Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 164: Hành động của Giang Thành



Dương Lạc nhìn Giang Thành không nói nên lời: “Anh hai, tôi là bác sĩ pháp y. Anh nên thu xếp để Diệp Hồng làm đi.”

Giang Thành lúng túng gãi đầu, nhưng giây sau lại giả vờ bình tĩnh: “Ồ, vậy cậu có thể nói cho Diệp Hồng để cô ấy đi điều tra.”

Dương Lạc bất lực trợn tròn mắt, xem ra Giang Thành vẫn là không muốn nói chuyện với Diệp Hồng, cho nên để anh ta làm người chuyển lời.

Sau khi nhận được lệnh, Diệp Hồng vội vàng liên lạc với phòng Cảnh sát Hình sự để điều tra danh tính của ông nội Diệp Tiểu Đàn, khi nhận được hồ sơ của ông nội Diệp Tiểu Đàn, tất cả mọi người có mặt đều vô cùng sửng sốt.

Ông nội của Diệp Tiểu Đàn năm nay bảy mươi chín tuổi, là người địa phương, ngoài những thông tin cơ bản này, còn biết được rằng Diệp Quốc Hồng đã từng là một cựu chiến binh và từng đạt danh hiệu quân nhân hạng Nhất Quốc gia trong quân đội.

Giang Thành sững sờ ngay lập tức, phải có những kinh nghiệm và công lao to lớn gì để có thể nhận được danh hiệu, phải biết rằng danh hiệu quốc gia không dễ dàng có được, nhất định phải có đóng góp rất lớn cho đất nước.

Bố của Giang Thành đã được phong tặng quân nhân hạng Nhì Quốc gia, nhưng trong khi thực hiện nhiệm vụ đó, bố của Giang Thành đã vĩnh viễn mất đi đôi chân của mình.

Tuy nhiên, theo Diệp Tiểu Đàn, sau khi Diệp Quốc Hồng từ quân đội trở về, trên người ông không có thương tích gì. Nay càng lớn tuổi, cơ thể càng tệ hơn trước, bởi vì thời trẻ ông ta đã phải chịu nhiều vất vả.

Vậy Diệp Quốc Hồng đã đạt được danh hiệu quân nhân hạng Nhất Quốc gia bằng những việc làm vinh dự nào?

Sau khi anh xem lại hồ sơ của Diệp Quốc Hồng thấy ông ấy xuất ngũ, đã từng là cảnh sát chống tội phạm ma túy, thậm chí còn cao cấp hơn cảnh sát hình sự.

Nhưng trường hợp một ông lão chết thảm ngay tại nhà như thế này thật sự là một chuyện rất khó hiểu, mặc dù tất cả các bằng chứng đều chỉ là do Diệp Tiểu Đàn, người đã giết Diệp Quốc Hồng sau khi say rượu. Nhưng Giang Thành biết rằng có điều gì đó đáng ngờ ở đây.

Điều này khiến Giang Thành không khỏi nghĩ đến mọi thứ mà mình đã trải qua bây đến tận bây giờ, khi Diệp Quốc Hồng còn là cảnh sát chống ma túy, có phải ông ta cũng đã xúc phạm một số người nên bị trả thù?

Và Thằng Hề đang gây sóng gió gần đây, vấn đề này cũng sẽ không có liên quan đến Thằng Hề chứ.

Đúng lúc này, điện thoại của Giang Thành vang lên. Đó là điện thoại của cục trưởng Trương Minh Sơn. Hiển nhiên Giang Thành đã nghe thấy giọng điệu không tốt của Trương Minh Sơn khi trả lời điện thoại.

“Giang Thành, bây giờ cậu đang ở đâu?”

“Tôi đang điều tra vụ án mạng xảy ra hôm nay. Vụ án Diệp Tiểu Đàn ra tự thú, đã xảy ra chuyện gì sao cục trưởng? Trong cục có chuyện gì không?” Giang Thành tò mò hỏi.

Đối với một người rất thận trọng như Trương Minh Sơn, sao hôm nay ông lại căng thẳng và lo lắng như vậy?

“Vừa rồi Tiểu Vương từ phòng kỹ thuật đến gặp tôi và nói rằng cậu ta đã chặn một mail đã được tự động gửi đến hộp thư của cậu. Cậu có thể xử lý ổn thỏa vụ án rồi trở về đây xem thử đi.”

Trương Minh Sơn vừa nói xong liền cúp điện thoại khiến Giang Thành rất tò mò. Tiểu Vương từ phòng kỹ thuật chặn một mail được tự động gửi đến hộp thư của mình. Bình thường, ngoại trừ người từ Sở cảnh sát gửi mail thì làm gì còn có người sẽ gửi mail cho anh.

Giang Thành thấy manh mối của ngày hôm nay cũng chỉ có thể dừng lại ở đó, đem tất cả chứng cứ trở về đồn cảnh sát, bố mẹ Diệp Tiểu Đàn biết được tin tức liền vội vàng từ quê nhà trở về.

