Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 152: Phong cách làm việc của Thằng Hề



"Cái gì? Bọn mày tìm được thật à?" Nghe thấy Giang Thành nói cái đầu nằm bên trong con gấu, Đại Bưu lần này thật sự tin rồi. Báo Tử thật sự nói toàn bộ quá trình của chuyện này cho cảnh sát.

"Nói cho tao biết, bọn mày dùng daturaline để ngâm người con gấu bông từ đâu mà có? Có phải Thằng Hề cho bọn mày không? Bọn mày thỏa thuận cái gì với Thằng Hề?"

Bây giờ Giang Thành đã hơi sốt ruột rồi. Thằng Hề nhiều lần gây án nhưng là gây ở thành phố Trung Châu cũng thôi đi, lần này lại có thể vươn tay dài như vậy, dám làm loạn ở thành phố S.

"Tao nói là tao không quen biết Thằng Hề nào hết. Tao cũng không biết mày nói daturaline là thứ gì. Nếu bọn mày đã tìm được tất cả bộ phận trên thi thể thì tùy bọn mày buộc tội thế nào cũng được. Tao không có gì để nói với bọn mày."

Lúc này Giang Thành cực kỳ tức giận. Chuyện đã đến nước này rồi, Đại Bưu rõ ràng vẫn sống chết không chịu nói. Rốt cuộc gã đang thay Thằng Hề giấu giếm cái gì đây?

Dù luân phiên thẩm vấn thì Đại Bưu vẫn không chịu mở miệng, mà dường như Báo Tử và Lão Hổ không biết gì về chuyện Thằng Hề.

Lúc này, Dương Lạc cầm kết quả giám định ADN đi tới trước mặt Giang Thành: "Theo giám định ADN, cái đầu này thật sự chính là đầu của nạn nhân. Hơn nữa trong con gấu, chúng ta cũng tra ra thành phần daturaline."

Xem ra tất cả phân tích đều chính xác. Ba người bọn họ dùng daturaline ngâm con gấu, rồi sau đó lại bỏ cái đầu vào trong người con gấu. Vậy thì câu hỏi đặt ra, là ai đã nghĩ ra ý tưởng này?

Nghĩ tới đó Giang Thành lại đi tới chỗ phòng thẩm vấn Báo Tử, trực tiếp đem bản kết quả kiểm nghiệm đặt trước mặt Báo Tử.

"Nếu bọn mày đã tìm được đầu vậy còn tới tìm tao làm gì, những gì tao biết cũng chỉ có từng này." Báo Tử hơi sốt ruột nói.

"Không, mày còn có chuyện giấu giếm bọn tao. Theo như bọn tao điều tra được, sau khi bọn mày ngâm gấu bông trong daturaline rồi mới nhét đầu người vào trong con gấu. Nói cho tao biết ai là người đưa ra ý tưởng này."

Lúc này Báo Tử hơi mất kiên nhẫn: "Tao đã nói rất nhiều lần rồi, tao không biết cái gì là daturaline cả."

"Được, cho dù mày không biết daturaline là cái gì, vậy chắc chắn mày biết con gấu bị ngâm trong đó. Đây rốt cuộc là ý của ai?" Giang Thành có chút nóng nảy.

"Bọn tao không làm gì con gấu bông kia cả, nhưng trước đó có lôi hết bông trong con gấu ra, sau đó nhét đầu Lan Lan vào. Cũng không dùng daturaline gì đó mà mày nói để ngâm gấu bông."

Nghe câu trả lời này của Báo Tử, Giang Thành sợ ngây người. Chẳng lẽ ba người bọn họ không ai ra tay với gấu bông sao? Hay là lúc ra tay, cả Báo Tử và Lão Hổ cũng không biết.

Trong quá trình thẩm vấn, Báo Tử miêu tả hết câu chuyện được che giấu trước đó.

Ngay sau khi hành hạ Lan Lan một tuần trong chính nhà của cô ấy, sáng sớm ngày hôm sau lúc Lão Hổ tỉnh dậy phát hiện Lan Lan tự sát trong phòng ngủ.

Lúc ấy Lão Hổ cực kỳ sợ hãi, vội vàng đánh thức Báo Tử và Đại Bưu. Ba người thấy Lan Lan đã không còn hơi thở thì trong lòng cũng có chút sợ hãi.

Ba người bọn họ chưa từng nghĩ Lan Lan lại có thể yếu ớt như vậy. Biết được kết cục của mình nếu như thi thể Lan Lan bị người khác phát hiện, ba người họ cũng không thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật.

Vì vậy ba người quyết định giấu thi thể của Lan Lan. Ba người tàn nhẫn phanh thây Lan Lan trong nhà cô ấy.

"Đầu tiên là đem tất cả tứ chi chia ra cho vào mấy cái bao, chuẩn bị mang về nhà."

