Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 146: Giăng lưới lớn bắt cá lớn



“Lần này số tiền tôi vay rất lớn, đối phương chắc chắn sẽ nghi ngờ và điều tra danh tính của tôi, cậu mau giúp tôi làm một cái danh tính giả đi.”

Giang Thành vội vàng đưa tin nhấn cho Phạm Minh ở bên cạnh xem, Phạm Minh nhìn qua gật đầu tỏ vẻ anh ta có thể làm được.

Chỉ cần Dương lạc kéo dài thời gian, trong vòng mười phút có thể làm xong một danh tính giả hoàn hảo không chút sai sót.

Giang Thành nhấn nguyên văn câu nói của Phạm Minh gửi cho Dương Lạc.

Dương Lạc vừa xem được một chút, người kia đã bước ra khỏi phòng.

“Các người suy nghĩ xong chưa? Có đủ tiền cho tôi vay không?” Dương lạc buồn cười liếc mắt nhìn người đàn ông kia một cái rồi hỏi.

“Tiền đương nhiên chúng tôi có, nhưng cho cậu vay hay không thì là chuyện khác, dù sao số tiền cậu muốn thật sự quá lớn, chúng tôi không thể cứ như vậy mà đưa cho cậu vay được.”

Qủa đúng như suy đoán của Dương Lạc, đối phương nhất định sẽ xác minh danh tính của anh ta để chắc chắn anh ta sẽ trả đủ số tiền đã vay.

Vì nếu Dương Lạc không trả đủ năm trăm vạn, cho dù bọn họ có giết Dương Lạc, cũng sẽ không có khả năng lấy lại được số tiền này, đây thật sự là một tổn thất rất lớn.

“Vậy các anh muốn xác minh cái gì?” Dương lạc ngập ngừng hỏi.

Dương lạc cũng hiểu biết một chút ít nên dễ dàng đối phó với mấy người cho vay nặng lãi này.

Số tiền nhỏ còn có thể dễ dàng lấy lại được, số tiền lớn e là chỉ dám cho quan chức cấp cao hoặc người giàu có vay thôi.

Bây giờ anh ta chỉ có cách chứng minh cho bọn họ thấy nhà anh ta có rất nhiều tiền, may ra mới khiến cho ông chủ đứng sau bọn cho vay nặng lãi này chú ý.

“Cậu đưa chứng minh thư cho tôi rồi chờ ở đây một lát, tôi xác minh xong, sau đó mới xem xét cho cậu vay tiền hay không.”

Người đàn ông vừa nói vừa liếc mắt ra hiệu bảo vệ lục xét cả người Dương lạc.

“Các người biết tôi là ai không hả?” Dương Lạc bắt đầu câu giờ, để Giang Thành và Phạm Minh có thêm thời gian làm giả danh tính.

Người đàn ông nghe vậy có chút sững sờ: “Cậu nói như thế là có ý gì?”

“Các người thật sự không nhận ra tôi? Tôi là một trong hai người giàu có nhất thành phố S này, các người không có mắt hả?” Dương Lạc châm chọc nói.

Người đàn ông thất thần nhìn chằm chằm gương mặt của Dương Lạc, nhưng nhìn tới nhìn lui thế nào cũng không nhận ra anh ta là ai.

“Các người đã không có thành ý như vậy, tôi cũng không thèm vay nữa, đợi khi tôi về nhà, tôi sẽ kêu người mang toàn bộ số tiền tôi đã vay trả lại hết cho các người.”

Lúc này người đàn kia hoàn toàn sửng sốt, người đàn ông này cứ nghĩ Dương Lạc chỉ là một tên nhóc nghèo khổ, đâu nghĩ tới đằng sau anh ta lại có thế lực lớn như vậy, thật sự không dám đoán thân phận của anh ta.

Ngay lúc đối phương đang do dự, cánh cửa ở căn phòng trong cùng chợt mở ra, âm thanh của một người đàn ông vang lên.

“Anh bạn nhỏ này sao lại nôn nóng như thế? Chúng tôi không phải không tin tưởng anh, chỉ là cậu phải cho chúng tôi cái gì để chúng tôi yên tâm chứ,”

Nghe lời này Dương Lạc vừa xoay người chớp mắt liền thấy một người đàn ông ăn mặc lỗng lẫy xuất hiện ở trước cửa.

Dương Lạc nghĩ thầm, người này chắc chắn là con ác chủ bài đứng sau tất cả mọi chuyện, nhưng anh ta không ngờ đằng sau người đàn ông đó lại có thêm hai người đàn ông khác ăn mặc giống như vậy.

