Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 172: Tự mâu thuẫn



Vào lúc đó, cục trưởng Trương Minh Sơn đột nhiên xuất hiện đằng sau Giang Thành, vỗ vai anh: “Cậu đang nghĩ gì vậy?”

Giang Thành quay đầu lại và nhìn thấy cục trưởng Trương Minh Sơn đang ở phía sau thở dài.

“Chẳng phải là vì vụ án của Diệp Tiểu Đàn mà đau đầu đó sao.”

“Diệp Tiểu Đàn? Chính là người hai hôm trước đến tự thú, nói bản thân đã giết người đó sao?” Cục trưởng Trương Minh Sơn tò mò hỏi.

“Đúng vậy, cô ta nói bản thân uống say, sau khi tỉnh dậy thì phát hiện ông nội đang nằm bên cạnh mình. Bản thân tưởng rằng mình đã giết người, cho nên đến đầu thú.”

Giang Thành nói rồi ngừng một lúc: “Nhưng tôi và Dương Lạc phát hiện trước lúc chết Diệp Quốc Hồng có giằng co với ai đó, đồng thời trên người của Diệp Tiểu Đàn cũng có một vết xước, nhưng đối với việc đó Diệp Tiểu Đàn lại thề thốt không thừa nhận.”

Giang Thành nói rồi ngừng lại, thở dài: “Cục trưởng, tôi không biết rốt cuộc Diệp Tiểu Đàn đang nghĩ gì? Cô ta thừa nhận bản thân đã giết ông nội, nhưng lại không thừa nhận những chứng cứ mà chúng ta tìm được.”

Chỉ thấy cục trưởng Trương Minh Sơn cau mày: “Có thể tôi biết là tại sao?”

Nghe lời Trương Minh Sơn nói, Giang Thành tròn mắt mong chờ đáp án từ Trương Minh Sơn.

“Pháp luật hình sự quy định sau khi mất đi ý thức, việc giết người và cố ý giết người là hai chuyện khác nhau, cộng thêm việc Diệp Tiểu Đàn chủ động đến tự thú, nếu kết án thì sẽ là ba đến mười năm.”

Nghe Trương Minh Sơn giải thích, trong chốc lát Giang Thành bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Nhưng trong cơ thể của Diệp Quốc Hồng, chúng tôi phát hiện có Daturaline, một chất có thể gây độc và Diệp Tiểu Đàn cũng vậy.”

Nghe tới bốn chữ Daturaline khiến sắc mặt của Trương Minh Sơn thay đổi, khó coi đến khác thường: “Lại là Daturaline, chẳng lẽ có liên quan đến Thằng Hề hay sao?”

Giang Thành gật đầu: “Cũng không ngoại lệ, hơn nữa hai ngày trước trong mail mà tôi nhận được có một bức ảnh, chính là hiện trường tử vong của Diệp Quốc Hồng.”

Trương Minh Sơn nghe xong chỉ gật đầu: “Vụ án này có chút kỳ lạ, cậu phải cẩn thận tìm chứng cứ, không xử oan ai bất kỳ ai, cũng không bỏ qua cho bất kỳ ai.”

Giang Thành ngồi trong phòng làm việc, cẩn thận nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trong vụ án này. Nếu đúng như những lời mà cục trưởng Trương Minh Sơn nói, chẳng lẽ Diệp Tiểu Đàn làm như vậy là vì muốn giảm án sao.

Vậy, rốt cuộc Diệp Quốc Hồng là do ai giết? Căn cứ vào những chứng cứ mà Giang Thành và Dương Lạc thu thập được, Diệp Tiểu Đàn chắc chắn không thoát khỏi liên quan.

Theo cách suy nghĩ của cục trưởng Trương Minh Sơn mà nói, Diệp Tiểu Đàn đã thừa nhận việc giết người, nhưng bản thân lại không thừa nhận đó là việc làm có chủ ý.

