Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 79



 

 

Giang Thành nhìn thấy hành động khác thường của Diệp Phàm, khóe miệng cười lạnh một tiếng, xem ra chính là thằng nhóc mà Dương Lạc đã nói ra chân tướng sự việc, đêm qua đã xoay anh ta vòng vòng rồi, không chừng bốn người kia thật sự không có đối diện với Thằng Hề thật.

Diệp Phàm lại một lần nữa bị thẩm vấn lại, ở trong phòng không ngừng kêu to, làm cho hai người họ đều không khỏi nhíu mày đau đầu.

Giang Thành nhẹ nhàng và thấu hiểu một chút, rồi nhỏ giọng hỏi Dương Lạc ngồi bên cạnh: “Cậu nhốt anh ta ở đây nhiều ngày như thế này… Có khi nào anh ta thật sự trở thành bệnh nhân tâm thần hay không?”

Dương Lạc tràn đầy tự tin cười một tiếng nói: “Yên tâm đi, không có đâu, anh ta là người hy vọng được sống sót hơn bất kì ai khác. Không tin thì cậu cứ chờ thêm hai phút mà xem.”

Một lúc sau khi nói xong hai người lẳng lặng đến cửa phòng thẩm vấn lại để nghe ngóng tình hình bên trong, chưa đến hai phút, bên trong đã từ từ yên lặng trở lại.

Dương Lạc nhìn thấy biểu cảm khó hiểu của Giang Thành, cười nói: “Anh ta cho rằng bản thân chính là một chuyên gia tâm lý học đến từ nước ngoài, anh nghĩ rằng mình có thể đánh bại anh ta trong chốc lát hay sao? Ngay đến cả ông Trương cũng chiến đấu kịch liệt, sự thật rằng đêm qua cậu nghĩ rằng tin tức mình có được là có giá trị hay sao?”

“Bây giờ tình hình đã phát triển thành như vậy rồi, cậu nói xem tôi có thể làm gì bây giờ? Hễ như có được một chút manh mối, cũng tuyệt đối không thể bỏ qua được, đây là trách nhiệm của những người cảnh sát nhân dân như chúng ta.”

Dương Lạc thấy được sự chính trực trong lời nói của Giang Thành, có chút khó chịu, ánh mắt xem thường nhìn anh ta rồi nói: “Được rồi, những lời này, tôi đã được nghe tận mười mấy năm mới bắt đầu theo nghề cảnh sát rồi, không ngán sao?”

“Bây giờ phải giải quyết làm sao đây?” Trong một lúc Giang Thành bị Dương Lạc oán giận nên cũng không biết phải làm gì.

“Uống một chén trà, tiếp tục thẩm vấn, việc kế tiếp thì cứ quan sát tôi là được, tên Diệp Phàm này có nghiên cứu về tâm lý học, lẽ nào tôi chưa từng học qua hay sao? Tuy rằng không bằng anh ta, thế nhưng anh ta đã bị nhốt trong này nhiều ngày như vậy, trừ khi anh ta thực sự không có tội, nếu không anh ta có thể mở miệng.”

Hai người liếc nhau một cái rồi cười nhẹ, ngồi ở phòng bên cạnh uống hết một chén trà, tiện đường đem qua cho Diệp Phàm một chén luôn.

Đi vào phòng thẩm vấn, nhìn thấy Diệp Phàm đang ngồi yên trên ghế, Dương Lạc đi lên cười nhạo anh ta một tiếng: “Thế nào rồi? Sao bây giờ lại không kêu la nữa? Muốn uống một chén trà để nâng cao tinh thần rồi tiếp tục kêu la không?”

Nói xong đưa chén trà cho Diệp Phàm, anh ta uống một ngụm, lúc sau lại chuẩn bị kêu la, lại bị Dương Lạc lạnh giọng quát cho một tiếng.

“Anh câm miệng cho tôi, anh cho rằng pháp y của chúng tôi là đám bất tài vô dụng hay sao? Hãy thu lại những suy tính trong lòng anh đi.”

“Hiện tại anh không cần phải nói, để tôi đoán xem ý nghĩ trong lòng của anh.”