Sau khi Giang Thành trở lại phòng Cảnh sát Hình sự, anh đến phòng kỹ thuật và tìm Tiểu Vương: “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì.”

“Đội trưởng Giang Thành, anh đã về rồi? Vì chuyện lần trước tường lửa mất kiểm soát tôi đã theo dõi sát sao lại các mail được gửi đến phòng Cảnh sát Hình sự, hôm nay tôi tìm thấy một mail rất lạ.”

Tiểu Vương lấy ra một chiếc máy tính, nhanh chóng thao tác một lúc rồi mở mail đó ra.

“Nơi gửi của mail này rất là lạ, địa chỉ IP không xác định, cũng không có tên, vì vậy tôi đã chặn nó, tôi đã kiểm tra mail này mà không có sự cho phép của anh và phát hiện ra những thứ này.” Tiểu Vương nói, đặt máy tính trước mặt Giang Thành.

Trong mail có một bức ảnh và bức ảnh đó được chụp từ góc nhìn giống như Thượng Đế. Trong bức ảnh, một cụ già đang quỳ rạp trên mặt đất, máu trên tay chảy khắp xung quanh.

Dương Lạc ở bên cạnh kêu lên: “Đây... Đây không phải là... Ông nội của Diệp Tiểu Đàn, Diệp Quốc Hồng sao? Đây là mail của ai? Mau điều tra thử đi.”

Giang Thành cũng sửng sốt, đây rõ ràng là theo góc nhìn của người đứng từ trên nhìn xuống dưới, chụp được bức ảnh của Diệp Quốc Hồng đã chết thì người này chắc chắn là kẻ sát nhân. Điều này quá kinh hoàng. Bức ảnh đã được chụp lại sau khi vừa giết người.

Và hiển nhiên là không có bóng dáng của Diệp Tiểu Đàn trong ảnh, lúc này Diệp Tiểu Đàn đang ở đâu? Chẳng lẽ lúc này Diệp Tiểu Đàn đã đến đồn cảnh sát tự thú rồi.

“Tôi nhớ lúc tôi đến nhà Diệp Tiểu Đàn, Diệp Tiểu Đàn nói vì nóng lòng muốn đến tự thú, khi cô ấy rời đi cửa trong nhà không khóa.” Dương Lạc vội vàng nói.

“Có người lợi dụng kẽ hở này để chụp ảnh gửi cho anh sao?”

Giang Thành có chút bất an nên đi đến bên cạnh, nhắm mắt hít sâu vài cái rồi bắt đầu sắp xếp lại toàn bộ quá trình của vụ án.

Sau khi Diệp Tiểu Đàn đi làm về vào buổi trưa, cô ta đã uống hai ly rượu với ông nội Diệp Quốc Hồng, sau đó Diệp Tiểu Đàn đã say xỉn rồi bất tỉnh. Khi cô ta tỉnh lại thì ông nội của cô ta là Diệp Quốc Hồng đã chết ngay bên cạnh.

Diệp Tiểu Đàn sợ hãi phát hiện ra ông nội mình đã tử vong, cô ta liền chạy đến phòng Cảnh sát Hình sự đầu thú, khi rời khỏi nhà, cửa không khóa.

Trong camera của thang máy tòa nhà, không tìm thấy người đặc biệt nào, tất cả những người ra vào mà quản lý tòa nhà xác minh và điều tra đều là người của khu vực này.

Đột nhiên Giang Thành mở mắt, vội vàng nói: “Theo suy đoán của tôi, Diệp Quốc Hồng có lẽ không phải bị Diệp Tiểu Đàn giết, kẻ sát nhân thực sự chính là người chụp ảnh và gửi mail cho tôi.”

Dương Lạc vội vàng nói: “Nhưng camera đã được điều tra. Không có người lạ nào trong thang máy. Họ đều là người của khu vực này mà? Vậy làm cách nào mà kẻ sát nhân đến được nhà của Diệp Tiểu Đàn?”

“Chắc là từ cầu thang thoát hiểm của tòa nhà. Nhà của Diệp Tiểu Đàn ở tầng bốn. Vậy leo lên cũng không tốn nhiều công sức, chẳng phải cậu đã nói cửa phòng Diệp Tiểu Đàn không khóa khi cô ấy rời khỏi nhà sao...”

Giang Thành đang nói liền dừng lại, cũng không tiếp tục nói nữa. Giang Thành thấy rằng dòng lập luận của mình đã bị nhầm lẫn. Nếu kẻ giết người vào nhà Diệp Tiểu Đàn sau khi Diệp Tiểu Đàn rời khỏi nhà.

Vậy ai đã giết Diệp Quốc Hồng?

“Không, tất cả đều không đúng, rối tung cả rồi.” Giang Thành cảm thấy đầu bắt đầu đau, vô thức đốt một điếu thuốc trong phòng làm việc, mọi người xung quanh nhìn Giang Thành liền cảm thấy có chút kỳ quái.

Sau khi hút một điếu thuốc, Giang Thành đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, chỉ có một khả năng là kẻ giết người đã ở trong nhà của Diệp Tiểu Đàn trước khi Diệp Tiểu Đàn về nhà.

