Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 142: Không có manh mối



Ăn sáng xong, Khúc Mịch lại chủ động nhận công việc dọn dẹp. Anh làm việc đã thuần thục hơn trước, rửa chén đũa xong còn lau dọn bệ bếp vào mặt ngoài máy hút mùi.

"Tôi phải về đội một chuyến, chắc đến chiều mới về được. Bữa trưa không cần nấu cho tôi, một mình em ăn nhớ phải đàng hoàng đấy. Quần áo dơ của tôi ở hết trong rổ quần áo, giặt xong đem phơi là được." Anh vừa dặn dò vừa mang giày, mặc kệ sắc mặt Thương Dĩ Nhu càng ngày càng tối sầm, mở cửa bỏ đi.

Đây là thái độ gì vậy? Rõ ràng là coi cô như bảo mẫu mà! Thêm mấy từ như "làm phiền", "xin lỗi", "cảm ơn" khó khăn lắm sao?

Thương Dĩ Nhu tức giận mở cửa nhà vệ sinh, thấy rổ quần áo chất đống đồ, toàn là đồ Khúc Mịch cởi ra. Có áo ngủ, quần áo mặc ở nhà, áo sơ mi, quần tay, cũng may không có quần lót và vớ, những thứ này cô vẫn chấp nhận được.

Thôi, giặt thì giặt, dù sao cô ở nhà cũng không có việc gì làm.

Khúc Mịch đến cục cảnh sát, nhóm Lục Li đã đi điều tra hết, chỉ còn Cố Thành và Vương Tịnh ở văn phòng.

"Đội trưởng Khúc, anh đến rồi." Thấy anh, Vương Tĩnh vội đứng dậy chào hỏi, "Anh ăn sáng chưa? Tôi có bánh bao, nếu anh không thích thì tôi đi mua món khác cho anh."

"Cố Thành, cậu vào đây với tôi." Khúc Mịch chẳng thèm nhìn Vương Tịnh, bỏ lại một câu rồi vào họp.

Mặt Vương Tịnh đỏ bừng, cắn chặt môi trông như sắp khóc.

Cố Thành không đành lòng, hạ giọng nói với cô: "Đội trưởng Khúc rất ghét những người lấy lòng mình, nhất là con gái. Chỗ tôi có tư liệu về đội trưởng Khúc, lát nữa sẽ gửi cô một bản."

Cậu là cao thủ IT, lúc rảnh rỗi đã điều tra hết mọi người trong đội hình sự, nhất là Khúc Mịch.

Trên mạng có rất nhiều tài liệu về anh. Sau vụ án của Lãnh Thác, Khúc Mịch càng được ca tụng.

Vương Tịnh không phải chưa xem mấy bài viết đó, chẳng qua được tiếp xúc với nam thần gần như vậy, cô đương nhiên hào hứng quá mức.

Xem ra trên mạng nói đúng, Khúc Mịch lạnh lùng vô tình, không bao giờ để ý đến cảm nhận của người khác, làm việc luôn theo ý thích của mình, hơn nữa tư duy khác với người bình thường.

Nhưng hình như chưa đầy đủ, ít nhất cô thấy Khúc Mịch đối xử với bác sĩ Thương kia rất khác. Tuy rằng bác sĩ Thương cũng là mỹ nhân nhưng Khúc Mịch chắc không phải người ham mê cái đẹp. Nghe nói bác sĩ Thương là pháp y xuất sắc, có lẽ bọn họ tiếp xúc với nhau nhiều trong công việc nên nảy sinh tình cảm.

Vương Tịnh tự nhận mình khá xuất sắc trong lĩnh vực truy vết, còn làm việc cùng văn phòng với Khúc Mịch, hẳn là có ưu thế hơn bác sĩ Thương. Cô không tin Khúc Mịch có thể mãi mãi coi thường sự tồn tại của cô!

Cố Thành theo Khúc Mịch vào phòng họp, thấy anh đang bấm di động.

"Cậu xem di động này có thể cài đặt QQ như trên laptop để nói chuyện hoặc gửi tài liệu không." Anh đưa di động cho Cố Thành.

Cố Thành nhận lấy: "Màn hình rộng 5,5 inch, RAM 16G, chíp xử lý tối tân, hoàn toàn có thể sử dụng như một chiếc laptop. Để tôi cài giúp anh mấy phần mềm, đồng bộ với laptop. Dùng trên điện thoại tiện hơn nhiều, đến khi anh dùng quen sẽ không muốn dùng trên laptop nữa đâu."

