Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 187: Nhà máy chế tạo kim loại



Chính vì sức khỏe của Phỉ Nhiễm cũng trở nên vô cùng yếu dưới tác dụng phụ của viruss CVH2-6, cho nên khả năng nghe được tiếng kim loại va nhau hết sức bình thường thì cũng trở nên vô cùng nhạy cảm.

Vì thế Giang Thành đưa ra kết luận, có lẽ trước đây Phỉ Nhiễm đã ở trong một hoàn cảnh rất quen thuộc, nhất định là rất thường xuyên nghe được tiếng kim loại va vào nhau.

"Nhưng nơi nào có thể thường xuyên nghe được tiếng kim loại va nhau?" Giang Thành nghĩ thế liền tò mò hỏi.

"Theo quan điểm của tôi, khả năng lớn nhất bây giờ có lẽ là các lĩnh vực sản xuất kim loại, chính là những nhà máy mỗi ngày đều sản xuất ra rất nhiều kim loại, phát ra loại âm thanh này là khá bình thường."

Nghe được câu trả lời của Dương Lạc thì Giang Thành nghiêm túc gật đầu: "Phân tích của cậu rất có lý, vậy bây giờ chúng ta nên tập trung tìm một số xưởng kim loại gần ngoại ô thành phố Trung Châu đi."

Sau khi xác định được mục tiêu, Giang Thành cũng cảm thấy nếu như là ở gần nhà máy kim loại như những lời Dương Lạc nói.

Thì có phải nơi trong bức tranh của Phỉ Nhiễm cũng ở gần đây không?

Giang Thành cảm thấy nếu như Phỉ Nhiễm thường xuyên nghe được tiếng va chạm của kim loại, thì rất có thể cô bé sống gần một nhà máy sản xuất kim loại.

Khoảng sân nhỏ đặc biệt trong bức tranh của Phỉ Nhiễm rất có thể đó là nơi phỉ Nhiễm từng sinh sống.

Nghĩ đến đây thì Giang Thành có chút phấn khởi vội vàng bước nhanh tìm kiếm, sau một lúc, đội cảnh sát hình sự cũng phân loại được địa chỉ của các nhà máy sản xuất kim loại tại Trung Châu.

Trong danh sách có hơn mười xưởng kim loại, hơn nữa tất cả đều nằm trong vùng ngoại ô Trung Châu, thấy vậy Giang Thành liền nhíu mày một cái.

Hơn mười thì con số này không nhiều nhưng cũng không ít, nhưng khi điều tra sẽ gặp không ít phiền phức.

Mặc dù trong lòng Giang Thành nghĩ như vậy, nhưng hơn mười nhà máy kim loại này đều phải thông qua điều tra, không thể để xót bất kì một manh mối nào.

"Dương Lạc, nếu trong hai ngày nay anh không có việc thì hãy đi cùng tôi điều tra từng chỗ một." Giang Thành thử thăm hỏi một chút.

"Hả, tôi nói này, anh bận mấy ngày nay rồi nên nhất định phải về nghỉ ngơi một chút, sau đó hãy đến tìm tôi.” Dương Lạc bất lực lắc đầu.

"Dương Lạc, tôi thật sự không ngờ với tư cách là một cảnh sát mà cậu có thể nói ra những lời vô trách nhiệm đó." Giang Thành trợn mắt nhìn Dương Lạc.

"Đại ca à, tôi đúng là một cảnh sát, nhưng nghề nghiệp thật sự của tôi là một pháp y." Dương Lạc khổ sở nói: "Anh có thấy người nào bên pháp y về việc kiểm tra thi thể, mà cùng cảnh sát hình sự đi phá án chưa."

Giang Thành nghe vậy suýt chút nữa bật cười: "Ai bảo cậu là người anh em tốt của tôi, đi thôi.”

Lúc này Dương Lạc nhìn xung quanh rồi nói: "Nhưng tại sao tôi không thấy Diệp Hồng đâu thế? Anh nói hai người đã làm lành rồi sao lại chia ra hành động?”

Giang Thành hiểu rõ, Dương Lạc chính là đang trêu chọc mình, có thể nói rằng Giang Thành đã tha thứ cho Diệp Hồng, nhưng cũng không có nghĩa là hai người là của nhau.

Giang Thành hiểu rõ, bây giờ thứ xã hội này cần chính là lễ nghĩa, mặc dù lúc trước ở bên giường bệnh của Phỉ Nhiễm hai người đã làm hòa trở về như lúc ban đầu nhưng không có nghi lễ nào có thể chứng minh được hai người là của nhau.

Dương Lạc thấy thế liền có chút bất an: "Anh sao thế, không phải là vì để cho Phỉ Nhiễm vui nên anh mới hòa giải với Diệp Hồng đấy chứ."

Chỉ thấy Giang Thành vội vàng lắc đầu: "Không phải là tôi nghĩ cô ấy đã ở bên tôi hơn mười năm, nếu chúng tôi thật lòng muốn ở bên nhau, thì ít nhất, cũng phải có một cái đám cưới đàng hoàng, cậu nói xem có phải không?"

