Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 156: Kết thúc vụ án giấu xác



“Bây giờ chúng ta đã đi đến bước này, muốn bảo vệ tính mạng thì nên nói ra những gì chúng ta biết đi.” Lão Hổ thở dài nói.

“Cái gì? Tao còn cho rằng quan hệ trước giờ của mày và Đại Bưu vẫn rất tốt, chẳng lẽ mày không biết sao?” Báo Tử kinh ngạc nói

Giang Thành ở ngoài phòng thẩm vấn, không ngừng cau mày khi nghe hai người nói chuyện với nhau. Nếu như thật sự như bọn chúng nói, vậy rất có khả năng Đại Bưu đã giấu bí mật với hai người họ.

Giang Thành mất kiên nhẫn đi vào phòng thẩm vấn: “Vậy bọn mày hãy nói đi, trước khi bị bắt đã xảy ra chuyện gì?”

Nghe thấy câu hỏi của Giang Thành, Báo Tử và Lão Hổ đều bắt đầu nghi ngờ chuyện đã xảy ra trước đó.

Lúc đó Đại Bưu quyết định ba người cùng đi đến quán cơm Hòa Bình để lấy lại năm trăm vạn tiền cả vốn lẫn lãi, nhưng lúc đó Lão Hổ và Báo Tử lại do dự không quyết định.

Hai người cho rằng những chuyện thế này để cho đàn em đi là được, tại sao bọn họ phải đích thân đi chứ.

Nhưng Đại Bưu kiên quyết muốn đi, đồng thời còn muốn cả Lão Hổ và Báo Tử đi cùng mình.

Lúc đó Lão Hổ và Báo Tử không hiểu rốt cuộc trong lòng Đại Bưu đang nghĩ gì? Nhưng lúc đó đại ca đã ra lệnh, hai người chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo.

Nhưng hai người không thể ngờ được rằng, lần đi này lại rơi vào bẫy mà cảnh sát đã bố trí sẵn.

Bây giờ Giang Thành càng khẳng định được rằng hành động này lần của Đại Bưu chính là tự chui đầu vào rỏ. Tự đưa bản thân và hai người anh em của mình đến trước mặt cảnh sát.

Nhưng trước lúc đấy, Đại Bưu đã nghĩ sẵn đường lui. Sau khi vào trong đồn cảnh sát nghĩ cách đến được bệnh viện, từ đó liên lạc với người bên ngoài để chạy trốn.

Lão Hổ và Báo Tử nghĩ đến chuyện này mới nhận ra được rằng hai người bọn họ đã bị Đại Bưu bán đứng.

Chuyện ba người bọn họ sát hại Lan Lan, bọn họ hoàn toàn có thể che đậy nó đi, mặc kệ cảnh sát có phát hiện ra hay không.

Nhưng hành động của Đại Bưu đã hoàn toàn bị phơi bày. Đầu tiên gã lợi dụng cánh tay gãy để thu hút sự chú ý của cảnh sát đến Vương Tứ Hải.

Sau đó quay ra giấu đầu vào trong đầu gấu bông.

Kiểu hành động này khiến cho Lão Hổ và Báo Tử không thể hiểu được.

“Ha ha, thì ra hai người chúng ta đều là đồ ngốc, đều bị Đại Bưu dắt mũi. Người ta đã tìm cơ hội để thoát thân, để lại hai ta cùng rơi xuống hố.”

Lão Hổ chế giễu nói, Báo Tử ở bên cạnh cũng giống như đồng tình với lời nói của gã.

Điều này khiến cho Giang Thành không biết được rằng rốt cuộc Đại Bưu muốn làm gì? Tình cảm ba anh em họ rõ ràng rất bền chặt, tại sao Đại Bưu lại dâng anh em của mình vào miệng cọp chứ?

Đúng lúc Phạm Minh đi vào nói: “Quả thật Đại Bưu khiến người ta phải nghi ngờ về điều này. Người đã bí mật liên lạc với Đại Bưu chắc chắn là Thằng Hề.”

“Không những Đại Bưu đã nắm được kẽ hở của Thằng Hề mà nhất định Thằng Hề cũng đã nắm được điểm yếu của Đại Bưu, vì vậy mới uy hiếp Đại Bưu làm như vậy.”

Giang Thành gật đầu đồng ý với lời nói của Phạm Minh. Trước mắt khả năng cao nhất chính là giống như lời Phạm Minh đã nói, là Đại Bưu đang bị Thằng Hề uy hiếp.

Nhưng việc phỏng đoán vẫn chưa thể xác minh được độ chính xác của nó. Đại Bưu đã chết rồi mà người giết hại Đại Bưu chắc chắn là người của Thằng Hề. Đại Bưu cho rằng có thể mượn sức mạnh của Thằng Hề để thoát được sự trừng phạt của pháp luật.

Nhưng đến bản thân gã cũng không ngờ được rằng, việc sử dụng vôi bột để thoát khỏi phòng thẩm vấn, không phải là để tìm con đường để trốn thoát mà là con đường dẫn đến địa ngục.