Vậy từ lúc bắt đầu, Diệp Tiểu Đàn đừng nên tự thú làm gì, trực tiếp báo cảnh sát là được rồi. Tại sao còn đặt hết tội danh lên người mình?

Mọi sự nghi ngờ và câu hỏi của bản thân, Giang Thành đều nói ra hết với Dương Lạc. Vào lúc đó, bố mẹ của Diệp Tiểu Đàn cũng đang ở phòng cảnh sát hình sự, đợi tới lượt thẩm vấn.

“Giang Thành, anh có cảm thấy, chuyện của Diệp Tiểu Đàn không chỉ có một người làm hay không. Nếu nói Diệp Tiểu Đàn thật sự là hung thủ, vậy chuyện này cũng không thể là do một mình Diệp Tiểu Đàn làm được.”

Nghe những lời Dương Lạc nói, Giang Thành cũng đồng ý, nhưng có một vài điểm không lý giải được: “Vậy, cậu nói xem, còn có ai hận Diệp Quốc Hồng đến như vậy?”

Sau khi hai người yên lặng một hồi lâu thì Giang Thành bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó. Thay vì nói có người hận Diệp Quốc Hồng, hay nói cách khác cái chết của Diệp Quốc Hồng có thể mang lại lợi ích cho ai đó.

“Vợ chồng Diệp Chính!” Dương Lạc và Giang Thành cùng lúc nói ra một đáp án.

Bây giờ đã phát hiện ra vấn đề rồi, liệu có phải Diệp Tiểu Đàn bắt tay với vợ chồng Diệp Chính sát hại Diệp Quốc Hồng, sau đó nhận số tiền bảo hiểm bồi thường cao ngất ngưởng.

“Nhưng vì một triệu mà nghĩ ra mọi cách để giết người sao. Diệp Tiểu Đàn có tính toán thế nào cũng sẽ không làm vậy chứ?”

“Anh có còn nhớ Diệp Tiểu Hải từng nói, Diệp Tiểu Đàn không phải là con ruột của vợ chồng Diệp Chính.” Dương Lạc vội vàng nhắc tới.

Chỉ thấy Giang Thành cau mày, nhưng cho dù có phải là con ruột hay không thì nuôi dưỡng đã nhiều năm, cũng không nên nghĩ ra cách ác độc như vậy.

Hiện giờ, có ba người mà Giang Thành nghi ngờ nhất, nhưng Diệp Tiểu Đàn đã có thể tự làm chủ ý thức rồi, sao cô ta có thể vì vợ chồng Diệp Chính mà nghĩ ra cách giết người này.

“Bản thân ở đây đoán mò cũng không có tác dụng gì.” Giang Thành vừa nói dứt thì tới lượt vợ chồng Diệp Chính vào phòng thẩm vấn.

Vừa mới bước vào cửa, hai người liền thở hổn hển, chất vấn: “Tôi nói cảnh sát các anh không đi bắt tội phạm đi, bắt hai người chúng tôi tới đây làm gì?”

Nghe xong, Giang Thành lắc đầu: “Tôi không bắt hai vị tới, chỉ là tình cờ gặp hai vị ở công ty bảo hiểm, cho nên muốn mời hai vị tới đây uống trà.”

Nghe Giang Thành nói tới bốn chữ công ty bảo hiểm, hình như hai người có hơi chột dạ, không dám mở lời.

“À, đúng rồi, nói đến đây tôi lại muốn hỏi một chút, hai người vội vàng đến công ty bảo hiểm làm gì vậy?”

Nghe xong câu hỏi của Giang Thành, hai người chột dạ quay sang nhìn nhau: “Đây là vấn đề cá nhân của tôi, thời hạn phải mua bảo hiểm tới rồi, tôi đi nộp tiền.”

“Ồ, vậy sao? Nhưng theo những gì mà tôi biết, hai người hình như là đến công ty bảo hiểm để lấy tiền bồi thường mà. Để tôi nghĩ xem, hình như là vì Diệp Quốc Hồng đã mất, bảo hiểm của ông ta có hiệu lực đúng không.”

