Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 189: Lại xuất hiện kẹo



Nghe thấy Nựu Nựu nói thế, Giang Thành ngẩn người, đây không phải là một trong những triệu chứng của virus CVH2-6 sao?

Sau khi bị nhiễm virus CVH2-6, sẽ trở nên vô cùng thông minh, bởi vì con virus này sẽ làm thay đổi kết cấu của não bộ.

Giang Thành vội vàng hỏi: ''Gần đây cháu có ăn phải vật gì giống như một loại thuốc không?''

Nựu Nựu nghe vậy thì nhíu mày: ''Cháu cũng không nhớ rõ lắm, nhưng mà việc này có liên quan đến bệnh của cháu sao?''

''Không nhớ rõ sao?'' Giang Thành thấy kì lạ, một người bình thường không nhớ được một ngày ba bữa mình đã ăn gì cũng không có gì lạ, nhưng chẳng lẽ ngay cả một vật giống như thuốc mà cũng không nhớ rõ được?

Giang Thành nghi ngờ có lẽ Nựu Nựu cũng mất trí nhớ như Phỉ Nhiễm, bởi vì ảnh hưởng của virus CVH2-6 rất mạnh, dẫn đến trí nhớ bị hao tổn.

Giang Thành thầm nghĩ xem ra chuyện này chỉ đành hỏi lại với bố mẹ của Nựu Nựu, là bố mẹ, đương nhiên sẽ quan tâm đến những chuyện này.

Giang Thành vừa dứt lời liền quay người đi ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy Lục Hạo và bố mẹ Nựu Nựu đứng chung một chỗ.

''Tôi có vài vấn đề muốn hỏi hai người, mong hai người có thể nhớ lại thật kỹ càng, rồi nói lại chi tiết với tôi.'' Giang Thành nghiêm túc nói.

Mẹ của Nựu Nựu thấy vẻ mặt của Giang Thành khá nghiêm túc, trong lòng có chút hoảng loạn: ''Vâng, anh cứ việc hỏi, chỉ cần là chuyện chúng tôi biết, chúng tôi nhất định đều nói hết.''

''Trước tiên, tôi nghe nói lúc trước thành tích học tập của Nựu Nựu không được tốt lắm, nhưng về sau thành tích bỗng nhiên tăng lên, có chuyện này sao?''

Nghe Giang Thành nói thế, gương mặt mẹ của Nựu Nựu thậm chí có chút tự hào: ''Đúng vậy, đứa nhỏ này lúc học tiểu học, thành tích đúng là rối tinh rối mù.''

''Mãi cho đến lúc học trung học, thành tích đột nhiên thay đổi, chúng tôi rất vui mừng.''

Nghe nói như thế, Giang Thành nhẹ gật đầu: ''Thành tích đột nhiên thay đổi tốt hơn sao? Hay là hai người cho cô bé đi học thêm hay là thuê gia sư.''

''Không có.'' Mẹ Nựu Nựu vội vàng cười trả lời: ''Đứa nhỏ này giống như là trước khi học trung học đầu óc chưa thông suốt, thành tích học tập bỗng nhiên tăng cao, nhưng không có đi học thêm.''

Có lẽ tình huống này, trong mắt bố mẹ Nựu Nựu là niềm tự hào, nhưng trong mắt của Giang Thành, ngược lại là một mối lo.

''Còn một vấn đề nữa, gần đây Nựu Nựu có uống loại thuốc gì không?'' Giang Thành tiếp tục hỏi.

''Thuốc? Không có, đứa nhỏ này bình thường sức khỏe rất tốt, không bị bệnh gì cả.'' Mẹ Nựu Nựu vội vàng trả lời.

Lục Hạo nhìn vẻ mặt của Giang Thành lúc này, cảm thấy sự việc có gì đó không ổn, liền kéo Giang Thành sang một bên.

"Đội trưởng Giang, anh hỏi mấy câu vừa rồi là có ý gì? Sao tôi nghe mấy vấn đề mà anh hỏi đều giống với tình huống của Phỉ Nhiễm vậy?''

Chỉ thấy Giang Thành gật gật đầu: ''Chuyện này vẫn chưa thể xác định, nhưng trước mắt xem xét tình hình và biểu hiện của Nựu Nựu thật sự khá giống với Phỉ Nhiễm.''

''Ý của anh là Nựu Nựu bị nhiễm virus CVH2-6 sao? Chắc là không phải đâu, vừa rồi chị dâu và anh trai tôi không phải cũng đã nói cô bé gần đây không uống thuốc gì cả.'' Lục Hạo vội vàng sốt sắng trả lời.

''Cậu cũng không cần quá lo lắng, chuyện này trước tiên đừng nói với bố mẹ Nựu Nựu, bây giờ tôi mới chỉ nghi ngờ thôi.''

