Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 174: Bí mật đó



Trong ảnh chính là hiện trường tử vong của Diệp Quốc Hồng góc chụp là từ trên cao chụp xuống.

Mà trong ảnh chỉ có Diệp Quốc Hồng, không có bóng dáng của Diệp Tiểu Đàn.

Chỉ thấy sắc mặt của Diệp Tiểu Đàn rất khó coi, cau mày hỏi: “Đây là ảnh các anh chụp sao?”

Giang Thành cười, lắc đầu: “Tôi còn tưởng rằng bức ảnh này là do cô chụp, sau khi cô đến tự thú thì bức ảnh này đã tự động được gửi đến mail của tôi.”

Nghe xong lời Giang Thành nói, Diệp Tiểu Đàn sợ hãi, mở to hai mắt, chẳng lẽ lúc Diệp Tiểu Đàn rời nhà đi tự thú, có người trong nhà đã chụp bức ảnh này sao?

“Sao đưa tôi cái này?”Diệp Tiểu Đàn hiếu kỳ hỏi.

“Tôi vì bức ảnh này, cho nên mới cho rằng chuyện của cô và ông nội cô không có liên quan, suy đoán của tôi không sai chứ, chẳng qua cô cũng chỉ là một quân cờ bị lợi dụng mà thôi.”

Giang Thành nói rồi đi đến cạnh bên Diệp Tiểu Đàn, gương mặt vô cùng lạnh lùng: “Có người vẫn luôn đối đầu với tôi, người ấy chỉ là lợi dụng cô để khiêu khích tôi mà thôi.”

“Bị lợi dụng thì đã sao, chỉ cần tôi có thể đạt được mục đích, những cái khác tôi đều không quan tâm.”

Nhìn Diệp Tiểu Đàn không quan tâm, Giang Thành có hơi tức giận: “Đúng vậy, cô không chỉ không quan tâm bản thân mình, ngay cả tính mạng của ông nội mình cô cũng không quan tâm.”

“Ông ta không phải ông nội ruột của tôi, mấy người Diệp Chính cũng không phải bố mẹ ruột của tôi, việc gì tôi phải quan tâm.” Mắt của Diệp Tiểu Đàn hơi đỏ, cô ta hỏi.

“Tôi biết tất cả những chuyện xảy ra trước kia với cô, nhưng cô nghĩ kỹ lại mà xem, sau khi cô đến bên cạnh ông nội mình, ông ấy có lúc nào không bảo vệ cô không?”

Nghe xong những lời mà Giang Thành nói, Diệp Tiểu Đàn thẫn thờ: “Anh nói đúng, mỗi lần tôi gặp nguy hiểm đều là ông nội bảo vệ tôi, ông ấy giống như ông ruột của tôi vậy.”

“Ông ấy bảo vệ tôi thì đã sao,từ trước tới giờ chưa từng đưa tôi thoát bể khổ.”

Nhìn thấy trạng thái tâm lý của Diệp Tiểu Đàn mấy ngày nay, Giang Thành cũng hết cách, chỉ còn biết lắc đầu: “Cô bị thù hận che mờ mắt rồi, thậm chí còn không tiếc mạng người, cô như vậy thật đáng nhận trừng phạt.”

Diệp Tiểu Đàn vẫn luôn giữ im lặng, không nói một câu nào.

Dương Lạc ở bên không chịu nổi nên đã lên tiếng chỉ trích: “Diệp Tiểu Đàn, trước giờ tôi chưa bao giờ gặp qua người nào ngu ngốc như cô.”

“Cô muốn kéo vợ chồng Diệp Chính xuống nước, cô có thể trực tiếp nói với chúng tôi, sao phải dùng cách này?”

Đột nhiên Diệp Tiểu Đàn mở to mắt, ngẩng đầu lên nhìn Dương Lạc và Giang Thành, giống như người bị nói trúng tim đen vậy.

“Xem ra các anh đều biết cả rồi, vậy tôi cũng không còn gì để nói nữa, có điều, tôi có thể nói cho các anh biết chuyện của Diệp Quốc Hồng là do hai người họ bắt tay tính kế.”

Nghe lời đó, Giang Thành không ngạc nhiên, mà tiếp tục hỏi: “Vậy Diệp Quốc Hồng, là do cô giết, đúng không? Vì muốn kéo hai vợ chồng họ xuống nước.”

“Nhưng từ bé ông cô đã đối với cô rất tốt, sao cô nỡ ra tay được?” Giang Thành chỉ trích với sắc mặt đầy sự tức giận.

“Anh nói đúng!”Diệp Tiểu Đàn tức giận hét lên: “Ông ấy đối với tôi rất tốt, lúc nào cũng bảo vệ tôi, nhưng các anh có biết, tôi xin ông ấy đưa tôi đi, nhưng ông ấy thờ ơ?”

Diệp Tiểu Hải bên ngoài phòng thẩm vấn, nhìn thấy Diệp Tiểu Đàn quá khích, lúc đó, đôi mắt bắt đầu đỏ dần.

Lục Hạo phát hiện sự bất thường của Diệp Tiểu Hải: “Chuyện này, có phải anh cũng biết?”