“Đêm qua đội trưởng Giang đã muốn cho anh cơ hội, thế nhưng anh vẫn như trước, không biết quý trọng, đơn giản chính là muốn chúng tôi điều tra sai hướng, nhưng cũng đã chuẩn bị cho việc chúng tôi sẽ hỏi lại.”

“Khi tôi nói ra những lời này vào lúc này, kế tiếp anh không phải nói anh bị uy hiếp để diễn kịch, và đã bị Thằng Hề khống chế tinh thần, làm cho chúng tôi nghi ngờ anh có vấn đề về thần kinh, do đó sẽ khiến cho những đơn vị có chuyên môn đến kiểm tra.”

Mà anh lại là một người có nghiên cứu về tâm lí học, với những bài kiểm tra tinh thần đơn giản như thế này thì có thể đối phó rất dễ dàng, làm cho chúng tôi nhận định rằng anh bị bệnh tâm thần, do vậy những lời nói của anh đều không thể chính xác được, nhờ thế anh có thể sống sót, đúng không?”

Một lúc sau khi nói xong, ánh mắt Dương Lạc chăm chú nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

Diệp Phàm ngẩng đầu, cũng chống lại ánh mắt lạnh lẽo này của Dương Lạc, trong chốc lát nội tâm liền trào ra một nỗi sợ hãi, người đàn ông trước mặt mình này lại có thể nói ra suy nghĩ trong lòng mình, chỉ sợ rằng bây giờ anh ta có muốn ngụy biện gì cũng không được nữa rồi.

Trong chốc lát, Diệp Phàm giống như một quả bóng cao su bị xì hơi, xụi lơ trên ghế, nhìn thấy cảm xúc dần dần ổn định lại của Diệp Phàm, khóe miệng Giang Thành nở nụ cười.

Quả nhiên, những sự việc có chuyên môn về y học thì phải dựa vào Dương Lạc, nếu không anh thật sự có thể bị hành động của tên Diệp Phàm kia lừa gạt mất rồi.

Phòng thẩm vấn im lặng năm phút, lúc sau Dương Lạc mở miệng nói: “Thế nào rồi, bây giờ đã hiểu rõ rồi chứ? Nếu hiểu rõ rồi thì lập tức khai báo cho thành thật, bây giờ vẫn chưa muộn, vẫn còn có thể tranh thủ xử lí một cách rộng lượng, nếu hai người chúng tôi hôm nay bước ra khỏi cánh cửa này, sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, đến lúc đó thì cũng đã muộn màng rồi.”

Diệp Phàm ngẩng đầu liếc mắt nhìn hai người đang đứng trước mặt, không nói gì.

Có thể cảm nhận được nội tâm của anh ta đang rất rối rắm, Giang Thành cũng hiểu được sự tức giận đang diễn ra, đứng dậy trao đổi, vỗ vai Dương Lạc nói: “Xem ra anh ta cũng không còn gì để nói, chúng ta đi thôi, chỉ có thể giúp anh ta đến đây thôi.”

Nói xong hai người sửa soạn một chút, chuẩn bị rời đi, mới vừa đi đến cửa, lại nghe thấy Diệp Phàm mở miệng.

“Từ từ.”

Vào lúc hai người nghe được Diệp Phàm mở miệng nói hai chữ, khóe miệng nhếch lên hơi nở nụ cười. Xoay người quay lại trở về vị trí một lần nữa.

“Làm sao vậy? Nghĩ thông suốt rồi à? Nếu nghĩ thông suốt rồi thì mau chóng thành thật khai báo đi.” Giang Thành cười nói.

“Tôi có thể nói, nhưng tôi cần các anh đảm bảo sự an toàn của tôi.” Diệp Phàm hạ giọng nói.

“Riêng điều này anh có thể yên tâm, so với những nơi khác thì ở trong đây là an toàn nhất rồi, lẽ nào anh cho rằng việc anh làm, thực sự còn có thể đi ra khỏi chỗ này hay sao? Dương Lạc cười một tiếng.