Dương Lạc thấy thế bèn nghĩ không lẽ nào sòng bác này có tới tận ba ông chủ.

Tình huống này có vẻ không ổn, Dương Lạc vội vàng nói: “Trước mắt cứ như vậy đi, sau này tôi cần thêm sẽ tới tìm tới tìm các người.” Dương Lạc nói xong xoay người rời đi.

Còn chưa kịp tới cửa đã bị đám đàn em chặn lại: “Nếu cậu thật sự cần tiền đúng như lời cậu nói, thì cho chúng tôi kiểm tra danh tính của cậu một chút là cậu có thể vay tiền được rồi.”

Người nói chuyện là một trong ba ông chủ, tên là Đại Bưu.

Dương Lạc không biết phải làm thế nào, đành giả bộ nhìn di động, nhưng thực ra là mở nút ghi hình, chụp lén khuôn mặt của ba người đàn ông kia.

Lúc này một trong ba người đàn ông tên là lão hổ chậm rãi mở miệng nói: “Tôi thấy mục đích hôm nay cậu đến đây không phải là để đánh bạc đi.”

Thấy thế Dương Lạc cũng kiên trì nói tiếp: “Tôi bị các người nhìn thấu rồi, lần này tôi đến là vì danh tiếng của các người, nghe nói các người có rất nhiều tiền nên tôi mới tới tìm các người.

Một trong ba người đàn ông tên là Báo Tử lên tiếng: “Vừa rồi chúng tôi cũng nhìn ra khí chất không tầm thường của cậu, cậu đến đây là muốn đầu tư hay là muốn nhờ người khác đầu tư?”

Dương Lạc nghe vậy cũng làm bộ gật đầu: “Không ngờ các vị cũng không nhận ra tôi, thật sự làm tôi rất thất vọng.”

Dương Lạc nhìn đồng hồ đã qua hơn mười lăm phút, có lẽ danh tính giả cũng đã làm xong.

“Nếu cậu thật sự cần tiền, đưa chứng minh thư của cậu cho tôi, tôi xác minh một chút, giao dịch cũng nhanh chóng hoàn thành.” Người đứng đầu tên Đại Bưu vội vàng nói.

Không đợi Dương Lạc trả lời, đám đàn em đã đi đến bên cạnh Dương Lạc, sợ soạn từ trong túi lấy ra chứng minh thư của anh ta.

Dương Lạc âm thầm hít một hơi thật sâu, thật may là hôm nay anh ta không mang theo chứng thư cảnh sát, nếu không thì đã toi mạng rồi.

Lấy đi được chứng minh thư  bọn đàn em liền đi xác minh danh tính của Dương Lạc, sau đó quay lại nói nhỏ với Đại Bưu.

Lúc này Dương Lạc cực kỳ căng thẳng, bởi vì sắc mặt của tên cầm đầu Đại Bưu có vẻ không tốt lắm.

Đang lúc Dương Lạc bối rối không biết làm gì thì Đại Bưu bỗng nhiên bật cười: “Chúng tôi quả thật có mắt như mù mới không nhận ra cậu đây là một trong hai người giàu có nhất thành S.”

Đại Bưu xoay người nói với lão Hổ ở bên cạnh: “Đi lấy tiền đưa cho cậu ấy mau.”

Dương Lạc không ngờ Giang Thành và Phạm Minh có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề này như thế, anh ta nhẹ nhàng thở dài một hơi.

“Chắc cậu cũng đã biết quy tắc của chúng tôi rồi, huy vọng cậu giữ đúng lời hẹn trả cả vốn lẫn lãi.”

Thuận lợi lấy được tiền, Dương Lạc mỉm cười, sau đó quay người rời đi.

Giang Thành và Phạm Minh cũng theo đó một trước một sau đi ra khỏi sòng bạc.

Sau khi trở về cục cảnh sát, Dương Lạc thuật lại tường tận tình hình ở sòng bạc.

“Người đứng đầu sòng bạc chính là ba người Đại Bưu, Lão Hổ và Báo Tử, bên ngoài là kinh doanh sòng bạc, nhưng thật chất bên trong là cho vay nặng lãi.”

Dương Lạc vừa nói vừa lấy đoạn video quay được khuôn mặt của ba người ra.

Phạm Minh thấy vậy liền cầm video đưa cho người của đội hình cảnh: “Điều tra kỹ thân phận của ba người này.”