Dương Lạc thiếu chút nữa là được mở rộng tầm mắt: "Tôi thật không ngờ một nhóc con như anh lại có một trái tim tinh tế đến vậy, vậy anh định lúc nào mới cho cô ấy một cái đám cưới?"

Giang Thành nghe thế cũng hơi do dự một lúc mới nói: "Bây giờ có vụ án của Thằng Hề, Phỉ Nhiễm cũng mới qua đời, tôi không có tâm trạng để nghĩ đến những chuyện đó, tôi cần có thời gian.”

Dương Lạc lắc đầu cười bất lực: "Tôi hi vọng anh sẽ nhớ chuyện này, vì anh đã để người ta trong lòng cho nên nhất định phải cho người ta một câu trả lời."

"Chính anh cũng biết Diệp Hồng đã bên cạnh anh và chờ anh suốt mười năm."

Dương Lạc nói xong liền lên xe, bỏ Giang Thành đứng một mình, nhất thời không biết nên nói như thế nào.

Vào buổi chiều, Giang Thành và Dương Lạc đã điều tra bốn nhà máy sản xuất kim loại, trong đó có ba nhà máy ở một vị trí đặc biệt vắng vẻ.

Xung quanh chủ yếu là những rừng cây nhỏ, và thậm chí còn được bao quanh bởi núi và sông, cho nên căn bản cũng không hề có một ngôi nhà nhỏ nào cả.

Và nơi sản xuất kim loại thứ tư rất nhỏ nên nếu đến gần mới có thể nghe được âm thanh của nó, chưa kể có các quy tắc nghiêm ngặt của nó nữa.

Những người lạ thì bình thường sẽ được nhân viên gác cổng ngăn lại, cũng không được phép lại gần, chính vì thế khu này cũng bị loại trừ.

Giang Thành có chút do dự nghĩ rằng chẳng lẽ cái sân nhỏ kia trong bức tranh của Phỉ Nhiễm và các xưởng kim loại này không liên quan đến nhau sao?

Nhưng cho dù là không có liên quan gì đến nhau, thì đến gần tối hôm nay đã loại bỏ được bốn nhà máy vì đây chỉ là các nhà máy bình thường thôi.

Trời đã khuya mà Giang Thành vẫn còn muốn điều tra thêm một nhà nữa, nhưng Dương Lạc bên cạnh gần như đã mệt mỏi và đang ngủ rồi.

"Giang Thành, nếu không thì trước hết hôm nay cứ như vậy đã, ngày mai lại đi tra xem các nhà máy còn lại, tôi tin rằng đến ngày mai là mọi chuyện sẽ xong thôi."

Dương Lạc vừa nói vừa ngáp một cái thật sâu: "Huống chi bây giờ các nhà máy kim loại đã gần như đóng cửa hết rồi, nếu chúng ta đi bây giờ thì cũng vô ích thôi."

Nghe được những lời này của Dương Lạc thì Giang Thành liền gật đầu: "Lúc này chỉ mới vài tiếng đồng hồ, mà cậu đã mệt rồi, bây giờ cơ thể đã không còn như xưa nữa."

Nghe những lời này của Giang Thành thì rõ ràng là đang ngầm trêu chọc mình, vì thế Dương Lạc có chút không vui.

"Tôi nói cho anh biết, tốt hơn hết là quan tâm chuyện của anh và Diệp Hồng đi, còn có lòng mà quan tâm đến tôi thì đúng là ăn no rỗi việc." Dương Lạc trừng mắt.

"Cậu đối với tôi là anh em nhiều năm, tôi đương nhiên phải lo lắng cho cậu rồi, cậu nói cậu đã độc thân nhiều năm như vậy rồi, vậy mà cũng không lo đi tìm bạn gái cưới vợ đi.”

Dương Lạc trợn to đôi mắt khi nghe được Giang Thành nói những lời này: "À, bây giờ anh có bạn gái rồi, lại lật mặt sang trách tôi đúng không, không phải là tôi đang chờ anh giới thiệu cho tôi sao?"

Giang Thành nghe thế buồn cười lầm bầm hai tiếng: "Được được được, nếu chúng tôi mà gặp được một cô gái tốt thì nhất định sẽ giới thiệu cho cậu."

"Điều này còn chưa đủ, hãy nhớ kỹ phải có một làn da đẹp, chân dài quyến rũ gợi cảm, và đầy đặn đó là yêu cầu đơn giản của tôi."

Hai người trên đường đi đều ôm cho mình một tâm sự riêng trò chuyện đôi câu rồi trở về nhà.

Tắm xong Giang Thành nằm lên trên giường ngẩn người một lúc, hơn nữa không biết bây giờ bản thân đang suy nghĩ cái gì.

Trong đầu lúc này đang rất hỗn loạn chợt hình ảnh của Phỉ Nhiễm hiện lên, một lúc sau lại là khuôn mặt của Diệp Hồng, lúc sau nữa lại là khuôn mặt của Thằng Hề đó.