"Tại sao bọn mày lại chọn đem thi thể mang về nhà? Chẳng lẽ mang về nhà không bị phát hiện sao?" Giang Thành tò mò hỏi.

"Lúc ấy Đại Bưu nói, nếu bây giờ xử lý thi thể xong, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện thôi. Vì vậy mang trước về nhà xử lý từng chút một, dù là phải cắt thành miếng nhỏ. Chờ lúc không ai chú ý ném vào bãi rác thì sẽ không bị phát hiện."

Báo Tử thành thật nói ra nguyên nhân mang thi thể về nhà.

"Tại sao phải chọn cách giấu cái đầu kia trong người con gấu, chủ ý này là ai nghĩ ra?" Giang Thành liên tiếp hỏi.

"Lúc ấy ba người bọn tao cảm thấy cái đầu này quá kinh dị. Không ai muốn mang đi, hơn nữa cơ thể có thể chia làm miếng nhỏ vứt bỏ, còn đầu làm sao tách ra đây?" Báo Tử lập tức nói.

Do lo rằng đầu không có cách nào xử lý ổn thỏa sẽ bị phát hiện, Đại Bưu dời mắt tới con gấu bông đặt ở phòng ngủ Lan Lan.

Đại Bưu đề nghị đem cái đầu giấu trong người con gấu, sau đó quét dọn sạch sẽ gian phòng. Chỉ cần ba người họ có thể ổn thỏa rời khỏi phòng Lan Lan mà không ai biết, sẽ không có ai phát hiện ra rằng cái chết của Lan Lan có liên quan đến ba người họ.

Vì vậy lúc đó ba người quyết định nhét phần đầu vào trong đầu của gấu bông, sau đó dùng dụng cụ chuyên dụng quét dọn một lượt toàn bộ căn phòng. Cho dù có dùng tia tử ngoại cũng sẽ không kiểm tra được ra vết máu.

Nghe xong được toàn bộ quá trình gây án, Giang Thành thật sự có cảm giác sợ nổi da gà. Ba người gây nghiệp nặng như vậy thật sự là đáng chết.

"Vậy tại sao bọn mày chọn cách đem một cánh tay giao cho Vương Tứ Hải bảo ông ta xử lý? Chẳng lẽ bọn mày không sợ ông ta để lộ tin tức sao?" Giang Thành tò mò hỏi.

Nếu theo như Báo Tử nói, ba người quyết định đem tứ chi và các bộ phận về nhà rồi từ từ xử lý từng chút một, vậy tại sao phải mạo hiểm đem cả một cánh tay gãy giao cho Vương Tứ Hải đi xử lý?

"Thật ra câu hỏi này của mày, tao cũng không nghĩ ra. Đem cánh tay gãy giao cho Vương Tứ Hải là do Đại Bưu quyết định. Lúc ấy bọn tao rất sợ hãi, chỉ có thể nghe lời gã. Thật không ngờ là vì cánh tay gãy này mà bị bại lộ." Báo Tử thành thật nói.

Bây giờ xem như Giang Thành đã hiểu, mặc dù chuyện này là ba người cùng làm, nhưng Đại Bưu coi như kẻ chủ mưu. Hơn nữa Đại Bưu nhất định có rất nhiều bí mật, mà Báo Tử và Lão Hổ không biết.

Như vậy xem ra bây giờ mấu chốt của vấn đề là ở Đại Bưu rồi. Chỉ cần có thể cạy miệng của Đại Bưu thì chắc chắn có thể biết tung tích của Thằng Hề.

Giang Thành ngồi một mình trong phòng làm việc cẩn thận suy nghĩ toàn bộ tiến trình và phát triển của vụ án. Có lẽ ba người kia vì không lấy được tiền nợ nên đã tiến hành tra tấn Lan Lan, nhưng bọn chúng lại không ngờ Lan Lan lựa chọn tự sát trong nhà.

Sau khi Lan Lan tự sát, ba người Đại Bưu, Báo Tử và Lão Hổ sợ tới vỡ mật nên quyết định phanh thây Lan Lan rồi từ từ xử lý.

Đầu Lan Lan bị nhét vào trong người con gấu, còn một cánh tay bị đứt thì giao cho Vương Tứ Hải đi xử lý. Toàn bộ phần còn lại đều được đông lạnh ở trong tủ lạnh tại nhà bộ ba Đại Bưu chờ xử lý.

Nhưng việc Đại Bưu mạo hiểm giấu đầu ở trong người gấu bông, còn giao cánh tay đứt cho Vương Tứ Hải xử lý lại có cảm giác không phải là phong cách làm việc của gã. Càng giống là cố ý thả ra một số manh mối, dẫn Giang Thành đến thành phố S.