Đừng thấy Khúc Mịch là cao thủ phá án và phân tích tâm lý tội phạm, ở phương diện máy tính anh gần như là một tên ngốc. Đã là thời đại nào rồi, tay cầm một cái điện thoại xa xỉ nhưng chỉ biết nghe gọi.

"Được rồi." Một lúc sau, Cố Thành đã cài đặt xong.

Khúc Mịch nhận lấy thử thử một chút. Một lúc sau, di động có thông báo email mới.

Anh mở ra xem, thì ra là bệnh án của Thương Dĩ Nhu chú Thương gửi đến. Bên trong ghi lại toàn bộ quá trình từ lúc cô phát bệnh đến khi tiếp nhận điều trị, còn có ý kiến cá nhân của chú Thương.

Khúc Mịch nghiêm túc xem, từ năm 10 tuổi đến năm 17 tuổi, cô đều đấu tranh với bóng ma của mình.

Trong bảy năm này, cô không dám tiếp xúc với ai, để bản thân không phải ngủ, cô liên tục đọc sách, bắt bản thân phải làm việc. Vốn dĩ cô đã thông minh, thế nên trong vòng bảy năm đó cô đọc rất nhiều sách, dù không đi học cũng có lượng kiến thức đáng kinh ngạc. Rất nhiều trường đại học ở Mỹ và Canada mời cô về nhưng cô vẫn nhất quyết về Nam Giang học ngành pháp y.

Bảy năm đó sách mà cô xem nhiều nhất là tâm lý học và y học. Cô dựa vào chính sức mạnh của bản thân khống chế nỗi sợ của mình.

Sau cú sốc tâm lý lớn như vậy, cô vẫn có thể tự đứng lên, còn chưa từng từ bỏ mong muốn tìm ra hung thủ giết hại bố mẹ mình. Cô là cô gái vừa kiên cường vừa có nghị lực, rất đáng để người ta kính nể.

Nhưng với Khúc Mịch, càng đọc anh càng thương cô. Anh không dám tưởng tượng một cô bé mất đi người thân, hằng ngày phải đối diện với bóng ma tâm lý sẽ bất lực và tuyệt vọng cỡ nào.

Tuy Thường Dĩ Nhu đã áp chế được nỗi sợ của mình, nhưng cô vẫn không thể có một cuộc sống như người bình thường. Cô vẫn bài xích việc tiếp xúc với người lạ, không đi rạp chiếu phim, KTV hay quán bar. Thật ra cô chưa hoàn toàn cởi bỏ được nút thắt trong lòng, vẫn chưa thể chiến thắng được nổi sợ, không thể sống theo ý thích của bản thân.

"Cố Thành, giúp tôi đặt hai vé xem phim vào 20 giờ." Khúc Mịch đột nhiên nói.

"À vâng." Cố Thành lấy di động ra, "Đội trưởng Khúc, anh muốn xem thể loại gì, vị trí nào?"

Khúc Mịch suy nghĩ hồi lâu: "Khụ, phim mà các cặp đôi hay xem đấy."

"Em biết rồi." Cố Thành lập tức đặt vé, trùng hợp ở ngay tầng 5 trung tâm thương mại gần nhà Thương Dĩ Nhu.

"Đội trưởng Khúc?" Cửa phòng hợp mở, Lục Li cùng mọi người trở về, "Tôi đang định gọi cho anh, chúng tôi chuẩn bị mở cuộc họp phân tích vụ án, cần tham khảo ý kiến của anh đây."

"Vụ án này do cậu phụ trách, manh mối cũng do các cậu điều tra, tôi chỉ có thể đưa ra ý kiến theo manh mối của các cậu, có điều tiền đề là manh mối của các cậu phải chính xác." Khúc Mịch bảo họ ngồi xuống mở cuộc họp, còn mình dự thính.

Lục Li làm chủ trì, anh bảo Mạnh Triết nói trước.

Mạnh Triết và Vương Nhân Phủ điều tra khu dựng lều trại gần đó, vì công nhân lưu động nhiều, tình hình cũng phức tạp nên bọn họ gặp rất nhiều khó khăn trong quá trình điều tra.

