Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 65: Thỏa thuận bảo vệ



“Bản thỏa hiệp bảo vệ này cậu kí tên đi, dạo gần đây chủ yếu tập trung lực lượng trên người thằng hề, nên chỉ có thể điều hai người cho cậu, để bọn họ xoay ca thì không khả thi cho lắm.” Trương Minh Sơn đáp Giang Thành.

Giang Thành gật đầu đáp: “Không sao đâu, Diệp Hồng buổi tối sẽ trông chừng cô ấy, buổi sáng tôi sẽ đón cô ấy tan học, trong trường học thì chỉ có thể trông cậy vào anh em thôi.”

Trương Minh Sơn gật đầu, Diệp Hồng và Giang Thành đều là những cán bộ đắc lực của ông, ông đương nhiên muốn hai người này đến với nhau rồi, tốt nhất là có thể đưa được hai người họ đến với nhau mà còn bảo vệ được an toàn cho Phỉ Nhiễm nữa.

Nhưng mà so sánh lạ thì Trương Minh Sơn vẫn còn chút thắc mắc: “Tôi đang nghĩ là, trường học có nguy hiểm hay không, theo như cậu nói thì đứa trẻ này vừa đến trường học thì gặp chuyện, có phải là do nguyên nhân này chăng?”

Trương Minh Sơn suy nghĩ hồi hỏi Giang Thành.

Giang Thành nói: “Ý của ông là thằng hề là giáo viên của trường học?”

Điều này có thể giải thích cho lý do tại sao Phỉ Nhiệm vừa đến trường học lại xảy ra chuyện kỳ lạ như thế, cũng có thể giải thích rằng tại sao khi nhà trường không liên lạc được với bố mẹ cô bé mà cô bé vẫn có thể ở trường học một cách thuận lợi như vậy.

“Nhưng mà, Diệp Hồng sớm đã lục tung cả trường học, cô bé nếu như có ở trường học thì? Vậy đi, chúng ta đi xem một lần nữa, thăm dò xem học sinh trong trường học nói như thế nào về Phỉ Nhiễm.”

Trương Minh Sơn gật đầu nói tiếp: “Còn một điểm nữa, cậu nên nhớ rằng, trường học có vẻ giám sát rất là nghiêm ngặt, nhưng mà cái này là dành cho những người bình thường, còn như đối với loại người như thằng hề thì việc thần không biết quỷ không hay mà phát sinh được mối quan hệ với Phỉ Nhiệm, bởi vậy không có gì đáng kinh ngạc khi bị mất kiểm soát đối với anh ta.”

Thật ra trong trường học thì chỉ có nghi điểm thằng hề, Trương Minh Sơn nói cũng có khả năng, đó là lý do tại sao Giang Thành lại xin lệnh bảo vệ.

“Đúng rồi, tặng cho con gái cậu một món đồ.” Trương Minh Sơn lấy ra một cái hộp đồng hồ đeo tay.

Giang Thành chưa nhìn đã từ chối: “Thôi ông không cần khách sáo thế đâu.”

Trương Minh Sơn trợn mắt nhìn anh một cái: “Khách sáo gì, đây là đồng hồ đeo tay có chức năng giám sát định vị được vị trí và trạng thái cơ thể của con cậu đấy!”

Trương Minh Sơn lắc đầu, ông vốn dĩ không cần phải khách khí với Giang Thành, tặng cái đồng hồ này là vì muốn Giang Thành có thể bảo vệ tốt cho Phỉ Nhiễm, nhưng mà rõ ràng là ông không thể nào nói quỵt toẹt ra được, dẫu sao thì Giang Thành cũng là là dạng người nóng nảy, có khi nghe không lọt tai được câu nào.

Lúc này Giang Thành mới nhận thức được thì ra Trương Minh Sơn có ý này với mình, anh mười phần cảm kích nhận lấy đồng hồ và nói với Trương Minh Sơn rằng: “Ông có muốn đến nhà tôi ngồi chơi lát không, sẵn dịp thăm Phỉ Nhiễm luôn.”

Trương Minh Sơn lắc tay: “Đợi cô bé khỏe lên xíu rồi tính, đứa trẻ này trong lòng có nhiều nút thắt lắm, tôi cũng đã hỏi qua chủ nhiệm Dương rồi, chúng ta tạm thời đừng nên làm phiền cô bé thì tốt hơn, cho cô bé một nơi nghỉ dưỡng an toàn chính là điều tốt nhất hiện nay.”

Trương Minh Sơn suy nghĩ chu toàn thấu đáo mới trả lời Giang Thành như vậy, đây cũng là lý do vì sao Trương Minh Sơn và Dương Lạc đến giờ vẫn chưa đến thăm nhà anh.

Nhóm đồng nghiệp suy nghĩ thấu đáo thế này khiến cho Giang Thành cũng nhẹ bớt phần nào gánh nặng.

Trương Minh Sơn nhìn Giang Thành nói: “Cậu nhớ đấy, con của cậu chính là con của chúng tôi, tất cả mọi người đều là người một nhà, có vấn đề gì lúc nào cũng có thể tìm đến chúng tôi, cậu về trước đi, trễ quá cũng không tốt lắm.”

