Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 197: Loại bột vôi khác



"Vậy ngoài trừ Daturaline ra, còn có thành phần nào khác sao?" Giang Thành nghĩ đến đây xong lập tức hỏi.

Lúc này Dương Lạc cau mày: "Không sai, ngoại trừ Daturaline ra còn có một số những thứ khác."

Dương Lạc đưa báo cáo xét nghiệm trong tay cho Giang Thành trong xem. Giang Thành cau mày nhìn, trên báo viết một chuỗi số lượng bằng tiếng Anh, Giang Thành xem không hiểu.

Dương Lạc thấy thế vội vàng nói: "Đơn giản mà nói, ở trong đó ngoại trừ có Daturaline, còn có một số bột phấn là CaCO3."

"CaCO3? Đó là gì?" Giang Thành thắc mắc. Đó là gì? Tại sao có thể trộn lẫn với Daturaline?

"Theo ngôn ngữ địa phương thì CaCO3 chính là bột vôi." Dương Lạc vội vàng giải thích.

"Bột vôi? Bột vôi sao lại trộn lẫn với Daturaline?" Giang Thành nghe Dương Lạc trả lời tỏ ra hết sức kinh ngạc.

Mà loại bột vôi này không phải là loại bột vôi thông thường, bên trong nó có pha lẫn một ít bột ngọc trai.

Điều này làm Giang Thành hơi khó hiểu, bên trong căn nhà nhỏ phát hiện được những thùng giấy này, phía trên thùng giấy lại có nhiều thứ như thế, bột vôi còn cả Daturaline.

"Giang Thành, bây giờ anh đang nghĩ gì?" Dương Lạc thấy Giang Thành không nói lời nào chậm rãi mở miệng hỏi.

Giang Thành bây giờ cũng không biết làm như thế nào có thể tìm hiểu vấn đề này.

"Theo như tôi quan sát được thì xung quanh căn nhà thì dưới chân núi đó chỉ có một căn nhà này, xung quanh đều rất trống trải, không có bất kỳ vật gì."

Giang Thành nghĩ đến đây, tiếp tục nói: "Bao gồm cả tiếng kim loại va chạm mà Phỉ Nhiễm thường xuyên nghe được, tôi nghi ngờ xung quanh có một nhà máy nhưng xung quanh căn nhà cũng không có nhà máy nào."

Cho nên bây giờ Giang Thành đang nghĩ thầm có khả năng căn nhà nhỏ này chỉ là nơi mà Thằng Hề dùng làm nhà kho hay không? Nơi sản xuất ra những viên kẹo vitamin CVH2-6 vốn dĩ là một nơi khác?

Nhưng nếu căn nhà nhỏ đó không phải là nơi Giang Thành đang tìm kiếm, vậy nơi sản xuất virus CVH2-6 là ở đâu?

Giang Thành tự hỏi, nhìn báo cáo xét nghiệm của Dương Lạc một lần nữa: "Bột vôi?" Giang Thành đột nhiên nghĩ ra điều gì.

Nếu như căn nhà nhỏ đó chỉ là nhà kho, vậy chắc chắn kẹo chứa virus CVH2-6 sau khi được sản xuất sẽ được vận chuyển đến hai cái phòng trong căn nhà đó.

Như vậy thứ bám trên mặt thùng giấy có khi nào là bám vào từ lúc còn ở nơi sản xuất không?

Giang Thành nghĩ đến đây vội vàng tò mò hỏi: "Dương Lạc, cậu nói xem có khi nào những thứ bám trên thùng giấy là từ nơi sản xuất CVH2-6 virus hay không?"

Nghe nói như thế Dương Lạc lập tức bừng tỉnh: "Ý của anh là những thứ đó bám vào thùng giấy lúc ở nơi sản xuất sau đó được vận chuyển đến căn nhà đó sao?"

Giang Thành gật đầu Dương Lạc cũng tỏ vẻ đồng ý: "Tôi cảm thấy anh nghi ngờ như vậy rất có lý, như vậy đi, bây giờ chúng ta có thể tập trung điều tra loại bột vôi có pha lẫn cả bột ngọc trai rốt cuộc là tới từ chỗ nào."

Nghe Dương Lạc nói như vậy, Giang Thành mặc dù rất muốn lập tức hành động, nhưng ở thành phố Trung Châu này nơi nào sẽ có bột vôi pha lẫn bột ngọc trai đây.

Tuy là bột vôi được sản xuất khắp nơi nhưng đặc biệt lần này bột vôi pha lẫn bột ngọc trai.

Đúng lúc này Diệp Hồng đi tới sau lưng Giang Thành: "Hai người đang nghiên cứu cái gì đấy?"