Lão Hổ và Báo Tử cùng rơi vào trong yên lặng. Bọn họ không còn quan tâm việc bị Đại Bưu phản bội nữa, bởi vì bây giờ bọn họ đã bị bắt vì tội danh giết người và phân xác Lan Lan.

“Chuyện của Thằng Hề mà mày nói bọn tao thật sự không biết. Dù sao bọn tao đã đến nước này rồi, tao không cần phải giấu bọn mày chuyện gì nữa.” Lão Hổ thành thật nói.

Báo Tử cũng gật đầu: “Chuyện bọn tao đã làm, bây giờ bọn tao cũng đã hối hận. Bọn tao sẽ không trốn tránh trách nhiệm, nhưng việc bọn tao hành hạ và sỉ nhục Lan Lan đều là Đại Bưu bảo bọn tao làm vậy.”

Nghe những lời nói của Lão Hổ và Báo Tử, sự căm ghét và khinh bỉ trong lòng của Giang Thành không hề giảm đi.

“Các anh đều là người trưởng thành, dưới sự trừng phạt của pháp luật mà vẫn có thể phách lối như vậy. Các anh nhất định sẽ phải gánh chịu hậu quả cho hành vi của mình.”

Lão Hổ và Báo Tử nghe lời Giang Thành nói xong đều gật đầu: “Không cần biết pháp luật cho bọn tao kết cục nào, bọn tao đều tình nguyện chấp nhận.”

Giang Thành xoay người đi ra khỏi phòng thẩm vấn. Anh ngồi một mình trong phòng làm việc, đúng lúc này Diệp Hồng đi bên cạnh Giang Thành.

“Uống một cốc cà phê lấy lại tinh thần đi. Gần đây anh quá vất vả rồi, vụ án này xem như đã khép lại. Tuy là vẫn chưa tìm được dấu vết của Thằng Hề.”

Diệp Hồng vừa nói vừa đưa cốc và phê ra trước mặt Giang Thành, nhưng Giang Thành không hề quan tâm đến, chuẩn bị đứng lên dời đi.

“Giang Thành, anh vẫn còn giận tôi sao? Tôi biết việc làm của tôi rất quá đáng, nhưng tôi thật sự đã lấy được một chút manh mối.”

Giang Thành càng tức giận hơn khi nghe thấy Diệp Hồng nói như vậy: “Cô còn không biết xấu hổ đứng trước mặt tôi nói rằng lấy được manh mối. Là cô quang minh chính đại điều tra được manh mối sao?”

Bây giờ Giang Thành rất tức giận, vừa nghĩ đến đứa con gái của anh đang bị cắm đầy ống tiêm trên người nằm trên giường bệnh, cơn tức giận đột nhiên bùng phát.

“Tôi không hề nói sẽ từ bỏ điều tra Thằng Hề. Cô đi điều tra cũng được thôi, nhưng vì sao nhất định phải đặt toàn bộ đau đớn lên người con gái tôi.”

Giang Thành càng nói càng tức, lấy tay hất đổ cốc cà phê từ trên bàn xuống.

Mắt Diệp Hồng ngấn lệ: “Tôi biết làm như vậy thật không công bằng với Phỉ Nhiễm, nhưng bây giờ cô bé là người duy nhất biết được manh mối của Thằng Hề.”

“Cho dù là như vậy cô cũng không được đối xử với con bé như vậy. Rõ ràng cô biết tình trạng hiện nay của con bé không được tốt. Con bé đã không còn nhiều thời gian nữa, tại sao cô không thể để nó được vui vẻ trải qua quãng thời gian ngắn ngủi còn lại chứ.”

Giang Thành đã gần như gầm lên với Diệp Hồng, thu hút rất nhiều người của đội cảnh sát hình sự.

Dương Lạc nhìn thấy tình hình không được ổn, vội vàng xông vào phòng làm việc: “Hai người định ở trong đồn cảnh sát cãi nhau sao?”

Nhìn thấy Dương Lạc đi vào, Giang Thành không muốn nói thêm nữa nên đã định ra khỏi phòng.

“Anh đứng lại Giang Thành, tuy là lần này Diệp Hồng đã không đúng với Phỉ Nhiễm, nhưng cô ấy cũng một lòng nghĩ cho anh, muốn bắt được Thằng Hề.”

“Vậy cậu để cô ấy đi bắt gã đi, tùy ý cậu muốn bắt Thằng Hề thế nào, nhưng xin hãy tránh xa tôi và con gái của tôi được không?” Giang Thành chế giễu nói, cũng không quay đầu lại mà ra khỏi phòng làm việc.

Để lại Diệp Hồng đang đau khổ khóc trên nền nhà. Dương Lạc nhìn tình huống này cũng chỉ biết lắc đầu.

Không lâu sau cấp trên của thành phố S đã tiếp nhận toàn bộ vụ án, phê chuẩn phán quyết cuối cùng của Đại Bưu, Lão Hổ và Báo Tử.

Đại Bưu đã chết trong khi việc điều tra vụ án được diễn ra nên không cần phải tiếp tục truy cứu. Còn Lão Hổ và Báo Tử bị kết án tử hình do giết người người và mở sòng bài cho vay nặng lãi.