Những lời này vừa được nói ra, Giang Thành lập tức cảm thấy được có điểm không hợp lý, vì sao Dương Lạc lại nói như vậy, không sợ rằng Diệp Phàm lại một lần nữa dùng thái độ không hợp tác hay sao?

Quay đầu trừng mắt liếc Dương Lạc một cái, thấy cậu ta hướng về phía mình cho mình một ánh mắt yên tâm, thì lúc này mới khống chế cảm xúc của mình lại. Diệp Phàm ngẩng đầu, tự mình nở nụ cười nói: “Cũng đúng, với những việc tôi đã làm, cả đời này chắc cũng không thể ra khỏi chỗ này được.”

“Anh nói đúng rồi đấy, thế nhưng mọi sinh mạng đều cần được tôn trọng, từ khi chúng ta sinh ra đã có tiếng khóc, lập tức tuyên bố rằng chúng ta đã để lại một dấu ấn trên thế giới, thế nhưng anh cũng không nên xóa đi những dấu vết ấy bằng chính đôi tay của mình, anh chắc hẳn là có người nhà đúng không, còn người đã chết trong tay anh thì sao?”

“Bọn họ cũng có người nhà, người thân của bọn họ mỗi ngày đều lấy nước mắt để lau mặt, có lẽ bọn họ là người bố, hoặc là đứa con, thế nhưng anh có thể tưởng tượng đến sự thống khổ khi mình bị mất đi người thân hay chưa?”

“Anh tự suy ngẫm lại bản thân mình xem, lúc trước anh muốn học tâm lý học, quả thật là một bầu trời một chỗ đi xuống, những ước nguyện ban đầu đều đi nơi nào rồi?”

Diệp Phàm lẳng lặng nhìn Dương Lạc không nói gì, một lúc sau bắt đầu ôm đầu bắt đầu khóc. Một lúc sau, hít một hơi thật sâu, vừa nhìn vừa liếc Dương Lạc một cái: “Anh cũng học qua tâm lý học sao?”

Dương Lạc không nói gì, gật gật đầu, nhìn thấy sự thống khổ trong đôi mắt của Diệp Phàm, hít thở thật sâu một hơi rồi lại thẩm vấn.

Lúc sau chỉ thấy Lục Hạo mang theo một bảng ghi chép đi đến, Giang Thành trông thấy sau đó, vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh hỏi: “Tại sao lại là cậu, Dương Lạc đâu?”

Lục Hạo bất đắc dĩ buông tay nói: “Chủ nhiệm Dương nói anh ta chỉ là pháp y, những việc thẩm vấn nặng không hiểu được cuộc sống làm người, lần này anh ta giúp anh là bởi vì anh ta thấy trong khoảng thời gian gần đây anh đã quá mệt rồi, anh ta đau lòng.”

Câu cuối cùng kia Giang Thành nghe vào lập tức nổi da gà.

Quay đầu nhìn Diệp Phàm nói: “Được rồi, anh hãy đem tất cả những gì mình biết khai báo ra đi, chúng tôi sẽ tranh thủ rộng lượng để xử lí cho anh cơ hội.”

Diệp Phàm gật đầu.

“Thật ra một phần của những lời nói của tôi đêm qua là đúng, tôi thực sự chưa từng gặp mặt Thằng Hề, thế nhưng chúng tôi giao tiếp và liên lạc thông qua mạng xã hội, lát nữa tôi sẽ nói cho anh ID của tôi, tôi cũng có lưu lại toàn bộ giọng nói của anh ta ở trong đấy, đến lúc đó cũng có thể đưa hết cho các anh.”

“Về phần các anh muốn biết cái gì, có thể hỏi tôi.”

Giang Thành gật đầu: “Chuyện của Lưu Dũng có phải là do anh làm hay không?”

Diệp Phàm lắc đầu nói: “Lưu Dũng tới tìm tôi, bởi vì danh tiếng của tôi, tuy rằng tiếp xúc những loại người này cũng đã nhiều, thế nhưng cũng chỉ là một kênh nhỏ, toàn bộ những hoạt động ở bên trong tôi đều không biết. Kể cả khi các anh tìm tới bên trong văn phòng của tôi để tìm ra những tài liệu này, đều là tôi cố ý để đó.”