“Nhưng tôi có một câu hỏi khác.” Diệp Hồng ở bên cạnh vẫn luôn im lặng, lên tiếng hỏi: “Sau khi Diệp Tiểu Đàn say rượu, Diệp Quốc Hồng đã làm gì?”

Dương Lạc có chút xấu hổ: “Diệp Quốc Hồng đang làm gì, tôi e rằng chỉ có ông ta mới biết được mình đã làm gì. Nhưng bây giờ người cũng đã chết rồi, chúng ta đi đâu để tìm hiểu chứ?”

“Mọi người không thấy chuyện này rất kỳ quái sao? Diệp Tiểu Đàn đột nhiên bất tỉnh sau khi uống rượu, khi cô ấy tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên mặt đất, nhưng ông nội sẽ thực sự để cháu gái của mình nằm trên mặt đất sau khi say rượu sao?”

Câu nói của Diệp Hồng đã đánh thức tất cả mọi người có mặt ở đây và những phân tích của Diệp Hồng thật sự có lý.

“Dương Lạc, bây giờ tôi đề nghị cậu nên làm một khám nghiệm tử thi đầy đủ cho Diệp Quốc Hồng. Nếu cậu có đủ thời gian, tôi muốn cậu điều tra xem liệu có bất kỳ vấn đề gì với rượu bọn họ đã uống ngày hôm đó không.”

Giang Thành đột nhiên bừng tỉnh sau những gì Diệp Hồng nói, bởi vì Diệp Tiểu Đàn nói chỉ là một ly rượu nhỏ, người bình thường nhiều nhất chỉ thấy hơi choáng váng rồi chạy đi ngủ, sao lại có thể trực tiếp ngã xuống đất?

Nếu những gì Diệp Hồng đoán là đúng, thật sự trong ly rượu này có vấn đề. Diệp Tiểu Đàn sau khi uống xong thì hoàn toàn không tỉnh táo, chẳng lẽ Diệp Quốc Hồng cũng như vậy sao?

Giang Thành phải thừa nhận rằng đôi khi phụ nữ thực sự cẩn thận hơn nam giới rất nhiều, bất kể từ khía cạnh nào, sự nghi ngờ của Diệp Hồng lần này có thể sẽ mang đến một tiến triển lớn cho vụ án.

Và hiện tại sự nghi ngờ của Giang Thành được chia thành hai khía cạnh, một là kẻ sát nhân đã phục kích ở nhà của Diệp Quốc Hồng từ sớm, hoặc là sau khi Diệp Tiểu Đàn ngất xỉu, kẻ sát nhân mới tiến vào trong nhà của Diệp Tiểu Đàn.

Đúng lúc này, di động của Giang Thành vang lên, là của viện trưởng bệnh viện. Trong lòng Giang Thành đột nhiên khẩn trương, chẳng lẽ Phỉ Nhiễm đã xảy ra chuyện gì sao?

Giang Thành còn không có nghe điện thoại, liền điên cuồng lái xe về phía bệnh viện, dù sao Dương Lạc cần phải điều tra thi thể Diệp Quốc Hồng, chuyện này sẽ mất rất nhiều thời gian.

Sau khi đến bệnh viện, Giang Thành vội vàng chạy vào phòng bệnh, nhìn thấy Phỉ Nhiễm đang ngồi vẽ tranh bình an vô sự. Phỉ Nhiễm đã được tiếp nhận điều trị bằng hóa trị, đầu đã bị trọc.

Lúc này viện trưởng đang ở ngay bên cạnh Phỉ Nhiễm, thấy Giang Thành đến, ông ta vội vàng đứng dậy.“Viện trưởng, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tôi không kịp nhận điện thoại của ông mà trực tiếp chạy đến bệnh viện. Bây giờ Phỉ Nhiễm không thoải mái sao?”

Giang Thành nói xong liền đi tới bên cạnh Phỉ Nhiễm, sờ sờ trán của cô bé.

“Ồ, không có, tôi chỉ thấy một điều kỳ lạ.”

Viện trưởng nói xong thì cầm quyển tranh vẽ của Phỉ Nhiễm qua: “Nhìn xem, đây là bức tranh vừa rồi Phỉ Nhiễm vẽ, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bức tranh kỳ lạ như vậy đấy?”

Giang Thành đang trong lúc sợ chuyện không đâu, cầm thở phào nhẹ nhõm cầm tập tranh từ chỗ của viện trưởng xem thử, phải nói kỹ năng vẽ tranh của Phỉ Nhiễm quả thật rất tốt, chỉ đơn giản là phác thảo vài đường lại có thể nhìn rõ nội dung bức tranh.

Chỉ thấy trong tranh có một thân cây, cây này rất lạ, có hai cây ôm lấy nhau giống như hai con ốc vít gắn vào nhau.

“Phỉ Nhiễm, con có thể nói cho bố biết ý nghĩa của bức trang có hai cái cây ôm lấy nhau không? Con muốn nói cho bố biết một chút thông tin gì sao?” Giang Thành vội vàng hỏi.