Giang Thành nói, nhẹ nhàng vỗ vai Lục Hạo: ''Cậu không cần lo lắng, chẳng qua tôi mới thấy những triệu chứng này khá là giống thôi.''

Giang Thành nói xong, Lục Hạo bỗng nhiên nghĩ ra gì đó: ''Tôi nhớ lúc phát hiện virus CVH2-6, cũng không phải là thuốc, mà là kẹo.''

Lục Hạo nhắc đến, Giang Thành lập tức nhớ ra, chuyện này trừ trước đến giờ, trong tiềm thức của Giang Thành, virus CVH2-6 là hình dạng một viên thuốc.

Suýt chút nữa Giang Thành quên lúc trước Phỉ Nhiễm vẫn hay dùng một hộp sắt để đựng đủ lại bánh kẹo.

''Đúng, cậu nói đúng, tôi suýt nữa quên mất chuyện này.'' Giang Thành nói, vội vàng đi đến trước mặt bố mẹ Nựu Nựu một lần nữa.

''Hai người nói bình thường Nựu Nựu không uống thuốc, vậy bình thường cô bé có ăn đồ ăn vặt gì không?'' Giang Thành vội vàng hỏi.

Bố mẹ Nựu Nựu bối rối: "Trẻ con mà, đồ ăn vặt như khoai tây chiên, bánh kẹo, những thứ này chúng tôi không quá để ý tới.''

Giang Thành nghe hai chữ bánh kẹo không khỏi nhíu mày. Vội vàng gọi điện thoại cho Dương Lạc: ''Dương Lạc, cậu gửi ảnh chụp viên kẹo lúc trước cho tôi.''

Hai phút sau, Giang Thành nhận được hình ảnh, liền giơ ra trước mặt bố mẹ Nựu Nựu, hỏi: ''Kẹo giống như thế này, Nựu Nựu đã từng ăn chưa?''

Chỉ thấy bố mẹ Nựu Nựu tò mò nhìn một lúc lâu: ''Đây không phải là kẹo bình thường mà trẻ con hay ăn sao?''

Nghe được đáp án này, Giang Thành hiểu ấn tượng của bố mẹ Nựu Nựu đối với kẹo có virus CVH2-6 cũng chỉ dừng lại trên phương diện đồ ăn vặt mà thôi.

Giang Thành lại cầm hình ảnh đi tới trước mặt Nựu Nựu hỏi: ''Nựu Nựu, cháu đã từng ăn loại kẹo này chưa? Cháu nghĩ kỹ lại xem.''

Nựu Nựu cẩn thận nhìn bức ảnh, trầm ngâm suy nghĩ: ''Hình như đã từng ăn rồi, nhưng cũng không giống với kẹo lắm.''

Nghe thấy Nựu Nựu nói thế, Giang Thành kinh hãi: ''Không giống với kẹo, vậy thứ cháu ăn là gì?''

Đúng lúc này bố mẹ Nựu Nựu đi vào trong phòng bệnh: "Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, hình như là lúc trước tôi mua kẹo vitamin cho Nựu Nựu.''

''Kẹo vitamin?'' Giang Thành có chút không hiểu, kẹo có liên quan gì đến vitamin.

''Là như vậy, lúc trước chúng tôi thấy vóc dáng của Nựu Nựu thấp hơn những đứa trẻ khác rất nhiều, cho nên qua lời giới thiệu chúng tôi đến tiệm thuốc, mua một chút vitamin.''

Mẹ Nựu Nựu nghĩ nghĩ một lát, sau đó nói: ''Người đó nói sau khi ăn kẹo vitamin, không chỉ có thể cao hơn mà còn thông minh hơn.''

Giang Thành nghe vậy thì kinh hãi: ''Trong nhà của hai người còn loại kẹo vitamin này không, có thể mang tới cho tôi xem không?''

Mẹ Nựu Nựu ngẩn người: ''Sao vậy? Kẹo này có vấn đề gì sao? Có phải là giả mạo kẹo vitamin, nên mới khiến Nựu Nựu bị bệnh?''

''Hiện tại vẫn chưa xác định được, cho nên mới cần hai người về tìm kẹo, mang tới bệnh viện để kiểm tra một chút.'' Giang Thành lãnh đạm nói.

''Vâng vâng vâng, bây giờ tôi về nhà lấy, đội trưởng Giang, anh cứ ở đây chờ tôi, nhà chúng tôi cách bệnh viện rất gần.'' Mẹ của Nựu Nựu sốt ruột chạy về nhà.