Giang Thành gật đầu, nhìn qua Trương Minh Sơn lễ phép gật đầu rồi rời khỏi, biết rằng món nợ ân tình này khó lòng mà báo đáp được.

Thứ tình cảm không ích kỉ vụ lợi chất chứa trong những con người chỉ là đồng nghiệp không cùng huyết thống này khiến cho con người ta thật khó chấp nhận được.

Trước khi Giang Thành quay về, có ghé ngang siêu thị, mua một vài đồ dùng cá nhân và đồ ăn, trong nhà có thêm hai nhân khẩu thì chi phí tiêu dùng cũng phải tăng lên, không giống như lúc trước có thể tùy tiện sao cũng được, chí ít phải chuẩn bị chút gì ăn.

Nghĩ đến vẻ mặt hoang mang trắng bệch của Phỉ Nhiễm, Giang Thành đi đến tiệm thịt heo chuẩn bị chọn một ít sườn heo về hầm canh cho cô bé, đột nhiên điện thoại reo lên.

“Alo, Giang Thành đây, anh là?” Giang Thành đang nhìn miếng sườn trên bàn thái thịt, cũng không kịp nhìn qua điện thoại di động, liền ghé vào lỗ tai nói.

Anh cuối cùng lựa được một miếng vừa ý, làm động tác tay cho cho người đối phương hiểu.

“Sao, quà tôi tặng anh vừa ý chứ?”

Phịch.

Miếng thịt heo rơi xuống bàn thái thịt.

Giang Thành ngẩn ngơ chốt lát, dường như thời gian ngừng lại, thế giới sụp đổ, mọi thứ phút chốc vụt tắt.

“Nói chuyện đi chứ đội trưởng Giang.”

“Anh muốn như thế nào?”

“Ồ, khẩu khí mạnh thiệt nhỉ, được rồi tôi gọi điện thoại qua chỉ để xác nhận Phỉ Nhiễm vẫn khỏe chứ? Cô bé chắc hẳn nhớ tôi rồi.”

“Cút ngay cho tôi! Anh đợi đấy, ông mà dám đụng tới cô bé tôi sẽ!”

Chưa nói dứt câu, thằng hề đã cúp máy.

“Thịt này anh có lấy không nào! Không có tiền thì đứng qua một bên.”

“Lấy, không cần thối.” Giang Thành lấy ra một tờ một trăm, lấy phần sườn heo đó rồi đi luôn.

Cuối cùng cũng đi đến một cánh đồng không người, anh ta ném thật mạnh đống thịt sườn xuống đất rồi tung hết sức nện liên tục vào thân cây trước mặt.

Anh hận mình vô dụng, ngay cả đến con gái ruột đã quay về bên cạnh mình nhưng ai biết được là lâu nay cô bé đã bị đối đãi thành như thế nào rồi.

Anh hối hận, tức giận, cho dù có tra hỏi từng người một trong cả thành phố thì cũng chưa chắc tìm được thằng hề, mà bây giờ chỉ có thể tiếp tục để hắn ta tự do bên ngoài.

“Người anh em, cái cây này không có tội, thịt cũng không làm sai điều gì.” Đột nhiên có một người mặc y phục cảnh sát dừng xe ở bên đường nói với Giang Thành.

Giang Thành choáng vàng ngẩng đầu nhìn lên, chưa gặp qua người đồng nghiệp này bao giờ.

“Đội trưởng Giang à, tôi có nghe nói chuyện của anh rồi, không sao đâu, sẽ qua thôi.” Người đàn ông đó nhặt lên bịch sườn heo, đưa cho Giang Thành, ông ấy còn vỗ vỗ bụi trên bịch cho nó bay đi.

“Cám ơn nhé, anh là? Sao lại biết tôi vậy?” Giang Thành nén cảm xúc của mình lại, mới vừa rồi trút giận xong tâm trạng cũng đỡ hơn chút xíu.

Người đàn ông đó cười sảng khoái đáp: “Đội trưởng Giang không thể ai trong đội cũng nhận ra được, tôi là nhân viên làm hồ sơ chuyên án.”

“Vậy hả, bảo sao tôi thấy anh có chút quen quen.” Giang Thành ngẩng đầu lên, người đàn ông đó đã quay trở lên xe của mình.

Hoặc là anh ta ở gần đây, Giang Thành cũng không suy nghĩ gì nhiều, cầm bịch thịt lên và quay về xe của mình.

Cuộc sống phải tiếp diễn, mặc dù có rất nhiều nỗi đau và trắc trở nhưng cũng phải hướng về phía trước.

“Phỉ Nhiễm dậy đi nào, qua uống miếng nước.”

Diệp Hồng nhìn thấy Phỉ Nhiễm đổ đầy mồ hôi trên trán, sợ cô bé gặp ác mộng liền nhẹ nhàng kiu cô bé tỉnh dậy. Mặc dù đã mở mắt rồi nhưng liền ôm chặt lấy Diệp Hồng.

