Vân Ai Chi Tư

Chương 9: An Ủi Khuyên Giải



"Nhạc Linh!" Hàn Ly Trăn đuổi theo đến, gọi nàng lại.

Bước chân nàng dừng lại, nước mắt nước mũi trên mặt đã giàn giụa. Nhạc Linh, ngươi đến tột cùng là vì cái nữ tử kia mà khóc, hay là khóc vì chính mình?

Hắn dần dần đến gần, nàng nghe thấy được tiếng hắn thở dốc rất nhỏ, không khỏi lớn tiếng nói: "Đừng tới đây!" Nàng giơ lên tay, dùng tay áo hung hăng lau mặt. Vải thô cọ cẩn thận gương mặt nộn, đem mặt xoa thật sự đau. Nàng quá mức chật vật, cho nên không hy vọng bị người nhìn thấy.

Hàn Ly Trăn quả thực không có tiến lên, mà là đứng cách một trượng phía sau nàng.

"Ta bồi ngươi về nhà." Hắn nhẹ giọng nói.

Nàng im lặng, cái mũi hít hít, tiếp tục đi về phía trước. Trăng sáng trên đầu, ánh trăng đem thân ảnh của nàng chiếu nhỏ dài. Hắn dẫm lên trên bóng búi tóc nàng, không nhanh không chậm mà đi theo nàng.

"Hàn Ly Trăn." Cứ cách vài bước, nàng liền kêu hắn một tiếng.

Hắn luôn đáp nhẹ một tiếng.

"Hàn Ly Trăn." Nàng kiên trì không dứt mà kêu.

"Ân." Chỉ là một tiếng nhợt nhạt, lại cho nàng an ủi lớn lao.

Sau khi hô mấy chục tiếng, nàng nhịn không được hỏi: "Hàn Ly Trăn, ngươi không phiền sao?"

"Không phiền."

"Nhưng ta phiền." Nàng đá đá cục đá dưới chân, nhổ một cây cỏ đuôi chó ven đường lên, lại ghét bỏ mà ném ra nơi xa. Nàng ngồi xổm xuống dưới. Đôi tay vòng lấy đầu gối mình, chôn mặt trong đó.

Hàn Ly Trăn liền dẫm cong một bụi cỏ bên người nàng, ngồi xuống, ôn nhu nói: "Nhạc Linh, ngươi nhìn ngôi sao trên bầu trời."

Nàng chôn mặt mình, lẩm bẩm nói: "Không muốn nhìn..."

"Ngươi nhìn, tinh hà xán lạn, thiên hà từ từ."

Lỗ tai Nhạc Linh dựng lên, vẫn không ngẩng đầu.

Chỉ nghe hắn lại nói: "Không trung đêm xuân xinh đẹp nhất, sạch sẽ phảng phất như *bát mặc, mà bầu trời sao tựa như đá quý nối liền."

(*) Bát mặc: Một lối vẽ tranh sơn thuỷ của Trung Hoa, đổ mực ra giấy mà vẽ cho nét vẽ được tự nhiên sống động.

Nhạc Linh chậm rãi ngẩng đầu. Hàn Ly Trăn thật sự không lừa nàng, trong trời đêm ngân hà quả thực trong sáng, như sóng lưu chuyển, tụ hợp vào bên trong một khay bạch ngọc.

"Ngươi nhìn, người trên thế gian này nhiều hơn cá diếc qua sông, so với bầu trời sao này còn muốn nhiều hơn, ngươi có thể nào làm mọi người vừa lòng?"

Nàng sửng sốt, cằm chống trên đầu gối, nhấp môi không nói.

"Cho nên chỉ cầu không thẹn với lương tâm liền tốt." Hắn vươn tay, đầu ngón tay mang theo vết chai mỏng xoa khóe mắt nàng, chẫm rãi lau đi nước mắt.

"Ngươi còn nhớ rõ bản thân vì sao lại tới chỗ này, làm đại phu xem phụ tật?" Hắn hỏi.

"Đại khái....Là muốn làm người tốt đi." Nàng lẩm bẩm. Lúc đầu, nàng chỉ là cảm thấy làm tẫn chuyện xấu là sẽ gặp báo ứng, cho nên muốn làm người tốt chuộc tội. Sau lại, nàng dần dần đã quên chuyện cũ năm xưa, thật sự đem chính mình làm như người tốt, cho nên mới sẽ ủy khuất đi.

"Đại khái....Là muốn làm người tốt đi." Nàng lẩm bẩm. Lúc đầu, nàng chỉ là cảm thấy làm chuyện xấu là sẽ gặp báo ứng, cho nên muốn làm người tốt chuộc tội. Sau đó, nàng dần dần đã quên chuyện cũ năm xưa, thật sự coi mình như người tốt, cho nên mới ủy khuất đi.

"Nhạc Linh, không cần làm người tốt, ngươi không phải Bồ Tát, vì sao phải độ người?"Tay hắn rơi xuống, cầm bàn tay bị gió đêm thổi lạnh của nàng.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, có một người nói với nàng, không cần làm người tốt.

Nàng hơi sững sờ, rũ đầu xuống, nhìn chằm chằm bàn tay hắn to rộng. Lòng bàn tay hắn rất nóng, mang theo hơi ấm lên tay nàng.

"Ngươi muốn làm danh y, *dự mãn hạnh lâm không?"

