Vương đã điều chỉnh độ nét đến mức cao nhất, Giang Thành nhìn thử thì phát hiện trên tay người đàn ông đó có một vết sẹo.

Lúc này Giang Thành mới nhớ đến vụ án pink star trước đó, khi ấy cũng có một nghi phạm, trên ngón trỏ tay trái của gã ta cũng có một vết sẹo như thế.

Mà khi so sánh với nhau, vết sẹo của hai người gần như giống nhau như đúc, cho nên Giang Thành đoán hai người này chắc chắn cùng một người.

Và có lẽ gã chính là thằng hề.

Nhưng so sánh hình tượng sang người đàn ông lạ mặt thì chính Chu Bằng Tuệ cũng đã nói, đội mũ đeo khẩu trang, hoàn toàn không thấy rõ khuôn mặt.

Điều này bỗng nhiên làm Giang Thành thêm kiên định, chuyện này tuyệt đối do thằng hề nhúng tay vào.

“Thằng hề khốn kiếp, có bản lĩnh thì cứ nhắm vào tôi, tại sao lại xuống tay với người bên cạnh tôi!” Giang Thành phẫn hận, bật thốt thành lời.