''Nhưng mà chú ơi, kẹo mà cháu ăn, mặc dù hơi giống với loại này, nhưng mà có điểm khác nhau.'' Nựu Nựu nhìn bức ảnh, sau đó nói.

''Hả, cháu nói xem là không giống ở đâu?'' Giang Thành vội vàng hỏi.'

''Bình kẹo vitamin mà cháu ăn, mặc dù màu sắc gần giống với trong bức ảnh. Nhưng mà kẹo cháu ăn là loại mềm, cháu xem thấy trong bức ảnh là kẹo cứng.''

Nghe Nựu Nựu nói xong, Giang Thành có chút chần chờ, chẳng lẽ là do mình quá đa nghi? Nựu Nựu thật sự chỉ ăn kẹo vitamin bình thường sao?

Dù sao theo Giang Thành biết ngoài kẹo có virus CVH2-6 mà Phỉ Nhiễm đã từng ăn, vẫn chưa từng thấy kẹo như vậy ngoài thị trường.

Hiện tại không ai dám khẳng định, chỉ có thể chờ bố mẹ của Nựu Nựu cầm bình kẹo vitamin kia đến chỗ Dương Lạc kiểm tra thì mới biết được đáp án.

Không quá mười phút, bố mẹ Nựu Nựu đã vội vàng từ nhà chạy đến: ''Đội trưởng Giang, đây là kẹo vitamin mà Nựu Nựu nhà chúng tôi đã ăn.''

Mẹ Nựu Nựu đưa bình kẹo cho Giang Thành.

''Được rồi, tôi sẽ quay về để xét nghiệm, nhưng mà tôi vẫn còn mấy vấn đề muốn hỏi cô.'' Giang Thành nói tiếp.'

Thành tích của Nựu Nựu có phải là vì sau khi ăn kẹo này mới có tiến triển tốt không?''

Nghe thấy Giang Thành hỏi vấn đề này, mẹ Nựu Nựu hơi chần chờ, kỳ thật bọn họ cũng không biết Nựu Nựu từ lúc nào bắt đầu thay đổi?

Hơn nữa cũng không để ý đến, có phải là do ăn kẹo nên thành tích mới tốt lên không.

''Chắc là vậy, bình kẹo này mua rất lâu rồi, Nựu Nựu thỉnh thoảng uống một viên, chúng tôi không quá để ý.''

''Bình thường Nựu Nựu ở nhà có xuất hiện tình trạng như ngày hôm nay, không kiềm chế được bản thân hoặc tâm trạng không tốt không?'' Giang Thành tiếp tục hỏi.

Chỉ thấy lúc này bố Nựu Nựu đột nhiên nói: ''Có một lần rất kì lạ, tôi và Nựu Nựu ở nhà, lúc đó Nựu Nựu đột nhiên rất bực bội.''

Giang Thành nghe vậy, trong lòng không khỏi giật mình, như vậy không phải là giống với biểu hiện của Phỉ Nhiễm sao? Cảm xúc bực bội, căn bản không biết bản thân đang làm cái gì.

''Được rồi, vậy hai người chờ tin tức đi, nến như kẹo vitamin này có gì khác thường, tôi nhất định sẽ liên lạc với hai người.''

Giang Thành vừa dứt lời, vội vã chạy về đội cảnh sát hình sự, không kịp làm những chuyện khác, chạy như điên đến phòng pháp y của Dương Lạc.

''Dương Lạc hiện tại tôi cần cậu kiểm tra bình kẹo vitamin này, tôi nghi ngờ trong đó có virus CVH2-6.''

Dương Lạc nghe thấy thì kinh hãi: ''Anh nói virus CVH2-6 làm thành kẹo? Không thể nào, trước đây chúng ta nhìn thấy kẹo mà Phỉ Nhiễm ăn, lúc đó là lần đầu xuất hiện virus CVH2-6.''

Nghe thấy Dương Lạc nói thế, Giang Thành gật đầu: ''Bây giờ tôi đang nghi ngờ, cho nên muốn tìm cậu kiểm tra xem.''

''Anh lấy đâu ra bình kẹo vitamin này? Chẳng lẽ virus CVH2-6 được chế thành kẹo đã bắt đầu lưu truyền trên thị trường sao?''

''Trước mắt cậu đừng quá kích động, không nên nghĩ sự việc quá tệ, biết đâu bình kẹo vitamin trong tay cậu không có virus CVH2-6 đâu.''

Nghe thấy Giang Thành nói thế cả người Dương Lạc không nhúc nhích được, Dương Lạc không thể tưởng tượng nổi, nếu những virus này lưu truyền rộng rãi trên thị trường.

Nếu vậy thì sẽ có bao nhiêu đứa trẻ vô tội bị hại như Phỉ Nhiễm, thế giới sẽ biến thành thế nào.