Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 144: Sòng bạc bí ẩn



“Không! Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Vương Tứ Hải tức giận nói.

“Vậy anh đi ra khỏi đây giành lại vợ anh đi… Anh nghĩ dùng bộ dạng cam chịu này sẽ khiến cảnh sát thương hại mình sao?” Giang Thành nói châm biếm.

“Anh muốn tôi nói cái gì bây giờ, tôi thực sự không giết người, anh muốn tôi làm gì nữa...” Vương Tứ Hải vừa khóc vừa nói.

Giang Thành hơi dao động, anh thấy Vương Tứ Hải không hề giả vờ. Giang Thành lại cầm lá bài poker lên: “Vậy tấm bài poker này từ đâu ra? Nói.”

“Chỉ cần anh phối hợp, chúng tôi sẽ cho anh mức độ bảo vệ lớn nhất.”

Vương Tứ Hải nghe thế như vớ được hy vọng, anh ta cúi đầu suy nghĩ, một lúc sau mới mở miệng nói: “Được rồi, tôi nói, tấm bài poker này chỉ là một tấm bài bình thường. Tôi lén lấy nó ở sòng bạc dưới lòng đất.”

“Sòng bạc dưới lòng đất? Có liên quan với việc anh nợ tiền?” Giang Thành hỏi ngay sau đó.

Thì thấy Vương Tứ Hải gật nhẹ đầu: “Có thể vay tiền ở sòng bạc dưới lòng đất.”

Thì ra sau khi Vương Tứ Hải ra tù đã phát hiện vợ anh ta lừa dối anh ta…, nên anh ta lựa chọn tự sa ngã suốt ngày đêm, thông qua lời giới thiệu của một người, gạ anh vào sòng bạc muốn làm một vốn bốn lời. Kết quả thua nát bét, dưới sự cám dỗ của sòng bạc, anh ta bắt đầu vay nặng lãi, cuối cùng lãi mẹ đẻ lãi con ép Vương Tứ Hải tới mức không có cách nào thở nổi.

Giang Thành nghe vậy thì nhíu mày.

“Tất cả lá bài poker trong sòng bạc đều như thế, tôi không hiểu vì sao anh lại tò mò về lá bài poker này?” Vương Tứ Hải không rõ hỏi.

Việc này làm Giang Thành sửng sốt, tất cả lá bài poker trong sòng bạc đó đều có hình tên hề? Lẽ nào cái sòng bạc này liên quan tới tên hề sao?

“Anh biết ông chủ sòng bạc này là ai không?” Giang Thành hỏi ngay sau đó.

Vương Tứ Hải lắc đầu: “Tôi không biết, người đó rất thần bí, tôi chưa bao giờ gặp qua, bình thường tôi chỉ gặp đám tay chân, dù sao nơi đó không chỉ là sòng bạc, còn là một nơi cho vay nặng lãi.”

Giang Thành hơi bối rối khi nghe những lời này, liệu hình vẽ thằng hề đằng sau lá bài poker rốt cuộc có liên quan gì tới tên hề không?





Viết gì đó









“Vậy tới chuyện cánh tay bị chặt kia? Có chuyện gì đã xảy ra?” Giang Thành tiếp tục tra hỏi: “Tốt nhất anh nên nói thật, nếu không mọi chứng cứ giết người đều nhắm vào anh, anh sẽ không có cách nào sống sót đâu.”

1



Giang Thành hơi bối rối khi nghe những lời này, liệu hình vẽ thằng hề đằng sau lá bài poker rốt cuộc có liên quan gì tới tên hề không?

Giang Thành nói xong, Vương Tứ Hải đắn đo trầm mặc một lúc lâu rồi nhỏ giọng nói: “Thế nhưng bọn họ cũng rất đáng sợ, tôi nói cho các anh biết tôi cũng phải chết thôi.”

Giang Thành đã bị sốc khi nghe điều này, cái gì đã khiến Vương Tứ Hải sợ hãi như vậy?

“Nói hay không là quyền của anh, hiện giờ anh mang rất nhiều tội danh lớn trên người, nếu như anh nói thật, tôi còn có thể cố hết sức cứu anh một mạng.” Giang Thành chân thành nói.

