Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 160: Ý nghĩ nguy hiểm



Bởi vì có rất nhiều người cần máu RH âm tính, thậm chí vẫn còn đang phải xếp hàng. Không thể chỉ vì một mình Giang Thành mà lưu chuyển tất cả máu trong kho đến được.

Nghe thấy câu trả lời của lãnh đạo cấp trên, trái tim của Giang Thành giống như rơi xuống hầm băng.

Giang Thành biết quyết định của anh đúng là rất ích kỷ, không thể chỉ vì cứu con gái của anh mà bỏ qua tính mạng của những người khác được.

Sau khi nhận được câu trả lời, Giang Thành hồn bay phách lạc đi đến bệnh viện, nhìn tinh thần Phỉ Nhiễm yếu ớt đang nằm trên giường, mũi cay cay.

“Bố, bố đến rồi. Cả buổi sáng con không gặp bố rồi, có phải bố vẫn đang bận không.” Phỉ Nhiễm lanh trí hỏi.

“Ừ.”Giang Thành hờ hững trả lời một tiếng, vừa nghĩ đến phê duyệt của lãnh đạo cấp trên, mới chỉ có một phần ba lượng máu RH âm tính. Chẳng lẽ Giang Thành cứ như vậy mà bỏ cuộc.

Chỉ cần nhìn thấy con gái như hoa như ngọc của mình, gương mặt rất giống với vợ của anh mười năm về trước. Giang Thành không biết nếu như con gái rời xa mình thì một trăm năm sau anh biết giải thích với vợ của anh như thế nào đây?

Đột nhiên Giang Thành nghĩ ra bản thân anh cũng là máu RH âm tính, liệu có thể dùng máu của anh để thay máu cho Phỉ Nhiễm không?

Nghĩ đến đây, Giang Thành không hề do dự trực tiếp đi thẳng đến phòng y tế nói với y tá: “Y tá lấy máu cho tôi, tôi muốn cung cấp máu cho con gái của tôi.”

Hành động này của Giang Thành khiến cho cả bệnh viện chấn động, tin tức rất nhanh được truyền đến tai của viện trưởng.

Viện trưởng vội vã chạy đến phòng y tế: “Đội trưởng Giang Thành, có phải cậu điên rồi không? Cậu có biết là lượng máu RH âm tính Phỉ Nhiễm vẫn còn hai phần ba chưa gom đủ không.”

Giang Thành nghe vậy cười nhạt: “Tôi biết, bây giờ câu trả lời của lãnh đạo cấp tỉnh tôi cũng đã biết.”

“Hiện tại lượng máu không đủ, nhưng may mắn là máu của tôi cũng là RH âm tính, vậy thì hãy lấy máu của tôi thay cho con gái của tôi đi.”

“Cậu thật là hoang đường, cậu đúng là điên rồi. Cậu lấy đâu ra nhiều máu như vậy để cho con gái của cậu dùng, cậu muốn rút khô máu của mình sao?”

Nghe thấy lời này của viện trưởng, Giang Thành cau mày. Giang Thành cũng biết hành động này của anh vô cùng nguy hiểm, nhưng để cứu con gái Giang Thành cũng vẫn sẽ làm.

“Xin lỗi viện trưởng, tôi biết là ông rất lo lắng cho tôi, nhưng bây giờ tôi không còn cách nào khác, tôi không thể bỏ mặc con gái mình được.”

Giang Thành nói xong liền vén tay áo của mình lên nói với y tá: “Nhanh lấy máu đi, đừng lãng phí thời gian.”

Viện trưởng nhìn cảm xúc của Giang Thành đã không thể kiềm chế được nữa liền nhanh chóng gọi điện cho Trương Minh Sơn, viện trưởng biết hiện tại chỉ có lời của Trương Minh Sơn Giang Thành mới chịu nghe.

Trương Minh Sơn biết được ý nghĩ to gan của Giang Thành vội vàng xông đến bệnh viện tức giận cho Giang Thành một cái tát.

“Cậu có biết cậu đang làm gì không? Cậu là một cảnh sát, còn là đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Cậu phải chịu trách nhiệm với tất cả lời nói và hành động của mình.”

Giang Thành biết Trương Minh Sơn chỉ là quá lo lắng cho bản thân, sờ lên khuôn mặt bị đau của mình, Giang Thành bất lực nói: “Bây giờ tôi không quan tâm được nhiều như thế, tôi chỉ biết tôi nhất định phải chịu trách nhiệm với con gái của mình.”

Mọi người thay phiên nhau thuyết phục nhưng Giang Thành hoàn toàn không nghe theo, mặc kệ mọi người phản đối yêu cầu y tá lấy máu cho mình.

Nhìn thấy tỉnh cảnh này Trương Minh Sơn bất lực nói: “Cậu đúng là chưa nhìn thấy Hoàng Hà chưa từ bỏ mà.”