“Tại sao anh lại làm như vậy?”

“Tôi biết tôi sẽ phải vào dù sớm hay muộn, thế nhưng đều là Thằng Hề chỉ cho tôi làm những việc như thế này, nói về lúc đó,anh ta bảo tôi đã giả vờ như mình bị bệnh tâm thần, để cho bộ phận có chuyên môn đến kiểm tra, xác nhận tôi có bệnh tâm thần, được vào bệnh viện tâm thần, sau đó sẽ nhân cơ hội cứu tôi ra ngoài.”

Giang Thành nghe xong cười lạnh lùng một tiếng: “Thật sự là một kế hoạch hoàn hảo, có thể rũ bỏ sạch sẽ mọi tội lỗi của mình nhỉ.”

Lúc sau, cũng đều dựa vào quy trình thẩm vấn để hỏi, Diệp Phàm cũng đã khai báo cực kì chi tiết. Khi từ phòng thẩm vấn đi ra, Giang Thành nhìn thấy Dương Lạc đang ngồi ở khu nghỉ ngơi chờ anh.

Nhìn thấy Giang Thành đi tới, Dương Lạc cười ha hả nói: “Thế nào, hôm nay tôi đã giúp cậu một việc lớn, làm thế nào để cảm ơn tôi đây?”

Giang Thành khẽ cười một tiếng nói: “Cảm ơn chủ nhiệm Dương, hôm nào tôi sẽ mời cậu đi ăn.”

“Cậu mau rút lại những lời nói này đi, cậu quỵt tiền cơm của tôi chắc đủ để tôi xây được một căn nhà rồi đấy, chọn ngày không bằng gặp ngày, tôi nghĩ nên đi hôm nay luôn đi.”

Sau khi nói xong lấy ghi chép của việc thẩm vấn trong tay Giang Thành, tùy tiện nhìn thoáng qua một chút, gật đầu nói: “Cũng không tệ lắm, cái này có thể tin được.”

Giang Thành khẽ cười một tiếng lấy lại ghi chép của việc thẩm vấn nói: “Đi, bây giờ lập tức đi.”

Nói xong lôi Dương Lạc ra khỏi cục cảnh sát, đến thẳng căn tin.

“Tôi đi, tôi nói này đội trưởng Giang, anh không thể như thế được, tôi giúp cậu gặm một khúc xương khó nhằn như vậy, thế mà cậu lại mời tôi đi ăn ở căn tin sao? Cậu có biết xấu hổ không đấy?”

Giang Thành xấu hổ nở nụ cười nói: “Trước kia thì có thể, hiện giờ thì không, tôi phải ở lại để chăm sóc người đã trở về.”

Dương Lạc biết được người trong lời nói của Giang Thành là ai, ít nhất tình hình của Phỉ Nhiễm bây giờ, ít nhiều gì anh cũng biết một chút, cuối cùng vẫn có một chút ít dự cảm bất an, thế nhưng lại không thể nói được.

Thế nhưng cô bé một lần nữa trở về, quả thật là chuyện hào hứng nhất trong lòng Giang Thành, anh cũng không cần phải đập vỡ loại hạnh phúc này.

“Được được được, tôi biết rồi, căn tin thì căn tin, xem như cậu cũng đã thực hiện được một lời hứa.”

Giang Thành bất đắc dĩ bĩu môi, hai người tùy ý ăn một ít đồ ăn, mới vừa ngồi được một lúc, chỉ thấy mấy người của Lục Hạo đi đến đây.

Giang Thành nhẹ nhàng nhíu mày một chút nói: “Tại sao các cậu lại đến đây? Vừa mới thẩm vấn xong Diệp Phàm. Manh mối vẫn chưa được sắp xếp, sao không đi thu thập chứng cứ đi?”

Lục Hạo nhìn đồng hồ vẻ mặt vô tội nói: “Ông chủ à, làm gì có con lừa nào đi kéo đất mà không cho nó ăn cỏ không? Hơn nữa chỗ ở của anh ta đã bị phong tỏa, chúng ta cơm nước xong rồi qua có được không?”