Sắc mặt Vương Tứ Hải trở nên cực kì khó coi khi nghe thấy thế, Giang Thành cũng có thể nhìn ra hiện giờ Vương Tứ Hải đang rất phân vân.

Thật khó đó, Vương Tứ Hải chắc chắn đang dấu diếm bí mật gì đó, nhưng làm sao mới có thể khiến Vương Tứ Hải nói ra chuyện này đây? Không thể mù quáng đe dọa đối phương bằng một tội danh đó được, vì chuyện này có thể khiến Vương Tứ Hải sinh ra ý nghĩ thấy chết không sờn. Ngay lúc Giang Thành không còn cách nào khác, thì lời nói của Vương Tứ Hải lại khiến mọi người sửng sốt.

“Nếu như tôi nói, các anh có thể bảo đảm an toàn cho tôi không?” Vương Tứ Hải vẻ mặt mũi âm trầm.

Phạm Minh thấy thế vội vàng nói: “Chúng tôi cam đoan sẽ đảm bảo an toàn cho anh, anh cứ mạnh dạn nói đi.”

Vương Tứ Hải nghe vậy, trên mặt lộ ra sự quyết tâm, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Giang Thành: “Nếu như tôi nói, tôi không hề biết trong túi đen đó có cánh tay, các anh tin tưởng tôi sao?” Vương Tứ Hải nói chắc như đinh đóng cột.

Hóa ra Vương Tứ Hải đã bị người ta dẫn dắt sa vào con đường cờ bạc từ khi mới ra tù và Vương Tứ Hải thường xuyên đi tới một sòng bạc tư nhân dưới lòng đất để đánh bạc. Thế nhưng Vương Tứ Hải nào biết sòng bạc này là một cái động không đáy, anh ta tới đó với tâm thế chỉ cần thắng một ít là đi, thế nhưng ngay từ ban đầu đã thắng được rất nhiều tiền làm Vương Tứ Hải nhầm tưởng đây là con đường tắt để làm giàu.

Vì thế ngày nào Vương Tứ Hải cũng không thể kiềm chế mà đánh bạc tới mụ mị, cho tới khi anh thua hết lần này tới lần khác, chuẩn bị muốn buông bỏ cuộc chơi thì có một người trong sòng bạc tìm được anh.

Vì thế ngày nào Vương Tứ Hải cũng không thể kiềm chế mà đánh bạc tới mụ mị, cho tới khi anh thua hết lần này tới lần khác, chuẩn bị muốn buông bỏ cuộc chơi thì có một người trong sòng bạc tìm được anh.

“Người kia nói cho tôi biết bài bạc cần có thời gian, biết bao nhiêu người đã giàu lên bởi vì họ dám liều mạng đánh bạc, đó chính là truy cầu phú quý trong hiểm cảnh.” Nói tới đây, trên mặt Vương Tứ Hải lộ ra chút ít cô đơn cùng hối hận. Vương Tứ Hải bị người ta lừa vay nặng lãi trong sòng bạc để đi đánh bạc, lãi mẹ đẻ lãi con khiến Vương Tứ Hải không gánh vác nổi, hơn nữa suốt ngày thua tiền, cuối cùng Vương Tứ Hải nợ nần chồng chất. Thậm chí bán còn bán cả bất động sản mà vợ chung vốn với sếp.

“Lúc đó tôi định trả hết nợ và sống yên ổn với vợ mình, nhưng người kia lại tìm được tôi, tôi cũng phát hiện vợ mình tằng tịu với đầu bếp.” Vương Tứ Hải cực kì tức giận. Vì thế Vương Tứ Hải bắt đầu buông bỏ bản thân, không kìm chế mà trầm mê vào cờ bạc, sau đó cuộc sống vẫn luôn trong tình trạng đi trốn nợ.

Giang Thành nhíu mày khi nghe những lời đó, nếu theo những lời Vương Tứ Hải đã nói, thì lời khai của chủ nhà hoàn toàn trùng khớp với lời khai của Vương Tứ Hải.