Ngay sau đó Trương Minh Sơn hỏi viện trưởng: “Có cách nào có thể vừa lấy đủ lượng máu vừa có thể bảo đảm an toàn tính mạng không?”

Nghe vậy viện trưởng suy nghĩ một chút: “Cách thì có nhưng quá trình có thể tương đối khó khăn.”

Nghe được câu này Giang Thành có chút vui mừng: “Cho dù là cách gì đi chăng nữa tôi cũng muốn thử.”

Cái gọi là cách thật ra rất đơn giản nhưng quá trình cũng vô cùng đau khổ.

Chính là phân lượng máu ra thành nhiều lần, máu của Giang Thành lấy ra sẽ được bảo tồn trong kho máu, bởi vì nếu trong một lần mà lấy một lượng lớn máu Giang Thành chắc chắn sẽ không chống đỡ nổi vì bị mất máu quá nhiều.

Giang Thành nghĩ cũng không nghĩ, lập tức đồng ý, Trương Minh Sơn cũng hết cách với Giang Thành lập tức giúp Giang Thành làm thủ tục nhập viện.

Phải biết rằng để thay đổi một lượng lớn máu của cơ thể phải cần rất nhiều máu để duy trì trong quá trình này, vì vậy không phải chỉ cần cung cấp đủ lượng máu Phỉ Nhiễm cần mà còn phải dự trữ máu để bảo đảm cho quá trình này diễn ra bình thường.

Giang Thành được lấy một phần máu trong cơ thể như mong muốn, chỉ là một lượng máu nhỏ này khiến cho Giang Thành vì mất máu mà cảm thấy đầu óc choáng váng.

Nhưng Giang Thành không dám chậm trễ bởi vì tình trạng sức khỏe của Phỉ Nhiễm mỗi ngày một kém đi, bởi vì tóc rụng cộng thêm máu trong cơ thể của Phỉ Nhiễm toàn bộ đã biến thành độc.

Vì vậy bệnh viện không thể không tiến hành hoá học trị liệu cho Phỉ Nhiễm, sau khi tiến hành hoá học trị liệu hiệu quả không quá rõ ràng, ngược lại mái tóc đen mượt của Phỉ Nhiễm đã biến mất không tung tích.

Nhìn thấy mỗi ngày Phỉ Nhiễm đều phải chịu đau đớn, Giang Thành dường như ăn hết tất cả những đồ bổ có thể ăn được, thuốc bổ máu cũng uống một ngày ba lần không ngừng nghỉ.

Diệp Hồng cũng không hề rảnh rỗi, vì để Giang Thành tha thứ cho cô, mỗi ngày cô đều nấu canh gà mang đến phòng bệnh cho Giang Thành.

Khi đó Giang Thành cũng không so đo với Diệp Hồng nữa, mỗi lần Diệp Hồng mang canh gà đến anh đều uống sạch.

Cứ ba ngày Giang Thành sẽ lấy máu một lần, cho dù mặt của Giang Thành đã vô cùng khó coi nhưng vì Phỉ Nhiễm, Giang Thành không hề quan tâm.

Cho đến một lần lúc đang lấy máu thì Giang Thành ngất xỉu khiến tất cả mọi người đều kinh hãi, thậm chí còn đem một lượng máu truyền lại vào cơ thể của Giang Thành.

Sau khi Giang Thành tỉnh lại biết được tin này, cả người đều suy sụp: “Không dễ dàng gì tôi mới lấy được máu đó ra thế mà các người lại truyền một phần vào cơ thể tôi. Vậy không phải những nỗ lực của tôi đều công cốc sao?”

“Giang Thành anh điên rồi, anh có biết hiện tại lượng máu của anh đã ít hơn người bình thường một nửa rồi không?”

“Vì vậy ý của cậu là bây giờ lượng máu mà Phỉ Nhiễm cần đã đạt được hai phần ba rồi sao?”Giang Thành kinh ngạc hỏi.

“Giang Thành, tôi thấy anh thật sự điên rồi, bây giờ tôi đang muốn nói với anh là tình trạng sức khoẻ của anh đã rất không lạc quan, thế mà anh vẫn còn quan tâm lượng máu mà Phỉ Nhiễm cần đã đủ hay chưa.”

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Dương Lạc, Giang Thành thở dài bất lực, bởi vì lấy máu trong một thời gian dài nên tóc của Giang Thành đã bắt đầu rụng, sắc mặt cũng trắng bệch không còn giọt máu.

“Nếu như cậu lo lắng cho tôi thì hãy để chuyện này kết thúc sớm đi.” Giang Thành yếu ớt nói.

Chính vào lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, Giang Thành yếu ớt nhìn ra cửa, không ngờ lại là Phạm Minh.

“Giang Thành, tôi đến thăm anh, sao bây giờ anh lại yếu ớt như này.” Trong tay Phạm Minh vẫn còn cầm rất nhiều hộp quà.

Giang Thành cố hết sức hướng về phía Phạm Minh, nhếch miệng: “Anh mang đồ bổ gì đến thăm tôi vậy.”