"Sau hai ngày điều tra, chúng tôi phát hiện khu cải tạo này tuy nằm dưới danh nghĩa của chính phủ nhưng thực chất cho một công ty địa ốc quản lý. Bọn họ có hai đội thi công gồm một đội phá dở lều trại, một đội phá dở kiến trúc cũ. Công nhân của hai đội này tương đối ổn định, trước mắt chưa phát hiện ai khả nghi. Lần cải tạo khu lều trại này rất lớn, nhân lực không đủ nên họ phải thuê thêm công nhân thời vụ, tiền lương thanh toán mỗi ngày, ngay cả tên họ nhiều khi cũng không biết, số lượng không cố định, những người đã bị điều tra không hề có vấn đề."

"Nghĩa là không vẫn không có manh mối?" Thấy Mạnh Triết gật đầu, Lục Li cau mày.

"Phía chúng tôi cũng không thuận lợi lắm." Lưu Tuấn và Vương Nhân Phủ cùng một tổ, cả hai chủ yếu điều tra khu nhà ngày xưa của gia đình họ Thương, "Hàng xóm cũ đều đã rời đi, chỉ còn một hộ nhưng cũng chẳng hỏi được gì. Manh mối mà họ cung cấp còn không được tỉ mỉ như ghi chép trong hồ sơ, hơn nữa cũng không có gì giá trị."

"Xem ra chỉ có mình tôi tìm được một điểm trùng hợp nhưng không chắc đây có phải manh mối hay không. Tôi phát hiện công ty tiến hành cải tạo khu lều trại lần này và khu nhà cũ ở ngoại ô năm xưa là cùng một công ty địa ốc." Lục Li nói.

Hai mắt Khúc Mịch sáng lên: "Nói kỹ nghe xem."

"Đó là công ty địa ốc Kim Hâm, thành lập năm 1990, vốn đầu tư ban đầu chỉ có 500.000 tệ. Ban đầu bọn họ thu mua khu đất trống, một năm sau đường cao tốc chính phủ muốn xây đi ngang qua miếng đất đó nên bồi thường cho họ hơn 5.000.000 tệ. Bọn họ dùng 5.000.000 tệ này và vay thêm ngân hàng 5.000.000 tệ khai thác ngoại ô. Sau đó, công ty tiếp tục xây dựng mấy khu chung cư cao cấp, càng làm càng lớn. Từ một đội thi công nhỏ, đến giờ họ đã có đội ngũ kiến trúc sư riêng và đơn vị thi công. Ông chủ của Kim Hân thì càng là truyền kỳ hơn, nghe nói ông ta nhờ mua vé số mới lập nghiệp. Ông ta là người hào phóng trượng nghĩa, trình độ văn hóa không cao. Dù bây giờ là ông chủ lớn nhưng khi tới công trường ông ta vẫn ngồi bệt nói chuyện với công nhân bình thường. Ông ta chưa bao giờ khất nợ tiền lương của công nhân, thế nên từng nhận giải doanh nhân ưu tú."

"Đội trưởng Khúc, tôi có ý này." Lưu Tuấn phát biểu, "Vụ án nhà họ Thương xảy ra mười lăm năm trước, có khi nào trong mười lăm năm này thân phận và địa vị của hung thủ đã thay đổi rồi không? Hướng điều tra của chúng ta đang là công nhân liệu có hoàn toàn chính xác?"

"Cậu nghi ngờ ông chủ của công ty Kim Hâm? Nhưng với điều kiện kinh tế và địa vị xã hội bây giờ ông ta không cần phải vào nhà cướp bóc giết người nữa." Hách Minh không đồng tình.

"Bây giờ đúng là chưa có manh mối để nghi ngờ ông ta. Nhưng vụ án nhà họ Thương và lần này rõ ràng do cùng một người làm. Chúng ta điều tra đã lâu, chỉ có một điểm tương đồng duy nhất là công ty địa ốc Kim Hâm. Nếu đã vậy sao không điều tra sâu hơn? Chúng ta không thể loại trừ bất kỳ khả năng nào cả, hiện thực luôn vượt ngoài sức tưởng tượng!" Lưu Tuấn nói dõng dạc.

Khúc Mịch gật đầu: "Nếu công ty Kim Hâm đã là điểm chung, vậy thì không chỉ điều tra mỗi ông chủ, chỉ cần là những người liên quan với ông ta đều phải bị điều tra. Lưu Tuấn nói rất đúng, mười lăm năm đủ để một con người thay đổi. Hôm nay tôi có thời gian nên sẽ tự đến công ty Kim Hâm một chuyến. Lục Li, cậu đi với tôi."