Giang Thành biết rằng vụ án này không thể không liên quan đến Thằng Hề, nhưng người có liên quan duy nhất đến Thằng Hề là Đại Bưu đã chết, chỉ còn lại Lão Hổ và Báo Tử không hề biết chuyện. Truyện Phương Tây

Vì vậy vụ án này chỉ có thể kết thúc như vậy, Giang Thành vẫn thầm nghĩ khi đang trên đường quay về thành phố Trung Châu.

Rốt cuộc Thằng Hề là loại người gì? Tại sao gã có năng lực lớn đến vậy, có thể vươn tay từ thành phố Trung Châu sang thành phố S.

Rốt cuộc Thằng Hề có thù sâu hận lớn gì với Giang Thành, tại sao hết lần này đến lần khác làm ra những chuyện này?

Sau khi về đến thành phố Trung Châu, việc làm đầu tiên của Giang Thành là đi đến bệnh viện. Anh muốn xem tình trạng hiện nay của Phỉ Nhiễm.

Lúc Diệp Hồng và Dương Lạc quay về đến thành phố Trung Châu, cũng muốn đến thăm Phỉ Nhiễm, nhưng lúc đó Giang Thành đã ra lệnh khiến Diệp Hồng hoàn toàn không dám lại gần bệnh viện nửa bước.

Bây giờ Giang Thành đã hoàn toàn không để ý đến Diệp Hồng, thậm chí còn coi Diệp Hồng thành kẻ thù của mình.

Dương Lạc có hiểu được tâm trạng của Giang Thành. Dù sao Diệp Hồng đã làm tổn thương đến đứa con mỏng manh của anh, cho dù là ai cũng khó có thể chấp nhận được.

Diệp Hồng bất lực lắc đầu nói với Dương Lạc: “Anh hãy đến bệnh viện thăm Phỉ Nhiễm đi. Hãy ở bên cạnh Giang Thành. Bây giờ trong tay tôi có vài manh mối phải lập tức quay về nghiên cứu.”

Thông qua điều tra Phỉ Nhiễm, Diệp Hồng phát hiện chỉ cần có tiếng kim loại va vào nhau thì Phỉ Nhiễm sẽ đau đầu, mà bây giờ Diệp Hồng đang cầm bức tranh của Phỉ Nhiễm trong tay.

Diệp Hồng vội vàng quay trở về đồn cảnh sát hình sự bắt đầu điều tra. Tại sao Phỉ Nhiễm nghe thấy âm thanh kim loại va vào nhau lại đau đầu?

Đúng lúc đó Giang Thành và Dương Lạc đã đi đến bệnh viện. Lúc trước đã biết được tình trạng của Phỉ Nhiễm hiện nay không tốt. Lúc vội vã vào bệnh viện thì thấy trên người Phỉ Nhiễm bị cắm nhiều ống tiêm hơn.

Giang Thành vô cùng đau lòng, mặc dù bây giờ trông Phỉ Nhiễm chỉ giống như một đứa trẻ bình thường nằm trên giường bệnh, nhưng sắc mặt thật sự rất tệ.

Lúc trước bác sĩ đã từng nói với Giang Thành rằng thời gian của Phỉ Nhiễm không còn nhiều, nhưng là một người bố, Giang Thành nhất định sẽ tìm cách để cứu sống cô bé.

Phỉ Nhiễm nhìn thấy Giang Thành đã trở lại, vẻ mặt rất vui mừng và phấn khởi, nhưng khóe miệng lại nhếch lên một cách khó khăn.

“Tinh thần hiện tại của Phỉ Nhiễm rất tệ.” Một bác sĩ đứng bên cạnh nói với Giang Thành.

“Trong lúc khoảng thời gian tôi không có ở đây, cơ thể của Phỉ Nhiễm có xảy ra biến đổi gì lớn hay không?” Giang Thành thận trọng hỏi.

Bác sĩ lấy ra một bản báo cáo, khó khăn nói: “Tình trạng cơ thể của Phỉ Nhiễm ngày càng xấu đi.”

Bác sĩ nói xong lắc đầu ra khỏi phòng bệnh. Nhìn biểu hiện của bác sĩ Giang Thành có thể hiểu rằng thời gian của Phỉ Nhiễm quả thật không còn nhiều.

Nhưng Giang Thành không muốn cho Phỉ Nhiễm biết tình trạng cơ thể của mình bây giờ. Anh vẫn cố gắng nở nụ cười đi đến bên cạnh Phỉ Nhiễm.

“Bố, bố quay lại rồi, đã rất lâu rồi con không được gặp bố. Thật sự rất nhớ bố.” Phỉ Nhiễm ôm Giang Thành cười nói.

“Xin lỗi, là bố không tốt. Gần đây bố đã quá bận, vì vậy không thể ở bên con. Từ giờ trở đi bố sẽ không rời khỏi con nửa bước, con không cần sợ.”

Phỉ Nhiễm sờ đầu Giang Thành: “Con biết bố rất bận, bận tìm Thằng Hề. Nếu như Phỉ Nhiễm có thể góp một chút sức lực thì thật tốt."