Diệp Tiểu Hải thấy chuyện cũng tới bước này, cũng không muốn giấu thêm gì nữa, anh ta tự mình mở micro, kết nối với phòng thẩm vấn và bên ngoài.

Âm thanh của Diệp Tiểu Hải từ xa truyền vào: “Diệp Tiểu Đàn, cô có biết vào ngày ông nội mất, ông ấy đã gặp tôi.”

Cứ như vậy, Diệp Tiểu Hải nói ra mục đích chính của buổi gặp mặt hôm đó.

Do Diệp Tiểu Đàn vẫn luôn chịu sự áp bức của vợ chồng Diệp Chính, sống trong khổ cực, dù không phải là cháu ruột, nhưng Diệp Quốc Hồng cũng thấy khó chịu.

Thế là Diệp Quốc Hồng liên hệ với Diệp Tiểu Hải, hy vọng Diệp Tiểu Hải có thể giúp đỡ Diệp Tiểu Đàn sống tự lập bên ngoài.

Nhưng đó Diệp Tiểu Hải cho rằng, Diệp Tiểu Đàn là con của vợ chồng Diệp Chính, bản thân không có quyền trông nom nó, cho nên lúc đó từ chối lời đề nghị của Diệp Quốc Hồng.

Nhưng Diệp Quốc Hồng không vì thế mà từ bỏ Diệp Tiểu Đàn, ông ấy mang tất cả những chuyện đã xảy ra ở trong nhà kể cho Diệp Tiểu Hải.

“Lúc đó, trong lời kể của bố, tôi đã nghe những việc mà cô đã phải trải qua, tôi đã nói đồng ý nhất định sẽ dốc hết sức giúp đỡ cô.”

Nói tới đây, giọng của Diệp Tiểu Hải bắt đầu nghẹn lại: “Nhưng tôi không ngờ là, sau khi ông ấy về nhà, lại bị giết hại một cách tàn nhẫn.”

Nghe xong tất cả những lời Diệp Tiểu Hải nói, Diệp Tiểu Đàn trong phòng thẩm vấn liền run rẩy đứng dậy: “Không thể nào, lời chú nói đều là giả, trước kia cháu hy vọng ông ấy có thể giúp đỡ cháu, nhưng ông ấy đã từ chối.”

“Đích thực là ông ấy có từ chối cháu, là bởi vì người già như ông ấy không có năng lực đó, không dám để cháu chịu khổ.”

Giọng Diệp Tiểu Hải nghẹn ngào: “Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần cô bị đánh, có lần nào mà ông ấy không bảo vệ cô, chúng tôi đang tận tâm tận lực giúp cô thoát khỏi sự đau khổ, còn cô đã làm ra chuyện gì thế này.”

“Chắc chắn là không thể nào, ông ấy đã từ chối cháu rồi, ông ấy nói tới ngôi nhà này, cháu chính là đứa trẻ của ngôi nhà này, ông ấy không thể nào giúp cháu rời đi.” Diệp Tiểu Đàn khàn khàn nói.

“Tôi nói cho cô biết không có mục đích khác, tôi biết cô hận vợ chồng Diệp Chính, nhưng sao cô có thể lợi dụng ông nội để kéo hai người họ xuống nước chứ?”

Sau khi Diệp Tiểu Hải nói xong thì khụy chân xuống đất, khóc không thành tiếng.

Diệp Tiểu Hải chắc không ngờ tới, những đứa trẻ được cứu từ trong tay bọn buôn người đều trải qua tuổi thơ vô cùng thảm thương.

Nhưng người một lòng muốn xoay chuyển cục diện như Diệp Quốc Hồng lại có cái kết bi thảm.

Diệp Tiểu Đàn trong phòng thẩm vấn, sau khi biết được chân tướng sự việc thì không ngừng suy sụp, khóc lóc, cũng không biết bản thân đang khóc gì, là khóc vì bản thân làm sai, quyết định nói lời xin lỗi với Diệp Quốc Hồng, người dành tình cảm cho mình.

Lúc đó, Diệp Tiểu Hải tiến vào phòng thẩm vấn, chỉ thấy hai mắt cô ta đỏ: “Trước lúc nói việc này với tôi, ông nội cũng không muốn cô rời xa ông ấy.”

“Nhưng cho tới một ngày, ông ấy gặp phải một chuyện, chuyện này khiến cô cũng như ông ấy rất đau lòng.”

Giang Thành tò mò, mở to hai mắt khi nghe xong lời đó, rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến hai người đau khổ như vậy?

“Chú đừng nói nữa, cháu xin chú đừng nói nữa, xin chú đừng nói chuyện này ra ngoài.” Lúc Diệp Tiểu Hải chuẩn bị nói tiếp thì bị Diệp Tiểu Đàn ngăn lại.

“Được, nếu cô không muốn tôi nói, vậy tôi sẽ coi nó như một bí mật và mãi mãi giữ nó trong lòng, nhưng tôi hy vọng cô thừa nhận, tất cả tội ác mà cô đã làm.” Diệp Tiểu Hải nói với giọng đầy uy hiếp.