“Lúc nào rồi mà anh còn có sức nói đùa nữa, tôi ở thành phố S nghe được việc của anh, vì anh mà lo lắng mấy ngày liền đó.”

Phạm Minh nói còn kéo kéo Dương Lạc, lúc nãy ở ngoài của nghe thấy hai người đang tranh cãi kịch liệt.

“Những thứ này do tôi đặc biệt nhờ người tìm giúp những đồ bổ bổ máu tốt nhất, tôi biết anh nóng muốn cứu con gái nhưng nếu như anh cũng gục ngã rồi thì con gái của anh biết dựa vào ai đây?”

Giang Thành nghe thấy lời này liền gật đầu: “Điều này đương nhiên tôi biết, nhưng con gái tôi cần máu RH âm tính, vẫn còn thiếu một phần ba nữa, lượng máu nhiều như vậy biết đi đâu mà tìm đây?”

Phạm Minh thở dài một hơi: “Giang Thành, anh nghỉ ngơi thật tốt đi, lần này tôi đến đây là vì muốn giúp anh, những việc còn lại cứ giao cho tôi.”

Phạm Minh nói đến đây, mở toàn bộ hộp quả ra, bên trong quả thật đều là những đồ bổ máu rất tốt, cao da lừa, nhân sâm vân vân.

“Anh có ý gì? Lẽ nào anh đã tìm được cách nào rồi? Anh mau nói cho tôi biết đi.” Giang Thành vui mừng hỏi.

“Anh đừng lo lắng, từ từ nghe tôi nói.” Phạm Minh chậm rãi ngồi xuống.

Hoá ra mấy mấy ngày trước đã nghe được tin Giang Thành xảy ra chuyện ở thành phố Trung Châu, trong lòng Phạm Minh luôn lo lắng muốn làm gì đó cho Giang Thành.

Thế là Phạm Minh nghĩ đến những người thân của mình làm việc trong phương diện mạng xã hội.

Suy cho cùng thì lượng máu RH âm tính sẵn sàng cung cấp trong kho nhất định rất ít, nhưng nếu như thông qua mạng Internet để thu thập thông tin, phát động mọi người hiến máu, vậy nhất định sẽ có người tự nguyện hiến máu.

Hơn nữa mục đích cũng rất rõ, mục đích của việc này là nhằm vào những người có máu RH âm tính, dù sao hiến máu vẫn tốt hơn việc lấy máu của một mình Giang Thành.

Nghe thấy lời này của Phạm Minh mặt Giang Thành như nhìn thấy hi vọng, gương mặt không chút máu cũng bắt đầu có chút hồng.

“Cách này của anh thật sự rất tốt, chỉ vì tôi vội vàng quá mới nghĩ đến việc dùng máu của mình để cứu Phỉ Nhiễm.”

Mà Dương Lạc đứng ở một bên nói: “Đúng là anh đã quá vội vàng, trước khi nghĩ được cách thì việc đầu tiên anh nghĩ đến là tổn thương cơ thể của mình.”

“Dương Lạc, việc này tôi nhất định sẽ phối hợp với Phạm Minh. Dù sao cũng sẽ góp đủ máu cho anh.” Dương Lạc đứng trước mặt Giang Thành, lập lời thề son sắt bảo đảm. Như vậy Giang Thành mới yên tâm, không lâu sau Dương Lạc và Phạm Minh lợi dụng mạng xã hội, công bố thông tin.

Rất nhiều người có máu RH âm tính sau khi đọc được tin tức này đã đến bệnh viện hiến máu từ hai trăm cc đến bốn trăm cc máu.

Nhưng những người có máu RH âm tính thật sự rất hiếm, nếu chỉ ở thành phố Trung Châu vẫn phải cần rất nhiều thời gian.

Hơn nữa còn có cả người chết, vì vậy Phạm Minh muốn thực hiện ở thành phố Trung Châu đồng thời thực hiện hoạt động hiến máu này cả ở thành phố S.

Một tuần cứ như vậy trôi qua, không những Giang Thành hồi phục được trạng sức khoẻ ban đầu mà bên phía Phạm Minh cũng mang đến rất nhiều tin tức tốt.

Đã sắp thu thập đủ lượng máu RH âm tính mà Phỉ Nhiễm cần dùng trong ca phẫu thuật rồi, điều đó có nghĩ là ca phẫu thuật của Phỉ Nhiễm sẽ sớm được thực hiện.

Nhưng lại xuất hiện một vấn đề nghiêm trọng hơn, phải biết là ca phẫu thuật này vẫn vô cùng nguy hiểm cho dù có có đủ lượng máu đi chăng nữa.

Bây giờ tất cả các chuyên gia của bệnh viện đang đứng trong phòng bệnh của Phỉ Nhiễm nhưng không có ai dám bảo đảm sau khi phẫu thuật có thể hoàn toàn hồi phục.