Màn đêm buông xuống càng ngày càng sâu, nhưng Giang Thành lại không cảm thấy buồn ngủ, vì thế nên anh lục ngay tủ đầu giường rồi lấy ra bức hình của Phỉ Nhiễm.

Lật sang mặt sau là họa tiết Thằng Hề thì không khỏi giật mình, khi nhìn thấy hoa văn trên cái vật này thì cực kỳ phẫn nộ.

"Mày rốt cuộc là ai? Mày với tao có thù sâu oán nặng gì mà mày giết vợ tao rồi hại chết con tao."

Giang Thành vừa nói vừa hối hận rơi nước mắt, nước mắt chảy xuống một góc ảnh sắp bị Giang Thành bóp nát trong tay.

Đúng lúc này, điện thoại của Giang Thành vang lên, liếc nhìn thì hóa ra đó là cục trưởng Trương Minh Sơn gọi đến.

"Muộn thế này mà cục trưởng còn gọi đến, có sắp xếp gì sao?" Giang Thành vội vàng trả lời

"Tôi nghe người trong cục nói gần đây anh đang điều tra một số xưởng kim loại, có liên quan đến Thằng Hề đó không?" Trương Minh Sơn nhẹ nhàng hỏi.

"Ừm, có liên quan đến tên sát nhân đó, manh mối cũng tìm được từ Phỉ Nhiễm." Giang Thành đem mọi manh mối đầu đuôi gốc ngọn mà mình tìm được cùng Diệp Hồng nói hết cho Trương Minh Sơn.

"Không ngờ con bé nhỏ này đến lúc cuối cùng còn có thể để lại nhiều manh mối như vậy." Trương Minh Sơn nói xong liền lập tức nhận ra bản thân nói sai.

"Gần đây cậu nên điều chỉnh tâm lý cho tốt đi, nếu như muốn nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi, không cần báo cáo lại với tôi." Trương Minh Sơn nói xong lập tức cúp điện thoại.

Thật ra, trong lòng Giang Thành cũng biết vụ án của Thằng Hề này đối với Trương Minh Sơn quan trọng như thế nào, dù sao thì khi Thằng Hề đó xuất hiện cũng gây cho Trung Châu một trận gió to bão lớn.

Trong một thời gian ngắn mà nhiều vụ án giết người đã xảy ra ở Trung Châu, hiện tại thì báo chí và dư luận đang dồn sức ép vào đội cảnh sát hình sự.

"Hôm nay cô muốn đi cùng chúng tôi à?" Giang Thành lúng túng hỏi Diệp Hồng.

"Ừ, hôm nay trong cục tôi không có việc, nghe nói các anh đi điều tra mấy nhà máy sản xuất kim loại, có điều là nhiệm vụ cũng khá lớn, cho nên tôi sẽ đi cùng các anh."

Diệp Hồng nói xong liền tự mình lên xe, Dương Lạc ngồi một bên, nháy mắt ra hiệu với Giang Thành: "Tôi nói trước cho mà biết, hôm nay không được ở trước mặt tôi thể hiện tình cảm, nếu không thì tôi sẽ đoạn tuyệt quan hệ."

Phải nói là ngày hôm qua Giang Thành còn có tâm trạng mà đùa với Dương Lạc, nhưng hôm nay một chút tâm trạng cũng không có, Giang Thành mặc kệ Dương Lạc rồi tự mình leo lên xe.

Khi đã kiểm tra xong những nhà máy sản xuất kim loại đó thì cũng tới trưa nhưng cũng giống như chiều ngày hôm qua, đều không có phát hiện gì mới.

Giang Thành đã có chút mệt, buổi trưa trời nắng như thiêu đốt khiến bản thân Giang Thành thấy như không còn chút sức lực nào.

Diệp Hồng ngồi một bên thấy vậy liền đưa cho Giang Thành một chai nước: "Lấy lại tinh thần đi, sáng nay kiểm tra một nhà máy nữa, rồi về nghỉ ngơi."

Giang Thành gật đầu, rồi xe cũng từ từ đến một nhà máy sản xuất kim loại, Giang Thành phát hiện ra chỗ này không giống như những nhà máy sản xuất kim loại khác

Vì nhà máy này nằm giữa ngôi làng, mà giám đốc ở đây là trưởng thôn, theo tư liệu nói, thì trưởng làng là người dẫn dắt những người trong làng đi làm giàu.

Cho nên cả làng mới đoàn kết lại, lập nên cái nhà máy chế tạo kim loại Huy Hoàng này.

"Gã này đúng là không khiêm tốn tí nào." Dương Lạc đứng sau lưng nói đùa.

Nhưng Giang Thành không có tâm trạng để điều tra những thứ này, Giang Thành phát hiện ra cái nhà máy sản xuất kim loại này cách làng đó không xa, hơn nữa còn có rất nhiều nhà vây xung quanh.

Giang Thành sững người một lúc, cuối cùng đi đến nhà máy sản xuất kim loại đó.