Thấy Giang Thành trực tiếp nói tới việc hai người làm, bỗng chốc vợ chồng Diệp Chính không biết nên trả lời thế nào?

“Nhắc tới việc này, tôi lại tò mò muốn hỏi hai người. Tại sao lại vội vàng mua nhiều bảo hiểm tai nạn cho Diệp Quốc Hồng như vậy, hơn nữa tên người hưởng lợi lại là tên của hai người.”

Vợ chồng Diệp Chính nghe vậy vội vàng trả lời: “Nói thẳng, ông cụ nhà tôi cũng có tuổi rồi, việc mua bảo hiểm cũng là chuyện bình thường mà? Bây giờ bố tới sống cùng với chúng tôi, đương nhiên là trên đó phải ghi tên của chúng tôi rồi.”

Nghe thấy những lời như vậy, Giang Thành thở gấp, đập bàn đứng dậy: “Chẳng phải Diệp Tiểu Hải là con ruột của Diệp Quốc Hồng sao? Đúng rồi, nói tới chuyện này, tôi có chút tò mò. Trước kia hai người nói Diệp Tiểu Hải không có công việc, đúng không?

“Đúng vậy, đúng vậy.” Diệp Chính nhanh chóng trả lời: “Nó chính là đứa không có việc gì làm, không nuôi người già thì thôi, lại còn đi ăn bám chúng tôi.”

Giang Thành nghe xong những lời Diệp Chính nói, bỗng anh cũng không biết nói gì, không thể không khâm phục độ dày mặt của Diệp Chính.

“Nếu ông đã nói như vậy, tôi nghĩ cũng đã đến lúc đưa hai người đến gặp một người rồi.” Giang Thành nói, hướng ánh nhìn về phía phòng thẩm vấn.

Tiếp đó, cửa phòng thẩm vấn mở ra, người bên trong chính là Diệp Tiểu Hải, con trai của Diệp Quốc Hồng.

“Sao cậu lại đến đây, cậu đến từ lúc nào? Cái đồ bất hiếu nhà cậu, vẫn còn mặt mũi tới đây sao, có biết đến cái chết của bố không?” Diệp Chính hỏi với giọng điệu đầy đạo đức, chất vấn Diệp Tiểu Hải.

“Diệp Chính, anh đừng giả vờ nữa. Tôi là người thế nào trong lòng mọi người đều biết rõ, chẳng lẽ không đúng sao?” Vẻ mặt của Diệp Tiểu Hải trông rất khó coi.

“Câu nói này của cậu là có ý gì? Tôi nghe không hiểu.” Diệp Chính mặt dày nói.

“Nếu anh đã thái độ như vậy thì tôi cũng nói rõ luôn. Anh nói với bên phía cảnh sát là tôi không nghề không nghiệp, ăn bám người già, rõ ràng lời này do mình anh nói. Tháng nào tôi cũng đưa tiền cho bố, còn anh thì sao, chỉ muốn tiền thôi.”

Diệp Tiểu Hải càng nói càng cuống cuồng, Giang Thành vỗ vào vai ông ta, ý muốn ông ta nói từ từ, đừng vội.

“Buổi sáng chúng tôi có đến công ty bảo hiểm, người của công ty bảo hiểm nói anh cầm tiền của bố để mua bảo hiểm tai nạn cho ông ấy, nhưng cuối cùng thì lại viết tên anh, rốt cuộc anh có âm mưu gì? Có phải mấy người đã thông đồng với nhau để giết hại bố.”

“Chết tiệt, rõ ràng là cậu ép chết bố.” Diệp Chính nghe xong liền nóng nảy.

“Vậy anh giải thích thế nào? Tiền tôi đưa cho bố hàng tháng, anh đều mua bảo hiểm cho bố mà người hưởng lợi là tên của anh. Giờ bố qua đời rồi thì anh có thể cầm số tiền ấy.”

Giang Thành đứng bên cạnh nghe Diệp Tiểu Hải chất vấn, tất cả những câu đó cũng chính là những câu mà bản thân anh muốn hỏi.