Điều này khiến Giang Thành và Dương lạc càng hiếu kỳ, rốt cuộc là đã trải qua những chuyện đau đớn gì mới để lại vết thương lớn như vậy trong lòng Diệp Tiểu Đàn.

“Anh muốn tôi nói thế nào nữa? Tôi tự tay giết ông nội, người yêu thương tôi nhất, tôi là người có tội, tôi đáng chết.” Diệp Tiểu Đàn ôm đầu khóc, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Đợi tâm trạng của Diệp Tiểu Đàn đỡ hơn, Giang Thành mới cất lời hỏi: “Vào ngày ông nội cô chết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Mặc dù không muốn nhớ lại những chuyện đó, nhưng Diệp Tiểu Đàn biết mình đã phạm phải sai lầm rất lớn, nếu biết chuyện mà không báo, chắc chắn cô ta cũng không còn mặt mũi nào đối diện với cái chết của Diệp Quốc Hồng.

Rất nhiều năm về trước, vợ chồng Diệp Chính không thể sinh con, thế là bọn họ mua Diệp Tiểu Đàn từ trong tay bọn buôn người về, vốn tưởng rằng đây sẽ là một đứa trẻ khiến người ta hài lòng, nhưng thành tích của Diệp Tiểu Đàn không tốt.

Thế là Diệp Tiểu Đàn bị vợ chồng Diệp Chính đối xử tàn nhẫn, cả tuổi thơ, Diệp Tiểu Đàn đều cảm thấy tối tăm.

Sau đó chuyển đến Trung Châu, Diệp Tiểu Đàn nhận được sự bảo vệ của Diệp Quốc Hồng nên tâm trạng cũng dần dần tốt lên.

Cho đến lúc lên cấp ba, sức khỏe của Diệp Quốc Hồng ngày càng sa sút, cho nên vợ chồng Diệp Chính cũng trở nên xấc xược hơn.

Bắt đầu đánh đập và mắng chửi Diệp Tiểu Đàn như hồi còn bé, cho dù Diệp Tiểu Đàn ra sức ngăn cản, nhưng cũng không giải quyết được vấn đề.

Cứ như vậy, sự thù hận trong lòng của Diệp Tiểu Đàn ngày càng lớn.

Thế là Diệp Tiểu Đàn đau đớn cầu xin Diệp Quốc Hồng, hy vọng ông ấy có thể giúp mình thoát khỏi ngôi nhà này, cô ta bằng lòng không có bố mẹ, sống một mình bên ngoài.

Cho dù là có sống tốt hay không tốt cũng sẽ không quay lại.

Nhưng tình cảm Diệp Quốc Hồng đối với Diệp Tiểu Đàn rất sâu đậm, từ lâu đã coi Diệp Tiểu Đàn là cháu gái ruột của mình, bất luận thế nào Diệp Quốc Hồng cũng không muốn Diệp Tiểu Đàn rời xa mình.

Cho đến một ngày nọ, Diệp Chính đã làm một chuyện khiến mọi người rất kinh tởm và sợ hãi.

“Vốn không muốn nói ra chuyện này, nhưng chuyện đã tới nước này, cũng không thể không nói.” Diệp Tiểu Đàn vừa nhớ lại chuyện cũ, vừa đau khổ.

“Tôi nhớ ngày hôm đó có sấm sét và mưa lớn, lúc tôi về nhà thì đã ướt sũng rồi, lúc đó ông nội đang ngủ gật, Diệp Chính ngồi ở phòng khách.” Diệp Tiểu Đàn chậm rãi nói.

Cũng chính là vào hôm đó, Diệp Chính lẻn vào phòng ngủ, cưỡng bức và dở trò đồ bại với Diệp Tiểu Đàn.

Mọi người có mặt đều sững sờ khi nghe tin này, dù không phải là con gái ruột của mình thì sau bao năm nuôi nấng, sao có thể làm ra chuyện loạn luân này.

“Chính bởi vì chuyện này xảy ra, nên tôi mới cầu xin ông nội để mình đi, nhưng ông lại từ chối tôi, trong khoảnh khắc đó, tôi thực sự không có hy vọng nào để sống tiếp.” Diệp Tiểu Đàn nói với nét mặt đầy sự đau khổ.

Giang Thành nghe xong liền quay sang nhìn Diệp Tiểu Hải, chỉ thấy biểu cảm trên mặt cô ta cũng không tự nhiên, Giang Thành đoàn, chuyện Diệp Tiểu Hải muốn nói vừa nãy cũng chính là chuyện này.

Sau đó, Diệp Tiểu Đàn biết bản thân không thể rời khỏi nơi đúng sai này nên đã nghĩ đến chuyện trả thù, đồng thời cũng vì bản thân mà vẽ ra một cái kết viên mãn cho sự đau đớn suốt mười mấy năm nay mà bản thân phải chịu đựng.

Lúc biết vợ chồng Diệp Chính điên cuồng đi mua bảo hiểm tai nạn cho Diệp Quốc Hồng, Diệp Tiểu Đàn nhận ra rằng Diệp Quốc Hồng đã có tuổi, sức khỏe không tốt, thời cơ báo thù đã tới rồi.