(*) Dự mãn hạnh lâm: Mỗi độ xuân về, hoa hạnh nở rộ, xuân sắc đầy vườn, người ta lại nhớ đến Đổng Phụng, nhớ đến sự tích của người thầy thuốc lấy sự cứu giúp người làm lẽ vui sống nên xưng tụng ông là "Hạnh Lâm Xuân Noãn" (Xuân ấm rừng hạnh), "Dự Mãn Hạnh Lâm" (tiếng tăm dầy rừng hạnh).

"Đương nhiên muốn a..." Nàng thấp giọng nói.

"Y giả, cần lấy mạng người làm trọng, quý hơn ngàn vàng. Bất luận giàu nghèo sang hèn bần phú, phải đối xử bình đẳng, không được màng danh lợi, không được lo trước lo sau. *Đại y chân thành, phổ cứu hàm linh chi khổ. Nhạc Linh, không cần làm người tốt, phải làm y giả tốt. Như vậy, ngươi mới có thể không thẹn với lương tâm."

(*) Tôn Tư Mạc cùng "Huyệt A"

Cả đời Tôn Tư Mạc để lại rất nhiều truyền kỳ chuyện xưa, một trong số đó đó là ngọn nguồn huyệt A.

Truyền thuyết có một vị lão thợ săn bị đau chân, khi phát bệnh đau đớn không chịu nổi. Hắn tìm rất nhiều thầy trị bệnh không có hiệu quả, liền đi hoa nguyên Ngũ Đài Sơn tìm kiếm Tôn Tư Mạc được Đường Thái Tông phong làm Dược Vương.

Tôn Tư Mạc vì lão thợ săn tỉ mỉ trị liệu, mỗi ngày uống thuốc, ghim kim, nhưng trị liên tiếp gần nửa tháng, bệnh lại không thấy chuyển biến tốt đẹp. Lão thợ săn cảm thấy chính mình đến cuối không trị khỏi bệnh, muốn cáo từ trở về núi.

Tôn Tư Mạc khuyên can lão thợ săn, cũng quyết tâm phải chữa khỏi bệnh cho lão thợ săn. Hắn nghĩ, nửa tháng tới cho lão thợ săn ăn canh giảm đau bình thường để thư giãn gân cốt, ghim kim huyệt vị đều là mười bốn kinh huyệt vị trong, nhưng trị liệu không hề hiệu quả. Hắn nghĩ, bệnh tình hay không vượt qua mười bốn kinh huyệt vị, cần tìm huyệt vị mới thử xem.

Hắn thỉnh lão thợ săn nằm xuống để hắn thi trị, tìm đến tam âm giao huyệt phía trên đau đớn chỗ, lần đầu tiên thi trị thập phần hữu hiệu, nhưng lần thứ hai lại vô dụng. Tôn Tư Mạc kịp thời lại lần nữa tìm kiếm các chỗ đau đớn, biện chứng thi trị. Như thế bảy ngày, lão thợ săn bệnh rốt cuộc khỏi hẳn. Tôn Tư Mạc tìm thấy huyệt vị mới, chính là huyệt A.

Lòng trắc ẩn lớn lao

Tôn Tư Mạc đối với người đến tìm thầy chữa bệnh, không hỏi địa vị cao thấp, mặc kệ bần phú quý tiện, đối xử bình đẳng. Trong quá trình lão thợ săn đang tìm kiếm Tôn Tư Mạc, Tôn Tư Mạc trong lúc vô ý gặp hắn, cũng đối hắn nói, "Dược Vương tên là Tôn Tư Mạc, không có nhà, hắn bất quá là cái vân du tứ hải, lang trung ngao du hái thuốc xem bệnh, chỉ cần ngươi để người mang lời nhắn đến cho hắn, hắn sẽ tự tới cửa chữa bệnh, cần gì lão nhân gia đường xa tới tìm?"

Lúc lão thợ săn lại gần, lấy ra lộc nhung mang đến, da hổ, xạ hương quà trân quý chờ tặng, đưa cho Tôn Tư Mạc tỏ vẻ cảm tạ. Tôn Tư Mạc lời nói dịu dàng xin miễn nói: "Trị bệnh cứu người chính là bổn phận thầy thuốc, ta có thể nào thu hậu lễ ngươi như vậy? Thỉnh lão nhân gia vẫn là mang về đi!" Lão thợ săn băn khoăn, liền đem da hổ thả lại sọt, đưa lộc nhung để Tôn Tư Mạc làm dược liệu, để trị bệnh cứu người.

Tôn Tư Mạc thịnh tình không thể chối từ liền nhận lấy dược vật, thanh toán bạc cho lão thợ săn như giá thị trường, còn tặng cho lão thợ săn ngân lượng làm lộ phí, lương khô, đưa lão thợ săn lên đường về nhà. Tôn Tư Mạc đối với thế nhân có được lòng trắc ẩn, đại từ đại thiện.

Thề nguyện phổ cứu hàm linh chi khổ

Xã hội hiện đại, nhiều người mất ngủ, khí hư thể hư, mệt nhọc tinh lực không đủ, nghiêm trọng uy hiếp công việc cùng cuộc sống mọi người. Thiên kim phương tập đoàn chế tạo nhãn hiệu tàng dự đường, nghiên cứu phát minh linh chi hồng cảnh thiên, thiên ma linh chi hoàng kỳ, thiên ma linh chi cây táo chua nhân tam khoản sản phẩm, lấy "Thề nguyện phổ cứu hàm linh chi khổ" đại nguyện, giúp người hiện đại nâng cao tinh thần.

Nàng ngẩng đầu lên, đối diện với con ngươi của hắn. Ánh mắt hắn trong trẻo, chứa đựng đầy sao, bất tri bất giác chiếu sáng con đường phía trước cho nàng đi.


Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!