Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 204: Thôn anh em



“Được, tôi biết rồi.” Giang Thành nói xong, bảo Diệp Hồng ngắt điện thoại.

“Nếu như anh ta không trở về nhà, vậy thì anh ta có thể đi đâu?” Diệp Hồng tò mò hỏi.

“Cho nên hôm nay anh nhất định phải đến xưởng sản xuất vôi bột xem xét một chút, nói không chừng bây giờ Thạch Đầu đang trốn ở trong xưởng sản xuất vôi bột.”

Hiển thị trên bản đồ, xưởng sản xuất vôi bột ở trong một thôn trang phía rìa tây nam thành phố Trung Châu.

Chiếc xe đi chậm chạp, tâm trạng của Giang Thành thì càng lúc càng khẩn trương, Giang Thành cảm thấy đáp án đang gần ngay phía trước.

Càng đi tới gần mục tiêu thì xung quanh càng trở nên hoang vu, đây là vùng gần với rìa tây nam ngoại ô thành phố, nhưng mà chưa đi đến vùng ngoại ô.

Theo lý mà nói, vùng phụ cận không thể hoang vu như vậy, mà nơi này nhìn xung quanh một chiếc xe, hay một người đi đường đều không thấy.

Diệp Hồng ở một bên cẩn thận hỏi: “Giang Thành, anh tính đi đâu vậy? Chúng ta đang thẳng tới mục tiêu, sao bây giờ lại đi quan sát xung quanh.”

Diệp Hồng nói những lời này như nhắc nhở Giang Thành, nếu nói muốn xem nhà xưởng này có trò mèo gì, ba người Giang Thành lái xe tùy tiện như vậy không phải rất là táo bạo và nguy hiểm sao.

Nhìn thấy bản đồ trên điện thoại đã gần tới mục tiêu mà trước mặt lại xuất hiện một cái thôn như ẩn như hiện.

“Vẫn là Diệp Hồng suy nghĩ chu đáo, chúng ta cần cẩn thận và từ từ khám phá, cứ như vậy mà lái xe đến đó.”

Giang Thành thầm nghĩ rằng, nếu trong đó có trò mèo gì, chỉ với ba người Giang Thành, lỡ như gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao đây?

Giang Thành và Dương Lạc cho dù có thể tự bảo vệ bản thân, nhưng dù sao Diệp Hồng cũng là phụ nữ, nếu xảy ra chuyện gì, Giang Thành biết phải làm sao bây giờ?

Nghĩ đến chiếc xe đang ngày càng gần mục tiêu, Giang Thành thẳng tay quay đầu xe chạy vào giữa một khoảng rừng nhỏ.

“Giang Thành, anh dừng lại đây làm gì vậy?” Dương Lạc khó hiểu hỏi.

“Tôi cho rằng phân tích của Diệp Hồng có lý, chúng ta nên bí mật đi quan sát một chút, tôi nghĩ lần trước Lục Hạo đến điều tra không phát hiện được cái gì chắc chắn là bởi vì đối phương đã chuẩn bị rồi.”

Giang Thành  nói xong, đem xe đậu lại một chỗ tương đối trống trải giữa rừng cây rồi mang theo súng xuống xe.

“Căn cứ vào bản đồ, xưởng sản xuất vôi bột hẳn là ở ngay phía sau cái thôn trước mặt, hơn nữa lúc trước tôi cũng đã hỏi qua Vương Vũ thì phía sau nhà xưởng này thật sự có một cái thôn.

Đang ở trên xe, Dương Lạc và Diệp Hồng nghe Giang Thành phân tích như vậy cũng vội xuống xe.

“Được rồi, trước hết chúng ta cứ qua đó, âm thầm xem thử một chút, không cần để lộ hành tung của chúng ta, nếu gặp chuyện gì ngoài ý muốn, chúng ta sẽ chạy nhanh về đây mở xe ra chạy đi.” Dương Lạc vội nói.

Cứ như vậy, ba người Giang Thành, Dương Lạc, Diệp Hồng âm thầm đi tới cái thôn kia, nhìn thấy trước cổng thôn có một bia đá lớn, trên mặt khắc ba chữ Thôn Đại Thần.

“Thôn Đại Thần?” Giang Thành lẩm nhẩm ba chữ này trong miệng: “Tại sao lại cảm thấy tên của cái thôn này vừa lạ lại vừa quen, giống như đã gặp ở nơi nào rồi?”

Đúng lúc này, Diệp Hồng ở phía sau vội nói: “Thôn Tiểu Thập, thôn Đại Thần, không biết sao cảm thấy giống với cái thôn ở trên núi lần trước.”