“Đó cũng chỉ là trùng hợp mà thôi, sao tôi biết được bố sẽ mất vào lúc nào? Lúc còn sống bố rất yêu thương cậu, lẽ nào cậu muốn giành tiền bồi thường bảo hiểm với tôi sao?”

Nghe thấy lời này, Giang Thành cười lớn: “Diệp Chính, ông non quá rồi. Ông biết thế nào là gừng càng già cay không?”

“Anh nói câu này là ý gì? Tôi nghe không hiểu.” Diệp Chính tò mò hỏi.

“Xem ra ông không biết thật, sau khi ông mua bảo hiểm cho bố mình, dù người hưởng lợi trên đó là tên của anh, nhưng lúc còn sống bố ông đã lén đến công ty bảo hiểm, đem hết quyền hưởng lợi chuyển cho Diệp Tiểu Hải tôi rồi.”

“Anh nói gì? Sao có thể như vậy được! Sao ông ấy có thể thông minh như vậy. Tự mình đến công ty bảo hiểm đổi tên người hưởng quyền lợi.” Diệp Chính bất ngờ, nói.

“Diệp Tiểu Hải, nói! Có phải cậu ép bố đổi tên người hưởng quyền lợi thành tên của cậu, cậu đúng là người vô liêm sỉ.”

“Người không biết xấu hổ là anh. Chuyện đến nước này, tất cả chứng cứ và mâu thuẫn đều hướng về phía anh. Rốt cuộc anh đã làm gì bố, anh nói đi.” Tâm trạng của Diệp Tiểu Hải có hơi kích động, xông lên phía trước nắm tay cổ áo của Diệp Chính.

Giang Thành cảm thấy đây giống như một vở kịch, ai là ai rất khó phân biệt, nhưng giờ mọi nghi ngờ đều hướng về phía vợ chồng Diệp Chính.

Giang Thành thấy cuộc nói chuyện này càng lúc càng gay gắt nên đã đưa Diệp Tiểu Hải rời khỏi phòng thẩm vấn.

Hiện giờ, Giang Thành cảm thấy người duy nhất chịu nói ra chỉ có Diệp Tiểu Đàn, vì Diệp Tiểu Đàn là người biết tất cả sự thật.

Anh lại lần nữa đưa Diệp Tiểu Hải tới phòng thẩm vấn của Diệp Tiểu Đàn, Diệp Tiểu Đàn lúc này vẫn như trước, lặng im, ít nói ngồi đó.

“Diệp Tiểu Đàn, chúng tôi phát hiện một số chuyện. Bố mẹ cô mua rất nhiều bảo hiểm tai nạn cho Diệp Quốc Hồng, mà bây giờ họ có ý muốn lấy khoản tiền bồi thường đó.”

Nghe lời Giang Thành nói, Diệp Tiểu Đàn hình như không quan tâm: “Vậy thì đã sao, liên quan gì đến tôi. Dù sao tôi chẳng lấy được đồng nào, các anh không cần nghi ngờ tôi.”

Nghe xong Giang Thành lắc đầu: “Diệp Tiểu Đàn, dù bây giờ cô rất mâu thuẫn, nhưng tôi có thể nhìn thấy thấu bên trong cô. Bố mẹ cô hiện giờ không phải là bố mẹ ruột của cô đúng không?”

Nghe thấy lời này, Diệp Tiểu Đàn quay sang nhìn Diệp Tiểu Hải: “Chú, chú thật sự đã biết mọi thứ sao?”

“Diệp Tiểu Đàn, dù cô không phải là cháu gái ruột của tôi, nhưng suốt bao năm nay tôi cũng đối tốt với cô, Cô nghĩ xem, ông nội cũng là người nuôi cô từ bé tới lớn, từ trước tới giờ không để cô chịu oan ức.”

Lời Diệp Tiểu Hải vừa dứt, Giang Thành phát hiện mắt của Diệp Tiểu Đàn rưng rưng lệ.