Nếu như nói đây là kế hoạch tỉ mỉ của Đại Bưu thì thà rằng nói việc này còn giống phong cách làm việc của Thằng Hề hơn. Giống lúc trước ở thành phố Trung Châu Thằng Hề đã lợi dụng một chiếc máy bay giấy để ám chỉ Giang Thành sẽ xảy ra chuyện lớn.

Còn ở đây là lợi dụng cánh tay gãy khiến Giang Thành chú ý đến, chuyển ánh nhìn lên người bộ ba Đại Bưu, Lão Hổ và Báo Tử rồi lại dụ Giang Thành tìm thấy đầu. Hơn nữa phát hiện người con gấu đã bị ngâm chất trong daturaline có thể gây độc.

Nhưng nếu giống như lời Báo Tử nói rằng ba người họ quyết định cắt đầu nhét vào trong con gấu ngay lập tức, vậy là ba người bọn họ cùng hành động. Vậy thì rốt cuộc là ai đã dùng chất daturaline để ngâm con gấu?

Báo Tử đã từng nói đến chuyện này, vì vậy xác suất gã nói dối để che giấu sự thật về daturaline là rất thấp.

Nghĩ tới đó Giang Thành cảm thấy đau đầu không thôi. Giang Thành có thể khẳng định chuyện này chắc chắn do Thằng Hề làm, vậy tại sao Thằng Hề lại để mắt ba người Đại Bưu ở thành phố S tàn nhẫn sát hại Lan Lan?

Chẳng lẽ chỉ là để khiêu khích Giang Thành sao? Giang Thành cảm thấy mọi chuyện không đơn giản thế. Báo Tử cũng đã thú nhận mọi chuyện rồi. Vậy Đại Bưu còn kiên trì làm vậy làm gì, dù sao nhất định chỉ còn đường chết thôi.

Giang Thành cảm thấy Đại Bưu không chịu nói ra sự thật, nhất định là có gì đó khó nói.

Lúc này, mặt trăng đã treo cao trên trời, một mảnh trăng khuyết khiến Giang Thành vừa nhìn đã thấy trong lòng cực kỳ khó chịu.

Dương Lạc vào phòng Giang Thành, vỗ nhẹ vai anh: “Đã khuya rồi, chuyện hôm nay dừng ở đây đi. Chúng ta đi về nghỉ trước, ngày mai lại nói tiếp.”

Lúc này Giang Thành cũng cảm giác sức cùng lực kiệt. Bây giờ rất nhớ đến lúc nằm trên giường thả lỏng đầu óc ngủ một giấc, nhưng những chuyện này vẫn không thể nào chấm dứt. Một chút manh mối liên quan đến Thằng Hề cũng không có khiến Giang Thành cảm thấy đau đầu không thôi.

Dương Lạc thấy trạng thái Giang Thành vô cùng tệ, ép buộc kéo anh về khách sạn. Dương Lạc biết mấy ngày qua, ngày nào Giang Thành chỉ ngủ bốn năm tiếng, vốn cũng không được nghỉ ngơi đầy đủ.

Nếu cứ tiếp tục thì cơ thể Giang Thành nhất định sẽ xảy ra vấn đề. Nhưng dù có ép buộc Giang Thành nghỉ trên giường thì chắc chắn anh cũng chẳng ngủ được.

Vì vậy, Dương Lạc nghiền nát một viên thuốc ngủ bỏ vào sữa, đưa tới tay Giang Thành: “Đừng nghĩ gì nữa, uống cốc sữa rồi mau ngủ đi. Ngày mai chúng ta còn nhiều việc phải làm lắm.”

Giang Thành nghe vậy, vì không để cho Dương Lạc lo lắng nên bèn gật đầu, nhận lấy sữa trong tay anh ta rồi uống một hơi hết sạch.

“Cậu về nghỉ ngơi trước đi, không cần lo lắng cho tôi.” Giang Thành nói dứt lời thì đưa Dương Lạc ra khỏi phòng mình, còn anh thì nằm trên giường hồi tưởng kỹ lưỡng đến các chi tiết của vụ án hôm nay.

Suy nghi một lát, Giang Thành cảm thấy choáng váng, mí mắt trên, mí mắt dưới chớp mắt liên hồi. Cơn buồn ngủ kéo tới khiến Giang Thành cảm thấy đầu óc mơ hồ.

“Chẳng lẽ đã lâu không nghỉ ngơi tốt nên hôm nay buồn ngủ sao?” Giang Thành nhỏ giọng lẩm bẩm một tiếng, nặng nề nằm xuống giường chìm vào giấc ngủ.

Dương Lạc lén mở cửa phòng thấy Giang Thành rơi vào giấc ngủ say thì khóe miệng nở ra một nụ cười rồi đóng cửa lại rời đi.