Từ lúc Dương Lạc trở về cũng chưa nói chuyện với Giang Thành, vì thể mở miệng hỏi: “Hai người các anh có phát hiện được gì không?”

Giang Thành gật đầu nói: “Chúng tôi đã quan sát toàn bộ đại sảnh của sòng bạc. phát hiện các thẻ bài mà sòng bạc này sử dụng, đúng như lời của Vương Tứ Hải nói, mặt sau đều in hình thằng hề.”

Phạm Minh chen vào: “Đúng vậy, chỗ nào ở bên trong sòng bạc cũng đều trang trí hình thằng hề mà cô nói, nhưng mà để hình thằng hề có gì không thích hợp chứ?”

Giang Thành lắc đầu, chuyện này vẫn chưa thể cho Phạm Minh biết, nên Giang Thành và Dương Lạc lựa chọn ngậm miệng không nói câu nào.

Qủa thật Giang Thành đoán không sai, bọn người cho vay năng lãi đội lốt sòng bạc này có quan hệ với thằng hề, vì vậy mục đích của ba người Đại Bưu, Lão Hổ và Báo Tư chắc chắn cũng có quan hệ với thằng hề.

Mặc kệ thế nào sòng bạc trái phép và cho vay nặng lãi đều phải đồng loạt truy quét hết, chuyện này liên quan đến thằng hề, Giang Thành không nghĩ tới thằng hề lại nhúng tay sâu đến như vậy.

“Năm ngày sau số tiền vốn và lãi vay khổng lồ sẽ được thu hồi lại, nếu lúc đó chúng ta không trả, đối phương nhất định sẽ tìm tới chúng ta gây rối.” Dương lạc cau mày nói.

Số tiền năm trăm vạn vay được, Giang Thành không động tới mà đưa hết cho đội hình cảnh, còn tiền lãi kia phải làm sao, thì đây là vấn đề lớn.

Lúc này Giang Thành không chút căng thẳng nói: “Đây là thời cơ thích hợp để giăng lưới bắt gọn ba người kia.”

Dương Lạc và phạm Minh không hiểu ý của Giang Thành.

“Dù sao trong năm ngày tới ba người kia sẽ chủ động liện hệ với cậu, đến lúc đó chúng ta một tay bắt gọn bọn họ, xem bọn họ có quan hệ gì với thằng hề.”

Giang Thành nói xong, nhớ tới cánh tay bị cắt lìa của Lan Lan: “Cánh tay của Lan Lan là do ba người kia giao cho Vương Tứ Hải xử lý, nên việc Lan Lan mất tích khẳng định có liên quan đến ba người bọn họ, chúng ta cần phải hỏi cho rõ.”

Dương Lạc và Phạm Minh gật đầu đồng ý.

Qủa đúng như dự đoán của Giang Thành năm ngày sau bọn đàn em cho vay nặng lãi đã tới tìm Dương Lạc.

Mà Dương lạc nghe theo lời dặn dò của Giang Thành nói với bọn đàn em, nếu muốn lấy lại số tiền kia thì kêu ba người Đại Bưu, Lão Hổ và Báo Tử tự mình đến lấy, lúc đó không chỉ lấy được lãi mà còn nhận được phần thưởng coi như là khoản bồi thường.

Sau khi thống nhất thời gian và địa điểm, Giang Thành chỉ còn đợi ba người cho vay nặng lãi kia xuất hiện, cũng không biết bọn họ giữ đúng lợi hẹn không.

Chỉ nháy mắt thời gian ước hẹn cũng đã đến, Dương Lạc một mình mang theo vali chứa năm trăm vạn ngồi nơi vắng vẻ ít người ở khách sạn Hòa Bình, lúc trước anh đã bàn bạc với bà chủ bao hết nơ này.

Dương Lạc nhìn thời gian đã qua hơn vài phút mà bọn họ chưa đến có chút lo lắng, thì cửa khách sạn bỗng nhiên bị đẩy ra.

Dương Lạc sốt ruột ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ba người Đại Bưu, Lão Hổ và Báo Tử đúng lời hẹn tới khách sạn Hòa Bình.

“Ba ông chủ lớn đã lâu không gặp. “ Dương Lạc chủ động đứng dậy đón tiếp ba người.

“Chúng tôi không biết vì sao thầy Dương lại vội vàng gọi chúng tôi đến nơi này? Ngoài trừ trả tiền ra, thì phần thưởng theo lời cậu là có ý gì?”