“Vậy có chuyện gì với cánh tay bị chặt đứt kia?” Giang Thành tò mò hỏi. Nếu Vương Tứ Hải chỉ đánh bạc đơn thuần, thì sao lại có quan hệ với cánh tay đứt của Lan Lan?

“Tôi thực sự không biết trong túi này có vật gì.” Vương Tứ Hải hối hận nói: “Nếu như tôi biết tôi nhất định sẽ giao cho cảnh sát.”

“Có lẽ chuyện này đã được số mệnh an bài.”

Không lâu trước kia, trong quá trình trốn lui trốn lủi, Vương Tứ Hải không may bị đám tay chân của sòng bạc bắt được. Thế nhưng Vương Tứ Hải không còn tiền, trên người anh thực sự không còn đồng nào. Vương Tứ Hải đau khổ cầu xin hy vọng đối phương có thể để cho mình một con đường sống.

“Lúc đó tôi nghĩ mình xong đời rồi, nhưng ai biết một tên lấy một cái túi đen đưa cho tôi.”

Giang Thành nghe thế tiếp lời: “Là túi nhựa đen chứa cánh tay?”

“Đúng vậy, nhưng lúc ấy bọn chúng muốn tôi đem túi đen này vất đi và không cho phép tôi nhìn lén thứ bên trong, chỉ cần làm như thế thì số tiền nợ của tôi sẽ được xóa sạch.” Tuy khi đó Vương Tứ Hải có lòng nghi ngờ, cảm thấy đối phương sao có thể bỏ qua cho mình dễ dàng như vậy được, nhưng chuyện tốt như cái bánh từ trên trời rơi xuống làm sao Vương Tứ Hải có thể bỏ qua.

“Vậy tại sao anh lại lựa chọn để cánh tay đó trong khu bếp của khách sạn Hòa Bình?” Phạm Minh không hiểu hỏi lại.

“Lúc đó anh không nghi ngờ gì sao?”

Vương Tứ Hải lắc đầu: “Tôi chỉ có thể nghe theo bọn chúng vì số tiền nợ sẽ được xóa, nhưng tôi cũng sợ có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn. Nên mới đem túi đen đó ném vào khách sạn Hòa Bình.”

Vậy tất cả thắc mắc đã có lời giải thích, Giang Thành suy nghĩ, thế lực đằng sau sòng bạc kia rốt cuộc như thế nào, hình vẽ tên hề phía sau lá bài poker có liên quan ra sao? Nghĩ đến đây, Giang Thành đành phải nhờ Phạm Minh tổ chức một cuộc họp bí mật để thảo luận những vấn đề liên quan tới vụ án. Dù sao nhìn bộ dạng Vương Tứ Hải hiện giờ, thì có thể xác định đối phương hoàn toàn không biết chuyện của Lan Lan.

Trong cuộc họp, Phạm Minh đặc biệt phân loại, chia nhỏ toàn bộ vụ án, Giang Thành càng nghĩ càng không thông. Nếu như cánh tay của Lan Lan từ sòng bạc đưa ra. Vậy Lan Lan có quan hệ gì với sòng bạc? Nghĩ thế Giang Thành, Phạm Minh và Dương Lạc lại một lần nữa tới nhà bố mẹ Lan Lan.

Cảnh sát lại đến nhà khiến bố mẹ Lan Lan cực kì bất an, luôn miệng hỏi thăm tình hình hiện giờ của Lan Lan.

Thế nhưng vụ án chưa có tiến triển, nhóm người Giang Thành không dám nói chuyện tìm thấy cánh tay của Lan Lan dễ như vậy.

“Hai bác, chúng tôi tới đây để tìm hiểu thêm về Lan Lan, cho hỏi Lan Lan bình thường có thích đánh bạc hay không?”

Hai vị phụ huynh nghe vậy thì lắc đầu: “Tuy Lan Lan nhà tôi phản nghịch không nghe lời, thế nhưng con bé cũng không đánh bạc.”