Tuy rằng hai thôn này nghe tên không giống nhau, nhưng mà khi đọc lên, thật sự là giống thôn anh em, một thôn lớn, một thôn nhỏ.

Khi nghe Diệp Hồng nói, Giang Thành chợt bừng tỉnh hiểu ra lúc trước có đến thôn Tiểu Thập, Giang Thành cảm thấy cái thôn kia rất lạ lùng, người ở rất thưa thớt, suốt quá trình chỉ tìm thấy một đứa bé.

Mà bây giờ ở nơi có manh mối quan trọng lại xuất hiện một thôn Đại Thần, Giang Thành nghĩ chẳng lẽ hai thôn này có quan hệ gì sao?

Càng đi vào bên trong thôn, Giang Thành càng thấy tim mình đập mạnh, hơn nữa Giang Thành cũng phát hiện thôn Đại Thần này với thôn Tiểu Thập kia có chung một đặc điểm.

Tức là ở bên trong hai thôn này, đều thưa thớt người, dường như không thấy bóng người nào cả.

Đúng lúc này, đột nhiên Dương Lạc định hét lên, nhưng lại vội vàng kìm nén bản thân, vỗ vỗ vai Giang Thành rồi lấy tay chỉ về một chỗ.

“Giang Thành, anh xem người kia là ai!”

Giang Thành vô cùng hiếu kỳ nhìn theo phía ngón tay Dương Lạc chỉ, thấy phía trước có một người.

Vốn dĩ nhìn bóng lưng, Giang Thành cũng không thấy người kia có điểm gì quen thuộc, cho đến khi người đó quay đầu nhìn xung quanh.

Giang Thành ngạc nhiên mở miệng, đây không phải là đứa bé ở thôn Tiểu Thập mà nhóm Giang Thành đã gặp trước kia sao?

Tại sao nó lại ở chỗ này? Giang Thành nhớ rõ đứa bé ở thôn Tiểu Thập kia từng nói nó là người của một bộ lạc, rất ít khi tiếp xúc với người ngoài.

Như vậy rốt cuộc đứa bé này tại sao lại xuất hiện ở đây, Giang Thành nghĩ trăm kiểu cũng không lý giải được.

Giang Thành muốn tiến lên bắt lấy đứa bé kia hỏi một phen, nhưng chính Giang Thành cũng hiểu anh không thể làm như vậy, vì chắc chắn trên người đứa kia có một bí mật gì đó rất lớn.

Hơn nữa, Giang Thành phát hiện bên trong thôn này dường như không có lấy một bóng người, ngoài đứa bé này ra không còn người nào khác xuất hiện.

Sự hiếu kỳ mãnh liệt khiến Giang Thành muốn đưa tay ra bắt lấy đứa bé hỏi nó một số vấn đề.

“Diệp Hồng, em đứng ở đây đừng đi đâu, Dương Lạc, anh theo tôi lén tiếp cận bắt lấy đứa bé, tôi phải hỏi một chút rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

Dương Lạc nghe vậy thì gật đầu: “Được, tôi nghe lời anh.”

Giang Thành cũng gật đầu lén đi theo phía sau đứa bé kia, thấy đứa bé kia cũng không có đi lại, mà đứng một chỗ giống như đang trông coi cái gì đó.

Dương Lạc cũng vòng tới trước mặt đứa bé kia, hai người chuẩn bị từ hai phía đột kích.

Nhưng mà Giang Thành phát hiện ra đứa bé này có sự cảnh giác rất cao, nó luôn nhìn ngó xung quanh, nếu Giang Thành hấp tấp xuất hiện ở ngay phía sau đứa bé mà bị nó phát hiện thì sẽ gặp phiền phức lớn.

Đúng lúc này, Dương Lạc ở phía trước, đối diện Giang Thành, nếu đột ngột ra tay, Giang Thành thấy vô cùng mạo hiểm, nhưng kế hoạch tác chiến này cũng không thể nói là không tốt.

Lúc này Giang Thành và Dương Lạc đều ở rất gần đứa bé này nhưng vẫn đang giấu mặt, chỉ chờ đợi thời cơ chín muồi.

Lúc này, Dương Lạc nhặt một hòn đá dưới đất ném mạnh dưới chân đứa bé.

Đứa bé có tính cảnh giác cao bị hòn đá này làm cho sợ hãi, đưa mắt nhìn qua chỗ Dương Lạc.

Giang Thành biết bây giờ cơ hội đã tới, vì thế ở phía sau đứa bé chìa một bàn tay ra bịt miệng đứa bé này, tay còn lại đánh vào đầu đứa bé.