"Diệp Hồng cô qua đây, chúng tôi vừa phát hiện thứ bám trên thùng giấy ở căn nhà nhỏ không chỉ có Daturaline, mà còn bột vôi pha lẫn bột ngọc trai."

Nghe nói như thế Diệp Hồng trợn to hai mắt: "Vậy là sao chứ? Không lẽ những thứ đó là ở nơi khác bám vào thùng giấy sau đó được đưa đến căn nhà nhỏ đó sao?"

"Đúng, cho nên bây giờ chúng tôi muốn điều tra xem nơi nào sản xuất ra bột vôi có lẫn bột ngọc trai, cho dù đó là vô tình hay cố ý dính vào."

Nghe Giang Thành nói Diệp Hồng cúi đầu trầm tư một lúc rồi vội vàng hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta phải tập trung điều tra những nơi sản xuất bột vôi ở thành phố Trung Châu?"

"Không sai, giống như cô nói đầu tiên chúng ta phải lần lượt điều tra những nơi sản xuất và kinh doanh bột vôi xem có điểm khả nghi nào không."

Giang Thành vừa dứt lời lập tức nói với Lục Hạo: "Bây giờ chúng ta cần thống kê xem ở thành phố Trung Châu có bao nhiêu xưởng sản xuất bột vôi, sau đó lần lượt điều tra."

Lục Hạo nghe vậy nhíu mày: "Theo tôi được biết thì thành phố Trung Châu có rất nhiều nơi buôn bán bột vôi, chỉ tiêu chất lượng cũng khác nhau, chúng ta phải điều tra như thế nào đây?"

Đúng lúc này Diệp Hồng nói: "Không phải anh nói lần này bột vôi còn lẫn cả bột ngọc trai sao? Chúng ta lấy danh nghĩa người mua yêu cầu bột vôi phải có bột ngọc trai, vậy không phải đơn giản hơn rất nhiều sao?"

Nghe được ý kiến của Diệp Hồng, Giang Thành vui mừng cười, trước đó chỉ biết Diệp Hồng như là cái theo đuôi đi theo mình mười năm, không nghĩ tới cô còn có trí tuệ thông minh như vậy.

Lục Hạo tiếp thu được mệnh lệnh vội vàng ra ngoài tìm kiếm các xưởng sản xuất bột vôi.

Cùng lúc đó, Giang Thành nghĩ nếu như điều tra tất cả người hợp tác buôn bán với xưởng bột vôi thì sao? Có thể bỏ qua hầu hết những trung gian buôn bán bột vôi này, bởi vì Giang Thành cảm thấy số lượng lớn virus CVH2-6 như vậy, nếu như muốn tìm kiếm nơi sản xuất nhất định phải có xưởng tái sản xuất.

Vậy có thể là xưởng này đang sản xuất virus CVH2-6 dưới danh nghĩa sản xuất bột vôi hay không?

Nghĩ như vậy Giang Thành không dám do dự, bây giờ đã có đầu mối, vậy thì nhất định phải điều tra đến cùng.

Nhưng bây giờ chỉ dựa vào năng lực của một mình Lục Hạo, Giang Thành cũng không dám ôm hy vọng quá lớn.

Giang Thành nhấn thang máy đi tới đội cảnh sát hình sự ở tầng cao nhất.

Tới trước cửa văn phòng của Cục trưởng Trương Minh Sơn, Giang Thành do dự một chút, nhưng vẫn gõ cửa một cái đi vào.

Vừa bước vào văn phòng, Giang Thành nhận thấy toàn bộ căn phòng giống như có sương mù lượn lờ, lúc này Trương Minh Sơn đang ngồi trên ghế làm việc hút thuốc, trước mặt trong cái gạt tàn thuốc đã có rất nhiều tàn thuốc.

Giang Thành ngây người, từ trước tới nay chưa từng thấy Trương Minh Sơn hút nhiều thuốc như vậy, Giang Thành lúc này cũng không biết làm sao mở miệng.

Nhìn thấy Giang Thành đến, Trương Minh Sơn vội vàng dập tắt điếu thuốc, xấu hổ đứng dậy, mệt mỏi cười: “Cậu sao lại lên đây, có chuyện gì tìm tôi sao?"

Giang Thành mở miệng, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì: "Cục trưởng ông làm sao vậy? Có chuyện gì phiền lòng sao?"

Giang Thành vừa nói vừa chỉ chỉ cái gạt tàn thuốc trên mặt bàn, Trương Minh Sơn thấy thế xấu hổ cười: "A, không có việc gì, chỉ là gần đây áp lực hơi lớn, cậu không cần lo lắng cho tôi, cậu tìm tôi là có chuyện gì?"