Câu trả lời này khiến Giang Thành phải suy ngẫm, vậy Lan Lan có quan hệ gì với sòng bạc?

Dương Lạc lúc này mới hỏi: “Tôi nhớ hai bác từng nói có một thời gian Lan Lan bí mật gọi điện cho ai đó nhỉ?” Hai người nghe thế thì gật nhẹ đầu.

Chỉ thấy Dương Lạc kéo Giang Thành ra rồi nói: “Cậu còn nhớ Vương Tứ Hải từng nói qua, sòng bạc đó có liên quan tới vấn đề vay nặng lãi đó?”

“Nếu như Lan Lan không đánh bạc, thì rất có thể cô ấy đã vay nặng lãi?”

Nghe vậy Giang Thành lại trầm ngâm suy nghĩ và cảm thấy phân tích của Dương Lạc rất hợp lý. Nhưng bố mẹ của Lan Lan nói rằng họ không biết cô đi vay nặng lãi. Theo tình hình như này, phân tích của Dương Lạc cũng cho bản án một hướng điều tra tối thiểu.

Trở về cục cảnh sát, Phạm Minh bắt đầu triển khai, theo lời của Vương Tứ Hải, thì sòng bạc này có quy mô không lớn, nhưng không thể đoán ra được thế lực khổng lồ nào đứng đằng sau.

Theo địa chỉ mà Vương Tứ Hải cung cấp, nhóm người Giang Thành quyết định đi tới sòng bạc để xem thực tế, nếu không việc điều tra vội vàng sẽ bứt dây động rừng.

Đêm đến, ba người Giang Thành cải trang thành bộ dạng nghèo khó đi tới sòng bạc. Nói không chừng những kẻ cho vay nặng đặc biệt ra tay với kiểu người như vậy.

Sau khi đến sòng bạc, Giang Thành và Phạm Minh hơi xấu hổ, bọn họ chưa từng đụng tới thứ này bao giờ, làm sao có thể dễ dàng thu hút đối phương?

“Này, hai người chưa xem phim bao giờ à?” Dương Lạc khinh bỉ phàn nàn nhìn hai người.

“Xem ra cậu có rất nhiều kinh nghiệm, vậy cậu đi đi, chúng tôi sẽ là chỗ dựa vững chắc của cậu.” sm cười đùa.

“Đừng có coi thường nhé, tôi đi trước.” Dương Lạc vênh mặt bước vào sòng bạc nhưng lại bị bảo vệ cản lại: “Đến đây làm gì?” Người bảo vệ nghiêm nghị hỏi.

Dương Lạc hơi ngẩn người, Vương Tứ Hải không nói rằng không phải ai cũng có thể vào đây, Dương Lạc đảo mắt một cái liền nảy ra một ý: “Anh biết tôi là ai không? Dám ngăn tôi, cẩn thận đại ca của tôi xử đẹp anh.”

Thế nhưng bảo vệ cũng không ăn quả lừa này của Dương Lạc, nhanh chóng đuổi anh ra ngoài.

Giang Thành thấy thế thì cau mày, chẳng lẽ muốn đi vào đây cần có yêu cầu cứng nhắc nào ư? Dương Lạc cắn răng nói: “Xem ra chỉ có thể kiên trì thử một lần.”

Chỉ thấy Dương Lạc lại đi tới trước mặt bảo vệ, nhỏ giọng nói: “Đừng hỏi tôi tới đây làm gì, người bình thường ai lại vác mặt tới đây, tôi không để anh thiếu chút tiền boa đó đâu.” Anh vừa nói xong thì đối phương quay ngoắt 180 độ, vui vẻ nói: “Là lỗi của tôi, mời mấy vị vào bên trong.”

Không thể ngờ chiêu này lại có tác dụng, Dương Lạc nở nụ cười, dẫn Giang Thành và Phạm Minh đi vào. Qua mấy cái hành lang, đẩy cánh cửa cuối cùng ra, cảnh tượng bên trong khiến ba người ngạc nhiên. Gì mà sòng bạc lớn, rõ ràng chỉ là một căn phòng đánh bạc, nhưng lại có không ít bàn đánh bài.