“Cô đừng bỏ lại cháu một mình được không? Cô đừng chê cháu ngốc được không? Cháu nhất định sẽ thông minh lên, nhất định sẽ ghi nhớ mà.”

Diệp Hồng giống như đang vỗ trẻ con vậy, ôm lấy Phỉ Nhiễm, dùng tay vỗ nhẹ vào lưng cô bé. Quả nhiên như cô ấy dự đoán, trong lòng của Phỉ Nhiễm nhất định là cực kì rối bời và hoang mang tột độ.

Một đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn đến vậy thì không cần nghĩ mà chỉ cần nhìn hiện trạng bây giờ cũng đủ thấy lòng đứa trẻ này như một đống lửa muốn thiêu rụi tất cả, đồng thời cũng như một mảnh thủy tinh vụn nát, chỉ cần một chút tác động nhẹ bên ngoài cũng sẽ sụp đổ.

Diệp Hồng nhìn Phỉ Nhiễm, không diễn tả được sự đau lòng, nó chỉ là đứa bé gái mới mười tuổi thôi.

“Đói chưa, bố con về rồi, xem bố đem gì về cho chúng ta ăn nào.” Diệp Hồng vui cười nói, cô sớm đã chuẩn bị thay đổi lại tâm trạng rồi.

Tủ lạnh nhà Giang Thành trống rỗng, ngoài hộp mì gói ra thì chỉ có sủi cảo đông lạnh. Diệp Hồng cũng không biết Giang Thành sống bao nhiêu năm nay như thế nào nữa, nhưng mà có thể là cục cảnh sát có nhà ăn chăng.

“Bố về rồi!” Giang Thành đem đồ ăn về rồi.

“Sao ra ngoài lâu quá vậy, chúng tôi đói sắp chết rồi đây.”

Giang Thành cũng không muốn như vậy, vừa nghĩ đến bản thân mình mới vừa rồi vì tâm trạng suy sụp mà trút giận vào gốc cây mà cảm thấy hơi áy náy, nhưng về đến nhà nhìn thấy Diệp Hồng và Phỉ Nhiệm không xảy ra chuyện gì thì trong lòng anh cũng được an ủi phần nào.

“Nào giúp bố lấy đồ ăn ra sơ chế lại, như vậy chúng ta được ăn cơm rồi.”

Không thể không nói đến phương pháp giữ trẻ của Diệp Hồng, mặc dù mới vừa từ trong ác mộng tỉnh dậy, Phỉ Nhiễm đã gật đầu đáp lại Giang Thành rồi chạy qua giúp anh. Phỉ Nhiễm ngoan ngoãn giúp Giang Thành mở bịch ra rồi thu dọn gọn gàng lại.

Giang Thành vui mừng gật đầu, xem ra tình hình Phỉ Nhiễm ở đây tốt hơn là anh nghĩ, đúng là Diệp Hồng là chuyên gia biết chăm sóc trẻ con.

Nhưng mà anh có chút hiếu kỳ sao Diệp Hồng lại biết chăm trẻ con. Mà chuyện này để nói sau, bây giờ chuyện quan trọng chính là bữa tối của ba người họ. Cuối cùng thì dưới sự chỉ dẫn của Diệp Hồng, Giang Thành vốn là người cơm cũng không biết nấu, vậy mà thành công nấu được một bữa cơm có thể ăn được.

Diệp Hồng cũng hiểu ra là tại sao trong tủ lạnh nhà Giang Thành không có gì rồi. Anh vốn dĩ không biết nấu cơm, thì sao có thể chuẩn bị nguyên liệu chứ?

Nếu như không có Diệp Hồng giúp đỡ thì không biết bữa cơm tối này Giang Thành khi nào mới chuẩn bị xong cho Phỉ Nhiễm nữa.

“Sao? Có ngon không? Tài nấu nướng của cô Diệp không tệ chứ.”

Giang Thành nhẹ nhàng nhắc đến, anh sợ đứa trẻ nhớ đến tài nghệ của mẹ mình.

Nguyên nhân chính mà Giang Thành không nấu ăn là do anh căn bản không cần nấu. Phải biết là lúc đó ở nhà anh có một người nấu ăn rất giỏi chính là mẹ của Phỉ Nhiễm.

Chỉ tiếc là cô ấy đã ra đi rồi, không biết là Phỉ Nhiễm còn nhớ đoạn ký ức này không nữa.

“Trong kí ức của con không có ai nấu ăn ngon hơn cô hết, nhưng mà nếu có đi nữa thì nhất định con sẽ nhớ rất kỹ, cho nên cơm mà cô nấu chắn chắn là cơm ngon nhất trên đời này!”

Phỉ Nhiễm nói một cách nghiêm túc.

Giang Thành có chút mất tâm trạng, nhưng mà việc quên đi vài chuyện đối với đứa trẻ này thì cũng là một cách hay, dẫu sao thì nỗi đau đó cũng không có lý do gì để anh khiến con mình phải trải qua một lần nữa.