Nếu không đánh đứa bé này ngất đi, nó la to lên thì chắc chắn Giang Thành và Dương Lạc sẽ bị bại lộ, cho nên Giang Thành không thể không làm như vậy.

Giang Thành ôm ngang đứa bé vác lên vai, nhanh chóng dẫn Dương Lạc và Diệp Hồng đi về phía rừng cây nhỏ lúc trước.

Giang Thành để đứa bé yên vị trên xe, chỉ còn đợi đứa bé này tỉnh lại.

Có thể Giang Thành ra tay quá nặng, ước chừng nửa giờ đồng hồ sau, đứa bé mới từ từ mở mắt, khi nó mở to mắt, phát hiện bản thân đã bị trói chặt toàn bộ chân tay.

Hơn nữa miệng cũng bị dùng băng dính dán lại, sau khi đứa bé tỉnh lại, giãy dụa phát ra âm thanh từ cổ họng.

Nhưng ở trong khu rừng nhỏ, dù chỉ cách thôn khoảng 1 km, nhưng đứa bé này có hét to như thế nào cũng không thu hút được người khác chú ý.

Đúng lúc này, Giang Thành nghe thấy trong xe có động tĩnh, nghĩ thầm đứa bé đã tỉnh lại.

Giang Thành mở cửa xe ra, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía đứa bé kia: “Đã lâu không gặp, cháu còn nhớ chú không?”

Đứa bé kia hoảng sợ mở to hai mắt, tựa như nhìn thấy Giang Thành giống ôn thần.

“Cháu không được làm ầm ỹ, chú sẽ tháo băng dính trên miệng cháu xuống, chúng ta từ từ nói chuyện với nhau.” Giang Thành nói xong thì lên xe đóng chặt cửa xe lại.

“Tốt nhất cháu đừng hành động thiếu suy nghĩ, chú sẽ không làm tổn thương cháu đâu, chỉ là muốn hỏi cháu một chuyện, còn nữa, ở một nơi hẻo lánh như thế này, cho dù cháu có hét to cũng không có ai nghe được đâu.”

Đứa bé kia đảo mắt vài vòng, thành thật gật đầu như hiểu được ý của Giang Thành, cái này có thể nói là đứa bé biết thích ứng với thời thế.

Giang Thành tháo băng dính trên miệng đứa bé xuống, đứa bé này cũng biết giữ lời không hét lên.

“Rốt cuộc chú là ai, tại sao lại trói cháu ở đây?” Một hồi lâu sau, đứa bé mới mở miệng thản nhiên hỏi.

“Chú là người như thế nào, tạm thời chưa thể nói cho cháu biết, nhưng mà có mấy vấn đề, chú muốn hỏi cháu.” Giang Thành nói xong đưa ra bản đồ trong tay.

“Chú nhớ rõ lúc trước đến cái thôn nhỏ có thấy cháu, hơn nữa cả thôn chỉ có một mình cháu, nhưng hiện tại vì sao cháu lại có mặt ở thôn Đại Thần, rốt cuộc cháu là ai?”

Đứa bé kia nghe Giang Thành nói, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc rồi hoảng sợ: “Cháu không biết chú đang nói cái gì, thôn Tiểu Thập, thôn Đại Thần, không biết.”

Giang Thành nghe vậy thì cười nhạo cậu nhóc, sau đó lấy ra một con dao găm nhẹ nhàng áp lên mặt cậu nhóc: “Chú nói cho cháu biết, chú không phải người tốt, không có kiên nhẫn mà vòng vo với cháu đâu.”

“Nếu cháu không thể cung cấp thông tin có ích với chú, thì trong mắt chú cháu chỉ là một tên rác rưởi, tùy tiện giết chết ném ở nơi rừng núi hoang vắng cũng không có ai biết là cháu chết đâu.”

Nghe nói vậy, cậu nhóc bật cười: “Chú nghĩ rằng không thấy cháu trở về sẽ không có ai chú ý tới cháu sao? Tối đa một giờ đồng hồ, chỉ cần có người phát hiện không thấy cháu, vậy mấy người cũng đừng hòng an toàn rời khỏi.”

Giang Thành nghe thấy có sự vô cùng khác thường: “Có ý gì vậy, chẳng lẽ trong thôn Đại Thần có rất nhiều người hả?”

“Dù sao cháu cũng không biết gì cả, muốn giết muốn treo tùy ý chú, nhưng nếu chú làm cháu bị tổn thương, mà chú có thể an toàn rời đi, cháu nể chú.”

Nghe nói như vậy, Giang Thành cũng đại khái hiểu được một phần, xem ra đứa bé ở trong thôn này là một nhân vật trọng yếu.