Mặc dù ngoài mặt Trương Minh Sơn rất điềm đạm nhưng Giang Thành hiểu, chỉ cần Trương Minh Sơn gặp phải việc phiền lòng sẽ giống như một cái ống khói, điểm này Giang Thành cũng là học được từ Trương Minh Sơn.

Giang Thành hiểu được Trương Minh Sơn nhất định là đang bị áp lực gì đó, nhưng cũng có thể là liên quan đến vụ án của Thằng Hề mà cấp trên tạo cho Trương Minh Sơn một áp lực rất lớn.

Thế nhưng Trương Minh Sơn chưa từng chống lại mệnh lệnh, hay là cho Giang Thành một áp lực cực lớn. Để Giang Thành tiếp nhận vụ án của Thằng Hề là bởi vì trong lòng Trương Minh Sơn cũng rõ Giang Thành sợ những người khác sẽ phá hỏng vụ án này.

"Là như vậy trước đó lúc Phỉ Nhiễm rời đi có để lại một bức tranh, chúng tôi đi theo bức tranh này tìm được một căn nhà nhỏ, chúng tôi cũng phát hiện ra đây là chỗ ở của một nghi phạm trong một vụ án trước đây"

Giang Thành đưa bức tranh của Phỉ Nhiễm và ảnh chụp căn nhà nhỏ ra trước mặt Trương Minh Sơn.

Trương Minh Sơn bật cười đồng thời tán dương: "Không hổ là con gái cậu dạy dỗ nên, hoạ sĩ thế mà lợi hại như vậy, có thể vẽ căn nhà giống như thật vậy."

Nghe Trương Minh Sơn nói, Giang Thành cũng không biết làm như thế nào, nói tiếp: "Chúng tôi phát hiện được số lượng lớn kẹo chứa virus CVH2-6 trong căn nhà đó, tất cả đều chưa được dán nhãn."

Nghe nói như thế Trương Minh Sơn kinh ngạc: "Số lượng lớn kẹo chứa virus CVH2-6 sao? Mau nói, mau nói chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

Giang Thành nói hết quá trình điều tra cho Trương Minh Sơn nghe, tâm trạng Trương Minh Sơn trở nên vui mừng, Giang Thành hiểu được có thể là do tảng đá trong lòng Trương Minh Sơn cuối cùng đã rơi xuống.

Không chỉ Trương Minh Sơn ngay cả Giang Thành bây giờ cũng chậm rãi thở dài một hơi: "Nhưng bây giờ đã xuất hiện vấn đề Cục trưởng, bây giờ tôi nghi ngờ trong thành phố Trung Châu có một cái nhà máy chuyên chế tạo và sản xuất ra kẹo chứa virus CVH2-6 virus, chúng ta bây giờ vẫn chưa tìm thấy nơi này."

"Cậu tìm đến tôi là muốn sự trợ giúp và chi viện phải không?" Trương Minh Sơn trực tiếp mở miệng nói ra.

"Không hổ là ông, thật rất hiểu tôi, bây giờ tôi đúng là cần đội cảnh sát hình sự trợ giúp và chi viện. Tôi đã phái Lục Hạo đi điều tra tin tức liên quan tới nhà máy bột vôi, nhưng là chỉ dựa vào một mình anh ta thì sợ không cách nào hoàn thành."

Nghe Giang Thành nói vậy, Trương Minh Sơn không do dự, cầm điện thoại trên bàn làm việc trước mặt lên, bắt đầu sắp xếp tất cả vũ lực trang bị của đội cảnh sát hình sự đều để Giang Thành chỉ huy.

Giang Thành hiểu, mặc kệ là quá khứ hay là bây giờ, chỉ cần là Giang Thành muốn làm, mặc kệ là có hay không có lý do và nguyên nhân thì Trương Minh Sơn đều sẽ dốc hết sức ủng hộ anh.

Việc này khiến cho Giang Thành vô cùng cảm động, nhìn Trương Minh Sơn trước mặt, anh nghĩ 10 năm trước, Trương Minh Sơn vẫn là một người đàn ông đầy nghị lực và hấp dẫn.

Nhưng năm tháng đâu có tha cho ai, lúc này tóc Trương Minh Sơn dường như đã bạc trắng, gương mặt cũng đã chồng chất những nếp nhăn.

Giang Thành mở miệng nói: "Tôi có việc gì ông đều giúp tôi giải quyết. Trong lòng tôi ông không chỉ là sư phụ của tôi, là trưởng bối của tôi mà còn giống như một người bố, một tấm gương của tôi."